Đoàn xe đi đến trước cửa thành, cửa thành chưa mở, Sở Hoan đã nhìn thấy trên cửa thành có bài bố trọng binh. Trên cửa thành, thậm chí còn có cung tiễn thủ giương cung nơi tay, xem thái độ thì thấy bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng bắn tên ra.
Dưới cổng thành, có vài chục người đi lại trước cửa, tác phong chỉnh tề. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Sở Hoan không khỏi cảm thán binh sĩ Tây Lương đúng là được huấn luyện rất tốt. Những người này mặc hộ giáp bằng da trâu, đầu đội mũ lông, trên đỉnh cài sợi lông dê. Lúc đoàn xe nước Tần đi đến gần, toán binh sĩ Tây Lương lập tức dàn thành trận sẵn sàng nghênh địch, đao thương rút khỏi vỏ, kéo căng dây cung. Một gã Bách Phu trưởng đã nhảy lên lưng ngựa, dẫn một đội Tây Lương binh tiến lên, trầm giọng quát:
- Dừng xe!
Hiên Viên Thắng Tài đưa tay ra hiệu mọi người dừng ngựa, chắp tay nói:
- Chúng ta là sứ đoàn Tần quốc, hôm nay phải ra khỏi thành trở về nước, kính xin các hạ mở cửa cho đi!
Bách Phu trưởng cao giọng nói:
- Nhiếp chính vương có lệnh, bất kể người nào ra khỏi thành đều phải nghiêm mật điều tra. Không bỏ sót một ai.
Gã ra lệnh:
- Toàn bộ xe ngựa tập trung vào bên trái, mở hòm kiểm tra!
Hiên Viên Thắng Tài tức giận nói:
- Thật lớn mật, đây là hàng hóa của Tần quốc, chẳng lẽ còn phải kiểm tra sao?
Bách Phu trưởng cười lạnh nói:
- Đừng nói là Tần quốc, mà ngay cả Tộc trưởng Hoàng kim muốn ra vào cũng phải kiểm tra.
Gã lấy ra một tờ cáo thị đưa lên trước mắt Hiên Viên Thắng Tài:
- Ngươi có thể thấy rõ ràng, đây là kẻ phản nghịch Cổ Tát Đại phi đang bị truy nã toàn thành, bất cứ cỗ xe nào ra vào thành, đều phải dừng lại kiểm tra.
Hiên Viên Thắng Tài cau mày nói:
- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy trong đội ngũ của chúng ta sẽ có Cổ Tát Đại phi?
Bách Phu trưởng mặt không đổi sắc, lắc đầu nói:
- Ta không nói như vậy, chỉ tuân lệnh làm việc.
Tiết Hoài An lúc này đã giục ngựa tiến lên, ho khan hai tiếng, lớn tiếng nói:
- Chúng ta phải vội vã trở về Tần quốc, không thể trì hoãn thêm. Trong rương đựng đầy trang phục, ngoài một ít lễ vật sính hỏi, còn có lễ vật quan viên quý quốc tặng cho Phò mã. Trong xe ngựa cũng đều là gia quyến của Phò mã, các ngươi vẫn không mở cửa cho đi, thì không đúng công đạo.
- Chúng ta biết Sở Phò mã ở trong đội xe.
Bách Phu trưởng nghiêm nghị đáp:
- Nhưng không kiểm tra qua đã cho các ngươi ra khỏi thành, đó mới là không đúng công đạo.
Sở Hoan lúc này đã nhíu mày tiến lên, thản nhiên nói:
- Ta là Sở Hoan, các ngươi thật muốn điều tra xe của ta?
Bách Phu trưởng nhìn thấy Sở Hoan, xoay người xuống ngựa, ngang tay thi lễ, cung kính nói:
- Bái kiến Phò mã!
Tiết Hoài An thấy thế, trong lòng rất mừng. Sở Hoan dầu gì cũng là Phò mã Tây Lương, mặc dù là người Tần, nhưng lại có địa vị vẻ vang tại Tây Lương, nếu Sở Hoan ra mặt, sự tình sẽ tốt hơn nhiều.
- Nếu biết ta là Phò mã, vì sao còn muốn cản lại?
Sở Hoan nhíu mày trầm giọng hỏi.
