Trời sắp sáng, Cổ Tát Đại phi vẫn lẳng lặng ngồi trên ghế dựa trong phòng, khuôn mặt xinh đẹp thành thục của nàng lúc này nhạt như nước mùa thu, thân thể nàng hơi nghiêng, dựa vào mặt ghế, thân thể đường cong nhấp nhỗ đẫy đà kia tản ra bộ dạng thùy mị mê người.
Ỷ La nằm trên giường, hơi thở đều đặn, chẳng qua một mực không tỉnh lại.
Khi cửa sổ có ánh sáng, Cổ Tát Đại phi hơi quay đầu liếc cửa sổ, lúc này mới đi đến bên cửa sổ, nàng nhắm mắt lại, cặp lông mày mang theo vẻ sầu lo.
Khi sau lưng vang lên động tĩnh, đôi mi thanh tú của Cổ Tát Đại phi cau lại, lập tức quay đầu, phát hiện Ỷ La trên giường đã tỉnh lại.
Nàng hơi ngoài ý muốn, tuy khoảng cách Ỷ La trúng độc đã qua ba canh giờ, nhưng Cổ Tát Đại phi cũng không ngờ rằng Ỷ La tỉnh lại nhanh như vậy.
Không thể nghi ngờ, thể chất của Ỷ La quả thật không tệ.
Đôi mắt Ỷ La mông lung, ngồi dậy, duỗi hai tay, duỗi lưng theo thói quen hàng ngày, bộ ngực đồ sộ lập tức căng tròn áo mỏng của nàng, vô cùng lớn, gần như muốn nứt, nàng lập tức nhìn chung quanh dựa theo thói quen, thấy Cổ Tát Đại phi mặc đồ thị nữ, cau mày lại hỏi:
- Ai bảo ngươi vào?
Cổ Tát Đại phi chỉ hứng thú nhìn Ỷ La, cũng không nói lời nào.
Ỷ La day day huyệt thái dương, thấy Cổ Tát Đại phi không nói lời nào, hơi tức giận, nàng chỉ nhớ được tối hôm qua mình chờ chú rể trở về tại phòng tân hôn, trong lúc mơ màng cũng không biết ngủ thế nào, đêm qua xảy ra những chuyện gì, nàng không hề nhớ rõ, nhìn thấy trên giường không có bóng dáng Sở Hoan, trong lòng hơi thất lạc, phân phó:
- Lấy quần áo của ta tới đây.
Cổ Tát Đại phi phong tình vạn chủng đi tới bên ghế, lại ưu nhã ngồi xuống, vẫn dùng đôi mắt vũ mị đánh giá Ỷ La, lập tức buồn bã nói:
- Sở Phò mã cưới được Tháp Lan Cách xinh đẹp động lòng người như ngươi, thật đúng là phúc khí của hắn. Chỉ tiếc đêm xuân hôm qua lại không thể thành đêm tân hôn với ngươi, điều này thật sự hơi tiếc nuối.
Ỷ La nghe vậy, bỗng nhìn chằm chằm nàng, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, trầm giọng nói:
- Ngươi là ai? Phò mã đi nơi nào?
Tuy Cổ Tát Dại Phi chỉ mặc quần áo thị nữ bình thường, nhưng khí chất phong tư của nàng căn bản không giống nha hoàn bình thường, Ỷ La chỉ liếc mắt cũng cảm thấy nữ nhân này không tầm thường, nghe nàng nói chuyện hơi càn quấy, càng tức giận, muốn đứng dậy, nhưng lại cảm thấy thân thể mềm nhũn vô lực.
Đêm qua nàng trúng Tử Lan Hinh, tuy thể chất tốt đã tỉnh lại, nhưng huyết khí ở ngực vẫn chưa thông suốt toàn bộ, thể lực cũng chưa hoàn toàn khôi phục.
- Tháp Lan Cách rất quan tâm Phò mã sao?
Đôi mắt Cổ Tát Đại phi đảo mắt, khẽ cười nói:
- Thế nhưng trong đêm động phòng hoa chúc, Phò mã vứt bỏ Tháp Lan Cách một mình trong phòng… Ài, nam nhân à, vì sao luôn vô tình như vậy.
