Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 639: Xuân sắc vô biên.

Chương 639: Xuân sắc vô biên.







Sở Hoan nghe người ta nói nữ tử thảo nguyên kích tình như lửa, cho đến hiện giờ tự thân lĩnh hội, mới biết được cái gì là chính thức kích tình như lửa. Xưa nay lá gan Ỷ La rất lớn, Sở Hoan biết được, lại không thể tưởng được ở trên giường, lại làm nhiều vẻ không chút xấu hổ nào, có vẻ hơi làm càn. Ỷ La cũng đã cảm giác được phía dưới Sở Hoan cứng rắn như đá, thật ra trong lòng nàng cũng vô cùng căng thẳng, trên trán đã tuông ra mồ hôi thơm óng ánh vì sự khẩn trương trong lòng cùng với kích hôn vừa rồi, da thịt của nàng không trắng, là một màu cổ đồng cực kỳ khỏe khoắn, loại da thịt này dưới ngọn đèn dầu càng thêm bóng loáng, tràn đầy dụ hoặc phong tình nước khác, thế nhưng da thịt nàng lại mềm mại giống như sa tanh, lại bóng loáng giống như đồ sứ.

Đối mặt với tương lại không rõ, nàng quý trọng mỗi giâu phút ở cùng một chỗ với Sở Hoan, tuy lần đầu tiên chung phó Vu sơn với tình lang, nhưng nàng hy vọng có thể bày ra hết thảy mị lực của mình, khiến cho mình và tình lang có một khởi đầu đẹp đẽ. Ôm mỹ nhân, nhìn thấy Ỷ La không hề xấu hổ, biểu hiện hết sức chủ động, điều này khiến Sở Hoan cũng buông lỏng khẩn trương, nhẹ nhàng sờ bộ ngực no đủ kia của Ỷ La. Tuy bộ ngực Ỷ La cực kỳ no đủ, nhưng nhũ câu lại không lớn, một vòng đỏ tươi, bảo thạch đỏ tươi lại giống hạt đậu nành, sớn bị Sở Hoan kích thích mà bắt đầu cứng rắn.

Thân là nam nhân, giờ phút này trong đầu Sở Hoan lại có một số cách nghĩ rất kích thích. Đây là nữ nhân thứ hai từ khi hắn đi vào thế giới này. Lúc cùng ở một chỗ với Lâm Lang, tuy Lâm Lang cũng không lạnh nhạt, nhưng chung quy có lễ giáo, lúc đầu cũng không thể buông thả, mặc dù sớm làm vợ người, chuyện trên giường vẫn có vài phần ngượng ngùng.

Sở Hoan ôm thân thể mềm mại của Ỷ La, ghé sát bên tai Ỷ La, thấp giọng nói nhỏ vài câu, khuôn mặt Ỷ La lập tức đỏ ửng, hô hấp dồn dập, nhưng vẫn cắn tai nhẹ giọng hỏi:

- Như vậy… như vậy chàng sẽ rất vui vẻ sao?

Nàng nói khẽ:

- Chỉ cần chàng thích, ta liền nguyện ý, chỉ là… chỉ là ta không hiểu, chàng dạy ta…!

Sở Hoan mỉm cười gật đầu, nằm trên giường, mở hai chân ra. Ỷ La nâng bộ mông tròn bị tiết khố lụa mỏng bọc lấy, gạt mái tóc ra sau đầu, thấy Sở Hoan ôn nhu nhìn mình, hàm răng khẽ cắn chặt cặp môi đỏ mọng, khuôn mặt đỏ bừng kiều diễm ướt át, hai tay lại cẩn thận bưng hai ngọn núi của mình, cùng tiến tới. Dưới ngọn đèn dầu, vô cùng hương diễm, xuân sắc vô biên.

… …

Bắc Viện vương phủ cực kỳ rộng lớn, bên cạnh nơi ở của Kỳ Hoành và Bạch Hạt Tử có một gian viện nhỏ khác, trước sau viện nhỏ đều có binh sĩ thủ vệ, nghiêm cấm bất luận kẻ nào tiến vào. Viện nhỏ này, rõ ràng cho thấy là nơi ở nữ quyến của Bắc Viện Đại vương Ma Ha Kim Cương lúc trước, rường cột chạm trổ, cực kỳ đẹp đẽ, hơn nữa trong viện gieo trồng hoa cỏ, còn thiết kế trò chơi đu dây nắt trước khuê tú Trung Nguyên. Trong viện lặng ngắt, chiếc đu dây có vẻ cô tích dưới đêm tối.