Bách Phu trưởng lắc đầu nói:
- Cũng không phải là cố ý mạo phạm Phò mã. Chỉ là phận sự được giao, không thể không tuân lệnh làm việc. Phò mã cho phép, chúng ta sẽ nhanh chóng kiểm tra, tuyệt sẽ không làm mất thời gian của Phò mã. Kính xin Phò mã thông cảm cho ta, lệnh tất cả xe ngựa đều dừng lại một bên, chờ kiểm tra.
Sở Hoan cười lạnh nói:
- Nếu như ta không dừng xe chịu kiểm tra?
Bách Phu trưởng lùi lại sau một bước, tay đè chặt chuôi đao, trầm giọng nói:
- Như vậy đoàn xe của Phò mã sẽ không được phép ra khỏi thành.
Khi Bách Phu trưởng này đặt tay lên đao, Tây Lương binh phía sau lập tức nắm chặt loan đao. Trên cửa thành, đám cung tiễn thủ Tây Lương cũng đã kéo căng dây cung, nhắm ngay vào đoàn xe.
Thế cục khẩn trương, giương cung bạt kiếm.
Đúng vào lúc này, lại nghe từ phía sau truyền đến một trận tiếng vó ngựa. Mọi người quay đầu nhìn lại, thì thấy trên đường dài, hơn mười kỵ sĩ đang phi như bay đến. Sứ đoàn Tần quốc lập tức nắm chặt chuôi đao, nghiêm chỉnh mà đợi.
- Tiết đại nhân, Sở Phò mã, xin chờ một chút!
Từ phía sau truyền đến giọng nói của Cổ Tát Hắc Vân. Lại nhìn thấy Cổ Tát Hắc Vân dẫn mười mấy tên kỵ binh chạy như bay lại đây, khi tới gần, Cổ Tát Hắc Vân xoay người xuống ngựa, bước nhanh lại. Tiết Hoài An và Cổ Tát Hắc Vân thường xuyên phải tiếp xúc, nên hai người cũng có chút giao tình với nhau. Nhìn thấy Cổ Tát Hắc Vân đi đến, Tiết Hoài An xoay người xuống ngựa, chắp tay nghênh đón:
- Đại Lễ quan!
Cổ Tát Hắc Vân đặt tay ngang ngực, cười nói:
- Các ngài đi quá sớm, Nhiếp chính vương phái ta đến đưa tiễn, tới Bắc viện Vương phủ, thì phát hiện các ngài khởi hành rồi.
Tiết Hoài An thở dài:
- Rời nhà đã lâu, nỗi nhớ nhà như dao cắt, Đại Lễ quan thông cảm.
- Thông cảm thông cảm.
Cổ Tát Hắc Vân hòa ái cười nói:
- Các ngài đi gấp, ta cũng chỉ có thể đuổi theo.
Y quay đầu lại vẫy vẫy tay, liền có hai tên binh sĩ tiến lên, mỗi người cầm một cái hộp.
- Phò mã, đây là mấy thứ đồ Nhiếp chính vương sai ta giao cho ngươi.
Cổ Tát Hắc Vân thở dài:
- Nhiếp chính vương đêm qua không ngủ, biết Phò mã hôm nay phải rời khỏi, cho nên sai ta sáng sớm đưa tới hai lễ vật này.
Sở Hoan nhíu mày, đang muốn chối từ. Cổ Tát Hắc Vân không đợi Sở Hoan nói chuyện, nói:
- Phò mã, lần này ngàn vạn lần không nên cự tuyệt. Nếu như không có hai đồ vật này, Nhiếp chính vương lo lắng các ngươi không ra khỏi Tây Lương được.
Sở Hoan đã xuống ngựa. Cổ Tát Hắc Vân mở một cái hộp ra, từ bên trong lấy ra một cây bảo đao, nâng hai tay đưa cho Sở Hoan:
- Phò mã, cây đao này, chắc là ngươi đã thấy. Hôm qua ở trong triều đường, Nhiếp chính vương cầm chính là cây đao này.
Sở Hoan ngẩn ra, giơ tay tiếp nhận, vỏ đao hoa mỹ. Hắn rút đao xem, đúng là thanh Kim đao kia.
- Đây là vật tượng trưng cho Vương tử.
Cổ Tát Hắc Vân nói:
- Đao này, Đại vương tử đã từng sử dụng. Các Tộc trưởng đều biết đao này, nếu như có cản lại, cây đao này sẽ thay thế cho Đại vương tử, không ai dám không tuân lệnh.