- Ngươi nói bậy.
Ỷ La tức giận nói:
- Hắn đi nơi nào? Ngươi rốt cuộc là ai?
Cổ Tát Đại phi che miệng cười, đôi mắt sáng chói, phong tư yểu điệu:
- Tháp Lan Cách là người thông minh như vậy, chẳng lẽ không biết ta là ai?
Đôi mắt nàng lưu động:
- Ngươi cảm thấy nhân vật như Sở đại nhân, bên người lại thiếu nữ nhân sao?
- Ngươi có ý tứ gì?
Đôi mày Ỷ La nhíu lại, nhìn chằm chằm vào diễm phụ quyến rũ động lòng người trước mắt, nếu như không phải thân thể còn chưa khôi phục khí lực, dựa theo tính tình Ỷ La, lúc này muốn đi lên đánh nàng mấy cái tát.
Cổ Tát Đại phi ngồi trên ghế, cố ý ưỡn bộ ngực no đủ:
- Tháp Lan Cách biết rõ còn cố hỏi. So về trẻ trung ngây thơ, khẩu vị của Sở đại nhân càng ưa thích trái cây chín… Thế nào, Tháp Lan Cách còn không biết yêu thích của Sở đại nhân?
Ỷ La cười lạnh nói:
- Ngươi nói Hoan Ca thích nữ nhân như người?
- Đâu chỉ ưa thích?
Cổ Tát Đại phi cười quyến rũ nói:
- Thật ra ta tới sớm hơn một bước so với Tháp Lan Cách, ngày hôm qua Tháp Lan Cách còn chưa thực sự trở thành nữ nhân của Sở đại nhân, thế nhưng… thế nhưng ta…
Nàng cười vũ mị, cũng không nói tiếp.
Ỷ La nắm chặt đôi tay phấn, cười lạnh nói:
- Hoan Ca không phải người như vậy. Ngươi nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai?
- Không phải người như vậy?
Cổ Tát Đại phi thở dài yếu ớt:
- Tháp Lan Cách cảm thấy mình hiểu rất rõ nam nhân? Lòng của nam nhân, vốn thay đổi thất thường, gặp một người yêu thích một người. Hẳn là Tháp Lan Cách cảm thấy ta không đủ để hấp dẫn Sở Phò mã?
Ỷ La giãy dụa ngồi bên giường, đưa tay chỉ Cổ Tát Đại phi, cả giận nói:
- Ngươi… ngươi cút ra ngoài cho ta.
- Đêm qua ta cũng chờ Phò Mã ở nơi này một đêm.
Cổ Tát Đại phi buồn bã nói:
- Hắn sợ ta chịu ủy khuất, cho nên chờ ngươi ngủ, nói chuyện tâm tinh với ta ở đây, ngươi muốn nghe chúng ta nói những gì hay không?
Ỷ La giận không kìm được, không trả lời, nhưng đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sát ý, cười lạnh nói:
- Ngươi hồ ngôn loạn ngữ ở nơi này, cho rằng ta sẽ tin tưởng sao? Hoan Ca cũng không phải loại người như người nói.
Cổ Tát Đại phi cười quyến rũ nói:
- Ngươi tin tưởng hắn như vậy?
- Nếu ta là thê tử của hắn, đương nhiên sẽ tin tưởng hắn.
Ỷ La thản nhiên nói:
- Nếu ngươi tiếp tục vu oan Hoan Ca, ta nhất định sẽ không khách khí với ngươi.
Cổ Tát Đại phi cười nói:
- Đã là hắn thích ngươi, vì sao lúc ngươi tỉnh lại, nhìn thấy không phải hắn mà là ta?
- Ngươi?
Ỷ La khẽ giật mình.
- Có phải nội tâm ngươi đã dao động hay không?
Cổ Tát Đại phi khoan thai cười:
- Ngươi có tin tưởng hắn đã có quan hệ với ta hay không?
- Ta sẽ không tin tưởng.
Ỷ La gằn từng chữ:
- Một chữ cũng không tin. Ta đã gả cho hắn, đã biết rõ hắn là người nào, cho dù ai hãm hại hắn sau lưng, ta đều sẽ không tin tưởng.
Cổ Tát Đại phi nhìn Ỷ La, cuối cùng thở dài nói:
- Ý tứ của Tháp Lan Cách là nói cho dù hắn làm gì, ngươi đều có thể tìm được lý do tin tưởng hắn, ngươi cũng có thể làm bất cứ chuyện gì vì hắn?
- Không sai.
Ỷ La không chút do dự nói.
Cổ Tát Đại phi cười nhạt nói:
- Nếu như chết thì sao? Nếu hắn cần ngươi chết vì hắn, ngươi có làm được hay không?
Ỷ La nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp thành thục của Cổ Tát Đại phi, dường như nghĩ tới cái gì, trong lòng dâng lên cảm giác bất an:
- Hắn làm sao vậy? Ngươi… ngươi rốt cuộc làm gì hắn?
- Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.
Cổ Tát Đại phi chậm rãi nói:
- Ngươi có nguyện ý chết vì hắn hay không?
- Tại sao ta phải trả lời ngươi?
- Xem ra Tháp Lan Cách cũng không nguyện ý.
Cổ Tát Đại phi thở dài:
- Đáng tiếc Sở Hoan coi như thanh niên tài tuấn, lại chết ở Tây Lương…
Nàng lắc đầu:
- Đây cũng là trời ghét tài tuấn mà.
Khuôn mặt Ỷ La biến sắc, thân thể hơi đảo, sắc mặt tái nhợt:
- Ngươi, ngươi nói cho ta biết, hắn… hắn rốt cuộc thế nào?
Cổ Tát Đại phi chậm rãi nói:
- Hắn quả thực gặp phiền toái, nhưng ta cũng không tiện nói cho ngươi biết. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, chỉ ngươi mới có thể cứu hắn, nếu ngươi nguyện ý chết vì hắn, thì hắn có thể sống sót, nếu không… hắn sẽ chết rất nhanh.
- Chỉ cần có thể khiến hắn sống sót, ta nguyện ý chết vì hắn, ngươi không nên thương tổn hắn.
- Ồ?
Đôi mắt Cổ Tát Đại phi đảo quanh:
- Ngươi thật sự nguyện ý chết vì hắn?
- Nguyện ý.
Ỷ La gật đầu không chút do dự:
- Nhưng các ngươi không thể tổn thương hắn, chỉ cần nhìn thấy hắn vẫn khỏe, ta có thể lập tức giao tính mạng cho ngươi.
Thần sắc nàng nghiêm nghị, vô cùng kiên nghị.
Cổ Tát Đại phi nhìn khuôn mặt xinh đẹp kiên nghị của ỷ La, như có suy nghĩ, rốt cuộc khóe miệng nở nụ cười:
- Sở Hoan thật phúc khí, ngươi có thể làm hết thảy vì hắn, ngay cả chết cũng không sợ, ta có thể yên tâm.
Ỷ La khó hiểu, không biết tại sao nàng lại nói lời này, nhíu mày hỏi:
- Hắn ở nơi nào? Ngươi dẫn ta đi gặp hắn.
Đúng lúc này, lại nghe tiếng bước chân vang lên trong viện, thần sắc Cổ Tát Đại phi lập tức cảnh giác, nàng đứng dậy đi tới bên người Ỷ La, lập tức nghe được tiếng vang truyền đến từ chính đường, lại có tiếng bước chân đi tới trước cửa phòng, tiếng gõ cửa truyền đến, Ỷ La liếc Cổ Tát Đại phi, hỏi:
- Là ai?
- Ỷ La, là ta.
Ngoài cửa truyền đến giọng Sở Hoan:
- Nàng đã tỉnh rồi sao?
Nghe được giọng Sở Hoan, đôi mày Ỷ La giãn ra, mừng rỡ, nàng vốn suy yếu vô lực, nhưng không biết vì cái gì, lúc này lại bước vài bước vọt tới cửa phòng, kéo then cài cửa ra, nhìn thấy Sở Hoan đứng ngoài cửa, trong lúc nhất thời vô cùng kích động, nàng bất chấp hết thảy, ôm cổ Sở Hoan, nước mắt chảy xuống.