Trong phòng tại nội viện, bình phong che mở nội thất, mỹ nhân Trân Ni Ti đang ngồi dưới ánh đến, hai tay chống má, đôi mắt bích xinh đẹp nhìn chằm chằm ngọn đèn dầu lập lòe, giống như có suy nghĩ. Mỹ nhân tóc vàng Bố lan Thiến thì nhàm chán ngồi bên giường, chỉ cần nghe được một chút động tĩnh bên ngoài, cho dù tiếng cửa sổ bị giớ thổi, nàng đều lập tức đứng dậy đi qua xem.

- Trân Ni Ti, ngươi nói tiếp theo nên làm gì bây giờ? Trong phòng yên lặng như chết, khiến Bố Lan Thiến thật sự không chịu được, các nàng đã thay trang phục thị nữ Tây Lương:

- Đã một ngày chúng ta không ra ngoài rồi, có phải sẽ một mực sống ở chỗ này hay không?

- Ta cũng không biết làm sao bây giờ. Trân Ni Ti mờ mịt nói:

- Thế nhưng chúng ta không thể ra ngoài. Lão hòa thượng kia đã chết, hắn còn có rất nhiều đồng bạn, thấy lão hòa thượng chết rồi, nhất định sẽ tìm chúng ta chung quanh. Chỉ cần chúng ta ra ngoài, nếu như bị những hòa thượng kia chứng kiến, chắc chắn sẽ bị chúng bắt trở về. Bố Lan Thiến dậm chân, buồn bực nói:

- Chúng ta một mực ở chỗ này sao? Trân Ni Ti, ngươi nói Sở có phải người tốt hay không?

- Hắn không giống người xấu.

- Lúc đầu nhìn qua lão hòa thượng kia cũng không giống. Bố Lan Thiến đáp:

- Lúc trước lão đối đãi với chúng ta cũng rất rất tốt, thế nhưng cuối cùng vẫn muốn coi chúng ta là hàng hóa giao dịch… Trân Ni Ti, ngươi nói Sở có thể cũng coi chúng ta thành hàng hóa hay không?

- Đương nhiên sẽ không. Trân Ni Ti cũng buồn bực trong lòng:

- Bố Lan Thiến, hắn đã cho chúng ta tự do, là tự chúng ta muốn tìm hắn giúp đỡ, cũng không phải hắn muốn giữ chúng ta lại. Bố Lan Thiến nghĩ nghĩ, lại đi tới ngồi xuống bên giường, ôm lấy đầu, lập tức nằm nghiêng trên giường, dáng người uyển chuyển nằm nghiêng như vậy, đường cong đều lộ, buồn rầu nói:

- Thế nhưng vì sao hắn còn chưa nghĩ biện pháp giúp chúng ta? Trân Ni Ti, chúng ta còn có thể nhìn thấy phụ thân cùng mẫu thân hay không? Chúng ta còn có thể trở lại cố hương hay không? Trân Ni Ti đứng dậy, đi đến bên giường, mở một khe cửa sổ nhỏ, xuyên qua khe hở, nhìn hoa cỏ bên ngoài, thần sắc ảm đạm, lâu sau mới nói:

- Bố Lan Thiến, có lẽ… chúng ta vĩnh viễn cũng không thể về nhà được rồi.

… …

Sở Hoan cảm thấy mình dường như tiến vào Thiên đường. Dù cho kỹ xảo của Ỷ La rất thấp, nhưng nàng vẫn làm rất chân thành, vô luận cảm giác hay thị giác đều mang theo kích thích mãnh liệt. Sở Hoan đột nhiên ngồi dậy, ôm Ỷ La, hôn nóng bỏng, một tay tìm hạ thân ỷ La, đây là nơi cảm thấy khó xử nhất, cuối cùng Ỷ La vẫn hơi căng thẳng, lúc Sở Hoan chạm vào chỗ kia, Ỷ La khẽ rên một tiếng, hai chân căng cứng, Sở Hoan kinh ngạc phát hiện, nơi đó cỏ thơm tươi tốt, trên cỏ thơm đều là hạt mưa, cỏ dại tràn lan.

Sở Hoan đảo ngược người Ỷ La, để Ỷ La quỳ hai chân, mân mê mông thơm, tư thế như vậy, hương diễm mê người khác thường, tiết khố gần như bị mông tròn làm cho nứt vỡ, tư thế như vậy, Sở Hoan ở sau lưng, cuối cùng Ỷ La cũng cảm thấy cực kỳ xấu hổ, khuôn mặt đỏ ửng, phái tóc rối xõa xuống, che đậy khuôn mặt kiều diễm ướt át của nàng, cảm thấy một tay Sở Hoan nhẹ nhàng sờ lên mông nàng, cảm giác tê tê ngứa ngứa này, khiến Ỷ La không kìm được hơi lắc mông thơm, chỉ là vừa làm như vậy lại có vẻ vô cùng hương diễm, cả người Sở Hoan nóng lên, hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy tiết khố, cởi ra cực kỳ ôn hòa, bộ mông no tròn kia lộ ra từng chút một.