Y lại lấy ra một đồ vật khác, hai tay đưa cho Sở Hoan:
- Lá cờ này là Kim sắc đại nhật kỳ. Hiện giờ, dũng sĩ các bộ phận Tây Lương đang từ sa mạc về nước. Sa mạc Kim Cổ Lan rất bất an. Nếu như không có lá cờ này, có lẽ bọn họ sẽ phát sinh va chạm với các ngươi. Vào đại sa mạc, nếu Phò mã gặp nguy hiểm, có thể đưa lá cờ này ra, dũng sĩ Tây Lương sẽ không làm khó các ngươi.
Y dừng một chút, thở dài:
- Tuy nhiên Hắc Thủy Chu Lạp hiện giờ chỉ sợ đã không chịu sự thống lĩnh của Đại nhật kỳ. Tốt nhất các ngươi không nên đụng đến bọn họ.
Sở Hoan thật không ngờ Ma Ha Tạng suy nghĩ chu đáo như vậy, trong lòng hắn lúc này cảm xúc ngổn ngang trăm mối.
- Nhiếp chính vương sai ta nhắn với ngươi mấy câu.
Cổ Tát Hắc Vân chậm rãi nói:
- Nhiếp chính vương nói, bất kể phát sinh chuyện gì, nếu có một ngày binh đao gặp lại, nhưng ngài vẫn sẽ đối đãi với ngươi đúng tình huynh đệ kết nghĩa. Nhiếp chính vương nói, cả đời này, ngài nguyện nhận Sở Hoan là huynh đệ, nếu có một ngày đao của ngươi đâm vào bộ ngực của ngài, ngài cũng sẽ không trách tội ngươi. Ngài hy vọng ngươi bảo trọng.
Sở Hoan nhắm mắt lại, tuy rằng đều vì mình chủ, nhưng trong lòng Sở Hoan từ đầu đến cuối đều hết sức kính nể Ma Ha Tạng. Tuy rằng Ma Ha Tạng có đôi khi là một vị Vương tử thiết huyết vô tình, nhưng sâu trong tâm khảm, gã vẫn là người trọng tình trọng nghĩa.
- Đại Lễ quan, tiện thể nhờ ngài giúp ta nhắn với Nhiếp chính vương. Người huynh đệ này, suốt đời Sở Hoan cũng sẽ không quên.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Ngài nói với huynh ấy, suốt đời ta sẽ nhớ tới huynh ấy.
Cổ Tát Hắc Vân gật đầu nói:
- Phò mã yên tâm, lời của ngươi, ta nhất định sẽ truyền lại.
Đúng vào lúc này, Bách Phu trưởng thủ vệ kia tiến lên đây, hướng Cổ Tát Hắc Vân thi lễ một cái, cung kính nói:
- Tham kiến Đại Lễ quan!
- Ồ?
- Đại Lễ quan, chúng ta nhận nhiệm vụ phải kiểm tra đoàn xe.
Bách Phu trưởng nghiêm mặt nói:
- Chỉ có điều Phò mã dường như không cho phép chúng ta kiểm tra.
Cổ Tát Hắc Vân cười ha hả nói:
- Nói hươu nói vượn, Phò mã là người hiểu lí lẽ, làm sao lại ngăn cản các ngươi chấp hành công vụ? Chỉ có điều kiểm tra phải xuống xe ngựa, Phò mã sẽ không để cho các ngươi khó xử.
Y hướng Sở Hoan nói:
- Phò mã, ngươi cứ nói đi.
Sở Hoan mặt không đổi sắc. Tiết Hoài An cũng đã nói:
- Đại Lễ quan, chẳng lẽ ngài cũng hoài nghi vị Đại phi gì đó sẽ trốn trong xe của chúng ta?
- Đương nhiên sẽ không.
Cổ Tát Hắc Vân lắc đầu nói:
- Tiết đại nhân ngàn vạn lần không nên hiểu lầm. Cái gọi là quốc hữu quốc pháp, mệnh lệnh của Nhiếp chính vương, bọn họ không thể không tuân. Hơn nữa, muốn ra khỏi cửa thành, bất kể người nào, cũng phải trải qua kiểm tra. Thực không dám dấu diếm, chính là Đại Lễ quan này, lúc ra khỏi thành, cũng phải nghiêm khắc điều tra đấy.
Sở Hoan rốt cục nói:
- Một khi đã như vậy, Hiên Viên tướng quân, ngươi sai người chuyển xe qua bên kia đường, để cho bọn họ kiểm tra.