Sở Hoan hơi kinh ngạc, nghe tiếng nức nở của Ỷ La, trong lòng trìu mến, ôm bờ eo bé nhỏ của nàng, một tay vuốt mái tóc nàng, ôn nhu nói:
- Ỷ La, làm sao vậy? Sao lại khóc?
- Ta… Ta cho rằng sẽ không được gặp lại chàng.
Ỷ La thương tâm nói:
- Hoan Ca, chàng… chàng ngàn vạn lần không nên rời ta, nếu như không có chàng bên cạnh ta, ta… ta không biết sống tiếp thế nào.
Sở Hoan ôn nhu nói:
- Nàng đã là thê tử của ta, ta đương nhiên sẽ không rời bỏ nàng, cho dù xảy ra chuyện gì, ta đều nắm tay nàng, mang nàng theo bên người.
Ỷ La ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt:
- Chàng… chàng nói thật sự? Chàng vĩnh viễn sẽ không rời ta?
Sở Hoan mỉm cười gật đầu, nhìn Cổ Tát Đại phi cách đó không xa như cười như không nhìn mình, hắn đỡ Ỷ La vào phòng ngồi xuống, quay đầu trực tiếp hỏi Cổ Tát Đại phi:
- Có phải ngươi muốn giao dịch với ta hay không?
- Ta một mực chờ đáp án của ngươi.
- Ngươi hiểu độc?
Cổ Tát Đại Phi nhìn đôi mắt Sở Hoan, cười nói:
- Nhìn qua Phò mã không hề giống bộ dạng trúng độc, hẳn là đồng bạn của ngươi có người trúng độc, cần ta ra tay giúp đỡ?
Sở Hoan thầm than nữ nhân này quả nhiên rất thông minh, gật đầu nói:
- Tháp Lan Cách, ngươi nhìn thấy, nam nhân của ngươi, cũng không ôn nhu như sự tưởng tượng của ngươi.
Nàng nhìn về phía Sở Hoan, hỏi:
- Người ở nơi nào?
Sở Hoan hòa nhã nói với Ỷ La:
- Ỷ La, nàng ở lại nơi này nghỉ một chút, ta lập tức sẽ trở lại.
Ỷ La vốn tưởng rằng Sở Hoan xảy ra chuyện, nhìn thấy Sở Hoan bình an trở về, trong lòng mừng rỡ, bất an vừa rồi tan thành mây khói, nhưng vẫn nhịn không được hỏi:
- Hoan Ca, nàng… nàng là ai?
- Trở về ta sẽ giải thích với nàng.
Sở Hoan vươn tay lau nước mắt ở khóe mắt Ỷ La, động tác ôn nhu. Ỷ La ngọn ngào trong lòng, hơi gật đầu, lại thoáng nhìn Cổ Tát Đại phi dùng ánh mắt cổ quái nhìn xem cảnh này, không khỏi nhíu mày. Sở Hoan liền nói với Cổ Tát Đại phi:
- Ngươi theo ta.
Hắn dẫn Cổ Tát Đại phi ra khỏi gian phòng, chuyển tới sảnh bên khác của chính đường, liền thấy một gã hòa thượng mặc tăng y đang ngồi trên ghế, hai mắt nhắm nghiền, cắn chặt hàm răng, Sở Hoan chỉ vào hòa thượng nói:
- Dường như hắn trúng độc, ngươi có thể giải độc trên người hắn hay không?
Cổ Tát Đại phi nhíu mày, tiến tới do xét một phen, duỗi hai ngón ngọc mở mí mắt hòa thượng, thấy được đồng tử hắn tan rã, ảm đạm vô thần, Cổ Tát Đại phi quan sát cẩn thận một lát, quay đầu nhìn Sở Hoan, lắc đầu nói:
- Hắn không trúng độc.
Nàng dừng một chút, lại thêm một câu:
- Chẳng qua có lẽ hắn vĩnh viễn cũng không thể tỉnh lại.