Ỷ La nhẹ nhàng đong đưa eo thon tinh tế, vừa mềm vừa dẻo, vòng eo màu cổ đồng bóng loáng, mang theo cảm giác khỏe mạnh, bộ mông đầy đặn mượt mà, vểnh cao. Da thịt của nàng bóng loáng như đồ sứ, lại không lạnh băng như sứ mà nóng hổi như lửa, hai mông cố gắng vểnh lên, giống như một quả bóng tròn, bên trên không có một khuyết điểm nhỏ nhặt. Tứ thế như vậy, xuân quang đại tiết, chỗ u tuyền lộ ra không còn lại gì, cực kỳ rậm rạp, chỉ là trên cỏ thơm dính đầy lộ châu lóng lánh. Sở Hoan đỡ lấy, không để Ỷ La lắc lư, thân thể nghiêng về phía trước, ôn nhu nói:

- Ỷ La, ta… tiến vào…!

Ỷ La khẽ dạ, trái tim cũng muốn nhảy ra cổ họng. Sở Hoan nhìn thấy mồ hôi trên da thịt Ỷ La, rất hương diễm, thân thể ghé sát vào, lập tức cảm thấy mình chậm rãi tiến vào một nơi tuyệt vời. Hắn trìu mến Ỷ La, đương nhiên rất cẩn thận, chỗ chạm vào cảm thấy trơn trượt khá thường, cảm giác như vậy quả thật tiêu hồn thực cốt, khiến Sở Hoan tê dại toàn thân.

Không nghĩ tới Ỷ La chẳng những có được dáng người nóng bỏng, còn có diệu vật khiến người ta tim đập rộn ràng như vậy, cảm giác trơn trượt kia, khiến Sở Hoan nhịn không được tiếp tục tiến tới. Trong tiếng rên nhẹ nhành phát ra từ miệng Ỷ La, dường như Sở Hoan đã chạm vào dầu trơn, lại từ từ xâm nhập từng chút một.

Ỷ La nhịn không được dựng thẳng thân thể, mông vẫn cố gắng uốn xuống, vòng cánh tay ôm cổ Sở Hoan, mái tóc nàng dính mồ hôi, thân thể vừa dựng lên như vậy, bộ ngực ưỡn lên, một màn này quả thật là phong nhũ kiều đồn, Sở Hoan nhìn khuôn mặt triều hồng của nàng, trong đôi mắt xinh đẹp dường như có một lớp sương mù, đôi mắt sau mê, Ỷ La hơi thẳng thắng trong ngày thường, lúc này lại cực kỳ vũ mị, khóe miệng nổi lên đường cong, nhẹ nhàng nói như mộng như ảo bên tai Sở Hoan:

- Hoan Ca, ta… ta giao bản thân mình cho chàng rồi…!

Sở Hoan khẽ hôn lên gương mặt mình, nhẹ nhàng khởi động. Đôi môi đỏ của Ỷ La không nhịn được phát ra tiếng rên, dường như nàng cố gắng khống chế. Chờ lúc Sở Hoan bắt đầu nhanh chóng, nàng không kìm được, một tiếng rên hơi cuồng dã phát ra từ trong miệng, dường như cũng nghĩ tới phòng bên cạnh còn có người, nàng vươn tay cởi áo lụa mỏng của mình, cắn trong miệng, thấy Sở Hoan không nhúc nhích, tự mình lại bắt đầu chuyển động về phía sau. Tuy bờ eo của nàng rất tinh tế, nhưng lại rất có lực, khi đau đớn ban đầu biến mất, bờ eo thon bé nhỏ của nàng lại giống như động cơ nhỏ, bắt đầu chuyển động về phía sau rất có lực.

Thân thể hai người ghé sát nhau, không một khe hở, cảnh xuân trong màn, chiếu lên màn hồng, hương diễm câu người. … … Sở Hoan không biết điên cuồng bao lâu rồi, hắn chỉ biết thể chất Ỷ La không phải nữ tử bình thường có thể so sánh, dường như không biết mệt mỏi, hơn nữa ngày thường nàng cưỡi ngựa bắn tên, thân thể mềm dẻo cũng không phải nữ nhân bình thường có thể sánh được, có rất nhiều động tác cổ quái hiếm thấy, chỉ cần Sở Hoan nói ra một chút, Ỷ La lại có thể làm ra được.