Cổ Tát Đại phi toàn đảng bị một lưới bắt hết, mà Cổ Tát Hắc Vân lại như cũ an vị ở ghế Đại Lễ quan, không hề bị liên lụy, Sở Hoan mơ hồ biết trong đó tất có vấn đề.
Tuy rằng không rõ Cổ Tát Hắc Vân và Cổ Tát Đại phi rốt cuộc có ân oán gì, nhưng hắn đoán giữa hai người thế tất là thủy hỏa bất dung, đồng tông tranh chấp. Chuyện như thế Sở Hoan không phải là chưa từng gặp, nên trong lòng đoán Cổ Tát Hắc Vân này đúng là có oán hận Cổ Tát Đại phi. Hôm nay sứ đoàn ra khỏi thành, Cổ Tát Hắc Vân tuy rằng đối với sứ đoàn biểu hiện vô cùng thân thiết, nhưng sự tình liên quan đến Cổ Tát Đại phi, y lại không thể không chú ý cẩn thận.
Hiên Viên Thắng Tài thấy Sở Hoan phân phó như thế, cũng không kiên trì nữa, chỉ bảo mọi người đem rương hàng hóa khỏi xe ngựa, đặt hết bên lề đường. Bách Phu phu trưởng ngang tay thi lễ với Sở Hoan:
- Phò mã, đắc tội!
Rồi gã vung tay lên, chỉ bảo chúng binh sĩ tiến lên kiểm tra.
Dầu gì đây cũng là hàng hóa của Phò mã nên đám Tây Lương binh cũng không dám thất lễ, lần lượt kiểm tra từng chiếc thùng chiếc xe một. Số thùng nhỏ đương nhiên bỏ qua, nhưng có bảy tám cái rương lớn thì đều phải mở ra, tuy rằng bên trong màu vàng chói mắt, có nhiều vàng bạc tài bảo, nhưng chúng binh sĩ cũng không dám lơ là, kiểm tra thật cẩn thận bên trong, rồi nhanh chóng đóng lại.
Tây Lương binh hành động cũng khẩn trương, rất nhanh liền kiểm tra hết tất cả các thùng. Hiên Viên Thắng Tài hừ lạnh một tiếng, nói:
- Có thấy Cổ Tát Đại phi của các ngươi không?
Bách Phu trưởng kia không vì mấy lời châm chọc của Hiên Viên Thắng mà thay đổi, chỉ vào hai chiếc xe ngựa lớn trong đội xe:
- Còn có hai cái cỗ xe này nữa.
- Lớn mật!
Hiên Viên Thắng Tài lớn tiếng quát:
- Ngươi cũng biết trên xe là ai?
Cổ Tát Hắc Vân cười ha hả mà nói:
- Tháp lan cách Ỷ La ở trên đó?
Y tự mình đi đến, đầu tiên là tới sau một chiếc xe ngựa, cười nói:
- Tháp lan cách xa phó Tần quốc, Cổ Tát Hắc Vân đến tiễn chân.
Y đưa mắt ra hiệu. Bách Phu trưởng tự mình đến đầu xe, vén rèm xe lên. lại phát hiện có hai người ngồi tê đít trong xe, còn có một người nữa nằm ở bên cạnh, trên mình còn đắp chăn.
Trong mắt Cổ Tát Hắc Vân xẹt qua một tia đạo quang, nhìn thấy Sở Hoan đã đứng bên cạnh, cười hỏi:
- Phò mã, vị này đang bệnh? Thoạt nhìn bệnh thật sự rất nặng, vì sao không mời vu y?
Y chui vào xe, nhìn người nọ phủ trong tấm chăn lông, đưa tay lôi cái chăn ra, thì phát hiện bên trong là một vị hòa thượng, hai mắt nhắm nghiền, giống như đang ngủ say.
- Đây là đại phu chúng ta mang theo.
Sở Hoan nói:
- Cuối cùng chính hắn lại ngã bệnh.
- Ồ?
Cổ Tát Hắc Vân xấu hổ cười nói:
- Là ta thất lễ.
Kỳ thật y cũng không rõ sứ đoàn bao gồm những ai. Dù sao toàn sứ đoàn có vài trăm người, y cũng không thể nào gặp hết toàn bộ. Lúc này thấy Sở Hoan bình tĩnh tự nhiên nói hòa thượng này là đại phu cũng không nghi ngờ gì, lập tức xuống xe ngựa, đi đến phía trước cỗ xe còn lại, đưa tay ngang ngực thi lễ:
- Tháp lan cách Ỷ La, Cổ Tát Hắc Vân đến tiễn chân.
Trong xe truyền đến giọng nói của Ỷ La:
- Đại Lễ quan khách khí.
Cổ Tát Hắc Vân cười cười, Sở Hoan ở bên đã nói:
- Ỷ La, vén rèm, để bọn họ xem có Cổ Tát Đại phi nấp bên trong không?
Cổ Tát Hắc Vân vội vàng nói:
- Phò mã nói đùa, ta cũng không ý này.
Nhưng ánh mắt thì lại nhìn rèm xe, xem ra thật đúng là muốn nhìn một cái.
Một bàn tay trắng nõn vén rèm lên. Cổ Tát Hắc Vân lập tức nhìn sang, thấy Ỷ La ngồi trong thùng xe. Ngoài Ỷ La còn có hai cô nương xinh đẹp động lòng người.
Tỷ muội Trân Ny Ti da trắng mắt xanh, tướng mạo xinh đẹp. Cổ Tát Hắc Vân nhìn thấy thật đúng là có chút kinh ngạc, nhưng ánh mắt vẫn nhanh chóng đảo qua khắp thùng xe rồi mới cười nói:
- Hai vị cô nương kia là ai?
- Ỷ La theo ta về Tần, bên người không có ai hầu hạ, đúng không?
Sở Hoan đáp:
- Đây là hai nha hoàn ta phải bỏ ra số tiền lớn mứi mua được, dùng để hầu hạ Ỷ La. Đại Lễ quan nhìn xem có gì không ổn không?
- Không có không có.
Cổ Tát Hắc Vân cười ha hả nói:
- Chỉ có điều Phò mã quả nhiên là rất may mắn. Hai vị cô nương kia, nhất định là tốn của Phò mã không ít tiền tài.
Thanh La thành có nhiều chỗ buôn bán nô lệ. Cho dù trên các thảo nguyên cũng có hoạt động mua bán nô lệ. Mua bán nô lệ, cũng không cái gì là hiếm lạ. Chỉ có điều Sở Hoan mua được một đôi giai nhân tuyệt sắc như vậy, vẫn khiến Cổ Tát Hắc Vân có chút kinh ngạc.
Tuy rằng hai nữ tử này có nhiều điểm giống Cổ Tát Đại phi, làn da đều rất trắng, hơn nữa ánh mắt cũng có màu xanh. Nhưng Cổ Tát Hắc Vân đương nhiên biết hai vị cô nương này và Cổ Tát Đại phi không có quan hệ gì. Chỉ cần Cổ Tát Đại phi không ở trên xe, những chuyện còn lại y tất nhiên cũng không quá mức để ý.
Tiết Hoài An lúc này cũng đã đi đến, chắp tay nói:
- Đại Lễ quan, thời gian ở Tây Lương, làm phiền Đại Lễ quan chiếu cố, ân tình này, chúng ta là suốt đời khó quên.
Cổ Tát Hắc Vân không thấy Cổ Tát Đại phi, vẻ mặt lập tức ôn hòa hẳn, cười nói:
- Tiết đại nhân, Phò mã, Cổ Tát Hắc Vân chúc các ngài thuận buồm xuôi gió!
Y ngang tay thi lễ thật sâu.
Sở Hoan và Tiết Hoài An cũng chắp tay đáp lễ, rồi không trì hoãn nữa, đều lên ngựa đi. Cổ Tát Hắc Vân khoát tay nói:
- Mở cửa, cung kính tiễn Tiết đại nhân cùng Sở Phò mã!
Cửa thành mở ra, đội ngũ chậm rãi đi xuyên qua cửa thành. Ánh nắng ban mai dịu dàng chiếu rọi. Sở Hoan cưỡi ngựa đi ở cuối hàng, được một đoạn, hắn bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía cửa thành.
Cổ Tát Hắc Vân lúc này đứng ở cửa thành, ở bên cạnh y, đã có một kỵ sĩ cưỡi ngựa đi đến. Người này dáng người khôi ngô, chòm râu dưới cằm cực kỳ thô ráp. Gã nhìn theo bóng dáng đoàn xe đang càng lúc càng xa, thì thào tự nói: "Sở huynh đệ, đi đường cẩn thận. Mặc dù không thể cùng ngươi làm nên nghiệp lớn, nhưng nếu có thể cùng ngươi phân cao thấp trên sa trường, cũng là việc khiến ta hứng thú nhất.