Khi hai người ôm nhau ngủ trong tình trạng kiệt sức, Sở Hoan lại cảm giác thân thể hơi hư thoát, trong lòng thầm khen nữ tử thảo nguyên quả nhiên kích tình như lửa. Ôm thân thể gợi cảm của Ỷ La ngủ, cũng không biết qua bao lâu, Sở Hoan bỗng giật mình tỉnh lại, hắn đang trong mộng, dĩ nhiên nghĩ đến dường như có chuyện gì chưa làm, mở to mắt, phát hiện Ỷ La ở trong ngực mình, cẩn thận rút tay từng chít, đắp áo ngủ bằng gấm cho ỷ La, nhìn thấy khóe miệng Ỷ La nhếch lên nụ cười ngọt ngào, chẳng qua cặp lông mày mang theo vẻ mệt mỏi.

Sở Hoan lắc đầu, hắn biết rõ Ỷ La muốn cho mình một ấn tượng đẹp đẽ ở lần đầu tiên, chỉ là có đôi khi nàng quá chủ động, thể lực tiêu hao quá lớn, cũng trách không được mệt mỏi không chịu nổi. Hắn nhẹ nhàng đứng dậy, mặc quần áo, đối diện gương đồng sửa sang lại một chút, lúc này mới đi ra ngoài, thuận tay đọc cửa phòng, đi tới phòng bên. Vừa vào trong phòng, hắn liền thấy được Cổ Tát Đại phi đang ngồi trên mặt ghế, một cánh tay ngọc tuyết trắng đặt trước ngực, đang hứng thú nhìn Băng Tâm trùng bò trên tay ngọc. Nghe được tiếng bước chân của Sở Hoan, Cổ Tát Đại phi cũng không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ nói:

- Có phải Phò mã rất mệt mỏi rồi hay không? Sở Hoan hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng, tuy lúc đầu cực kỳ cẩn thận, nhưng tới khi tình cảm nồng nhiệt, sẽ phát ra một chút động tĩnh, đêm dài người tĩnh, lỗ tai của Cổ Tát Đại phi lại rất linh mẫn, việc bên kia nàng đương nhiên nghe được. Hắn hơi xấu hổ, chuyển đề tài, hỏi:

- Có phải côn trùng đã đi ra hay không?

- Đã sớm ra. Cổ Tát Đại phi rốt cuộc giương mắt liếc Sở Hoan, như cười như không:

- Phò mã thật lợi hại, đã hơn ba canh giờ…! Nàng hé miệng cười cười, phong tình vạn chủng, cặp lông mày mang theo vẻ quyến rũ. Sở Hoan nhịn không được nói:

- Dường như Đại phi cảm thấy rất hứng thú đối với chuyện này. Cổ Tát Đại phi cũng không ngượng ngùng, Sở Hoan không biết, Cổ Tát Đại phi xuất thân từ Thiên Lang Sơn phía Bắc, nơi đó cách xa Trung Thổ, hoàn toàn không tuân theo lễ giáo Trung Thổ, có phong tục tập quản của bản thân mình, đối với chuyện nam nữ cũng không xấu hổ trên miệng giống như người Trung Nguyên, hơn nữa nàng đã sớm làm vợ người, loại chuyện này đương nhiên không quá kiêng kị, cười quyến rũ nói:

- Nếu như Phò mã liên tục chèo chống ba canh giờ, ta lại cảm thấy rất hứng thú, chẳng qua dường như Phò mã không lợi hại như vậy. Sở Hoan thấy nàng trêu chọc, kéo một chiếc ghế ngồi xuống nói:

- Ta có thể chèo chống mấy canh giờ, chỉ sợ Đại phi vĩnh viễn cũng không thể biết được. Hắn không muốn tiếp tục đề tài này, thần sắc nghiêm túc hỏi:

- Đại phi, bộ dạng này của hắn, có phải bởi vì độc tố hay không? Về bí mật Trấn Ma Chân Ngôn, Sở Hoan đương nhiên hiểu rõ, không có quá nhiều người biết được, Quỷ đại sư đã chết, Trường Mi A Thị Đa cũng đã chết, Thú Bác Già không rõ tung tích, còn Bì Sa Môn, Sở Hoan đương nhiên không có khả năng đi tìm lão vào lúc này, dù cho tới tìm lão, lão cũng không có khả năng để lộ bí mật Trấn Ma Chân Ngôn với mình, hiện giờ người duy nhất có thể cởi bỏ bí mật Trấn Ma Chân Ngôn và rất nhiều bí mật trong lòng Sở Hoan, chỉ sợ cũng chỉ có Nặc Cự La trước mắt này. Hắn chỉ trông mong Nặc Cự La thật sự bị trúng độc, một khi trúng độc, Cổ Tát Đại phi có thể giải độc, nhưng một khi không phải trúng độc, dựa theo lời Cổ Tát Đại phi, có lẽ Nặc Cự La sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại, Sở Hoan cũng sẽ không biết được bí mật Trấn Ma Chân Ngôn từ gã.



==oOo==




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch