Lúc Sở Hoan tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên xe ngựa, xe ngựa vẫn đang đi, trên người đang đắp chăn lông, nhìn chung quanh một chút, lại phát hiện đôi hoa tỷ muội đang rúc vào nhau, cũng ở trong xe, chẳng qua hai người đều đã ngủ.
Sở Hoan ngồi dậy, nhẹ nhàng xốc chăn lông lên, kéo mảnh vải cửa sổ xe, nhìn qua bên ngoài, lại phát hiện bên ngoài hơi lờ mờ, đang đi đường ban đêm.
Đôi hoa tỷ muội này lúc nào cũng mẫn cảm, tuy động tĩnh của Sở Hoan rất nhỏ, nhưng Bố Lan Thiến giống như con thỏ con vẫn tỉnh lại trước, mở to mắt nhìn thấy Sở Hoan, lộ ra vẻ vui mừng, vội gọi Trân Ni Ti:
- Trân Ni Ti, hắn tỉnh rồi, ngươi mau nhìn, hắn tỉnh rồi.
Trân Ni Ti bị gọi tỉnh, thấy Sở Hoan đã ngồi xuống, cũng lộ ra vẻ mừng rỡ:
- Sở… ngươi đã tỉnh?
Sở Hoan cảm thấy đầu mình còn hơi đau, hơi gật đầu hỏi:
- Ta đã ngủ bao lâu rồi?
- Ngày hôm qua… ngày hôm qua ngươi ngã xuống ngựa, hù chết tất cả mọi người.
Trân Ni Ti còn sợ hãi trong lòng nói:
- Chẳng qua cũng may ngươi không có việc gì!
- Ngày hôm qua?
Sở Hoan nhíu mày nhớ tới chuyện ngày hôm qua, mình dĩ nhiên đã ngủ cả một ngày.
Từ lúc đi sứ tới nay, tinh thần hắn lúc nào cũng kéo căng, vốn mệt nhọc quá độ, tuy nói nghị lực của hắn kinh người, nhưng cuối cùng cũng là thân thể máu thịt, hôm qua Ỷ La rời đi, Sở Hoan đau thương khó nhịn, mệt nhọc lại thêm bi thương, khiến cho thân thể của hắn xuất hiện khác thường.
Thần sắc của hắn nhìn qua rất ảm đạm, nhìn bên ngoài cửa xe, ánh trăng yếu ớt, Ỷ La cũng đã đi xa, Sở Hoan không khỏi chán nản.
Khi Sở Hoan dừng xe ngựa lại, đi ra khỏi xe ngựa, Lang Oa Tử cùng Tôn Tử Không bên cạnh xe ngựa lập tức nhìn thấy, Tôn Tử Không vui vẻ nói:
- Sư phó, ngài đã tỉnh?
Sở Hoan gật đầu hỏi:
- Chúng ta đã đến đâu rồi?
- Lạc đà khách nói, chậm nhất sáng ngày mai có thể tới khu vực biên giới sa mạc Kim Cổ Lan, Tiết đại nhân để chúng ta sớm đi tới, ngày mai nghỉ ngơi cẩn thận một chút, sau đó sẽ bắt đầu xuyên qua sa mạc.
Sở Hoan nhìn thấy Lôi Hỏa Kỳ Lân của mình ngay bên cạnh xe ngựa, đi qua xoay người lên ngựa, cưỡi ngựa tìm tới Tiết Hoài An. Tiết Hoài An nhìn thấy Sở Hoan bình yên vô sự, cực kỳ vui mừng:
- Sở đại nhân, ngươi đã tỉnh rồi, ta còn đang buồn bực, ngày mai có thể sẽ đi vào sa mạc, nếu ngươi vẫn không thể tỉnh, bổn quan thật sự không biết nên làm gì bây giờ.
Sở Hoan nhẹ nhàng cười, gió đêm thổi bay mái tóc dài của hắn, hắn quay đầu, ánh mắt ảm đạm. Tiết Hoài An khẽ thở dài:
- Sở đại nhân, Ỷ La Tháp Lan Cách là nữ tử rất giỏi, tấm lòng của nàng, khiến cho bổn quan khâm phục!
Dù sao Tiết Hoài An cũng là người hơn bốn mươi tuổi, chuyện gì chưa gặp qua, trong mắt y, Ỷ La trở về theo Tháp Đô, đương nhiên bởi vì Sở Hoan.
Lúc ấy hai bên giương cung bạt kiếm, nếu như không phải Ỷ La đáp ứng theo Tháp Đô trở về, Tiết Hoài An tin tưởng hai bên nhất định sẽ xảy ra một trận kịch chiến thảm thiết trên thảo nguyên Cổ Lạp Thấm.
Có thể đánh bại Tháp Đô hay không, Tiết Hoài An không rõ ràng lắm, nhưng y lại biết, dù thắng hay bại, một khi ra tay, sứ đoàn muốn bình yên rời khỏi Tây Lương, đó không thể nghi ngờ là suy nghĩ hão huyền rồi.
Ỷ La có thể nói là dùng hạnh phúc của mình đổi lấy bình an cho sứ đoàn, tuy mục đích của nàng có lẽ chỉ vì bảo hộ Sở Hoan, nhưng không thể phủ nhận, sứ đoàn được lợi rất nhiều.
Tiết Hoài An đương nhiên biết rõ tâm tình của Sở Hoan lúc này.
Sở Hoan quay đầu chăm chú nhìn một lát, rốt cuộc thu hồi ánh mắt, hít một hơi thật sâu, hỏi:
- Đại nhân, ngày mai sẽ tới được biên giới sa mạc?
- Đúng vậy.
Tiết Hoài An lập tức đáp:
- Bổn quan chuẩn bị đi đường suốt đêm, sáng mai sẽ nghỉ ngơi một ngày, tiếp theo phải đi một đoạn thời gian rất dài trong sa mạc rộng lớn, bổn quan chuẩn bị để mọi người tích tụ một chút thể lực. Sở đại nhân, theo ý của ngươi nên thế nào?
- Đại nhân nghĩ chu toàn.
Sở Hoan gật đầu nói.
Tiết Hoài An vuốt râu cười, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nói:
- Sở đại nhân, lá cờ kia, chúng ta đã giương lên rồi!
- Ồ?
- Buổi sáng hôm nay, gặp một đội kỵ binh Tây Lương, chật vật lui lại từ Đại Tần chúng ta, nhìn xem… Ha ha, dường như thua trận lớn, nhân số không ít, thiếu chút nữa tập kích sứ đoàn chúng ta, may mắn ta nghĩ tới kim sắc đại kỳ Ma Ha Tạng đưa cho chúng ta, lại sai người lấy ra.
Tiết Hoài An đắc ý nói:
- Sở đại nhân, lá cờ kia thật sự hữu dụng, sau khi họ chứng kiến lá cờ kia, không dám tùy tiện công kích, phái người đến hỏi thăm, chúng ta nói lá cờ này do Ma Ha Tạng tặng, bọn họ liền tránh đường rời đi… Cho dù nói thế nào, Ma Ha Tạng này vẫn làm một chuyện tốt.
Sở Hoan đáp:
- Xem ra người Tây Lương quả thật là lui lại toàn tuyến rồi.
Tiết Hoài An nói:
- Đúng là như vậy. Chúng ta cũng hỏi vài câu, quân Tây Lương tại Đại Tần chúng ta, đã lui về từng nhóm, nghe nói hiện giờ có tám đội nhân mã rời khỏi Đại Tần chúng ta, đợi đến lúc chúng ta trở lại Đại Tần, chỉ sợ người Tây Lương đều đã rút về rồi.
Y vuốt râu:
- Chiến tranh đánh là sĩ khí, là thuế ruộng trang bị, lúc này người Tây Lương khỏi trọng binh xâm lấn Đại Tần chúng ta, nghe nói số tiền lương thực trang bị kia, chuẩn bị rất nhiều năm, lúc này bị giết sạch mà về, muốn chuẩn bị vật tư xâm lấn nữa, chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng rồi.
- Tây Lương lúc trước coi như thái bình, có thể thuận lợi tích lũy vật tư trang bị.
Sở Hoan biểu thị đồng ý đối với cái nhìn của Tiết Hoài An:
- Hiện giờ trong nước loạn lạc, chớ nói muốn tích góp vật tư, nếu như cuộc nội loạn này còn tiếp tục, nội bộ Tây Lương tiêu hao rất nhiều vật tư, muốn chuẩn bị xâm lấn Đại Tần ta một lần nữa, đã là chuyện cực kỳ khó khăn, cho dù bổn sự của Ma Ha Tạng giỏi, trong vòng ba tới năm năm, có lẽ không có khả năng tạo thành uy hiếp đối với Đại Tần ta.
Tiết Hoài An cười ha ha nói:
- Ba năm năm năm là đủ rồi. Lúc này người Tây Lương đánh Đại Tần ta, nói trắng ra cũng không phải họ lợi hại thế nào, chỉ là Phong Tướng quân đội nhiên bị hại, trong nhất thời Tây Bắc Quân như rắn mất đầu, cho nên mới bị họ thừa dịp trống mà vào. Qua trận này, chắc chắn Thánh thượng sẽ chỉnh đốn Tây Bắc một lần nữa, dùng sự anh minh thần võ của Thánh thượng, phòng tuyến Tây Bắc sẽ xây dựng lại rất nhanh, từ nay về sau, chỉ sợ người Tây Lương không còn cơ hội.
Y dừng một chút, khẽ nói:
- Nhưng không biết Dư lão Tướng quân có được Thánh thượng cho ở lại Tây Bắc hay không, nếu Dư lão Tướng quân có thể lưu lại Tây Bắc, triều đình ủng hộ mạnh mẽ, chắc chắn Tây Bắc sẽ được Dư lão tướng quân dựng thành tường đồng vách sắt.
Sở Hoan cũng không nói lời nào.
Trước khi rời quan, hắn đã gặp gỡ Dư Bất Khuất, tình hình của Dư Bất Khuất lúc đó đã không quá tốt, thậm chí bởi vì chuyện ái tướng bộ hạ Đậu Ba xúc phạm quân pháp phải chém, thổ huyết trước mặt mọi người.
Dư Bất Khuất một mực dưỡng thương ở kinh thành, quân tình Tây Bắc có nguy cơ, lão kéo thân bị bệnh chạy tới Tây Bắc, đối mặt với Tây Bắc bị chiếm cứ phá thành mảnh nhỏ, ngăn cơn sóng dữ, ổn định phòng tuyến, ngăn cản người Tây Lương tấn công, nhưng dù sao lão cũng là một lão giả lục tuần mắc bệnh, nhiều chuyện quấn thân tại Tây Bắc, ngàn vạn quân tình đều cần lão xử lý, cho dù thân thể làm bằng sắt, chỉ sợ cũng khó có thể kiên trì.
Lần cuối cùng Sở Hoan nhìn thấy Dư Bất Khuất, Dư Bất Khuất vẫn nằm trên giường, lại nghiêm mật phong tỏa bí mật thân thể không khỏe, hiện giờ đã sắp qua hai tháng, thực sự không biết tình hình của Dư Bất Khuất thế nào.
Mặc kệ tình huống thế nào, Sở Hoan mơ hồ cảm thấy, dùng thân thể và tuổi tác của Dư Bất Khuất, muốn tiếp tục lưu lại trấn thủ Tây Bắc, chỉ sợ lòng có thừa mà lực không đủ.
Sở Hoan suy nghĩ trong lòng, tuyến Nhạn Môn Quan cuối cùng phải phái binh trú đóng, Tây Bắc Quân cũng cần chỉnh đốn một lần nữa, nếu như cuối cùng Dư Bất Khuất không thể lưu lại, triều đình sẽ phái vị quan lớn nào trấn thủ tại Tây Bắc?
Tứ Đại Thượng Tướng quân, Phong Tướng quân đã ngộ hại, Xích Luyện Điện tọa trấn Liêu Đông Đạo Đông Bắc, Dư Bất Khuất tuổi tác quá lớn thân thể không tốt, chắc chắn cũng không được, tính đi tính lại, không biết Lôi Cô Hành có nhận lệnh tọa trấn Tây Bắc hay không?
Tiết Hoài An thấy Sở Hoan có suy nghĩ, kêu lên:
- Sở đại nhân, ngươi đang suy nghĩ cái gì?
Sở Hoan khôi phục tinh thần, lắc đầu nói:
- Không có việc gì, chỉ là nghĩ tới, nếu như Dư lão Tướng quân không thể ở lại Tây Bắc, triều đình sẽ phái người nào thay thế Dư lão Tướng quân?
Tiết Hoài An khẽ giật mình, hai hàng lông mày nhíu lại, trầm ngâm một lát, mới nói:
- Vấn đề như vậy. Thật ra Tây Bắc quả thật không phải ai cũng có thể gánh được. Tây Bắc dân phong dũng mãnh, mười tám nước Trung Nguyên năm đó, Tây Bắc này chiếm cứ ba nước, hơn nữa Tây Bắc binh dũng mãnh thiện chiến, lại cương quyết bướng bỉnh, không có bản lĩnh thực sự, sẽ không trấn áp được Tây Bắc binh.
Y vuốt râu thở dài:
- Hiện giờ ngẫm lại, sau cuộc chiến này cho dù Dư lão Tướng quân ở lại Tây Bắc, cũng chưa chắc có thể trấn trụ trên dưới Tây Bắc, từ môn phiệt đến Tây Bắc quân, đều không dễ trấn áp, lúc trước cũng chỉ có Phong Tướng quân trấn trụ được Tây Bắc, hiện giờ Phong Tướng quân không còn, đột nhiên nghĩ tới, quả thật nghĩ không ra ai có thể gánh được trách nhiệm lớn này.
Y lập tức cười giễu:
- Chúng ta đều là người bình thường, Thánh thượng anh minh, dùng cơ trí của Thánh thượng, đương nhiên có tính toán trong lòng.
Màn đêm buông xuống, đội ngũ cũng không ngừng, thẳng tiến hướng Nam, đến lúc sáng sớm, quả thật tiến vào sa mạc.
Tiết Hoài An lệnh toàn quân hạ trại nghỉ ngơi, chuẩn bị tiến vào sa mạc lúc chạng vạng tối.
Một ngày trú đóng này, có mấy đội nhân mã đi ra từ sa mạc, đều là Tây Lương binh rút về từ Tần quốc, nhìn thấy hơi tán loạn, có rất nhiều đội hơn mười người, còn lại thì mấy trăm người, nhìn thấy nơi sứ đoàn trú quân, đều tới gần, cũng may đại nhật kỳ đón gió phấp phới, Tây Lương binh không dám hành động thiếu suy nghĩ, phái người tới, Sở Hoãn để tránh giải thích, giao kim đao cho Hiên Viên, sai gã sắp xếp, có hai vật đại nhật kỳ và kim đao, Tây Lương binh nào dám động, tuy có chút hoài nghi trong lòng, nhưng ai cũng không dám mạo phạm nơi trú quân của sứ đoàn.
Trái lại đôi hoa tỷ muội kia, tâm tình nhìn qua không tốt, Sở Hoan cũng biết được từ miệng Tôn Tử Không, sau khi Ỷ La rời đi, đôi hoa tỷ muội này không chỗ để đi, đành tiếp tục theo sứ đoàn tới Tần quốc, Sở Hoan cũng biết lúc này không thể vứt bỏ đôi hoa tỷ muội này, chuyện tới nước này, quả thực không có biện pháp sắp xếp, đành đi một bước tính một bước, trước tiên mang theo các nàng trở lại Tần quốc nói sau.
Lúc chạng vạng tối, đội ngũ nhổ trại lên đường, xe ngựa đã không thể ngồi, hoa tỷ muội đành cưỡi ngựa mà đi, cũng may hai người đều biết cưỡi ngựa, đi theo đội ngũ, tiến thẳng hướng Nam.
Sở Hoan thấy đôi hoa tỷ muội này da mịn thịt mềm, cũng không biết họ có thể chống đỡ rời khỏi sa mạc hay không, nghĩ lại cảnh ngộ của đôi hoa tỷ muội cũng rất đáng thương, đương nhiên chiếu cố nhiều hơn.
Đội ngũ đi trong xa mạc mấy ngày, cũng may có kinh nghiệm lúc đến, trong lòng mọi người đều có chuẩn bị, không ngoài dự liệu của Sở Hoan, đôi hoa tỷ muội chỉ đi hai ngày đã mệt mỏi không chịu nổi.
Trong sa mạc rộng lớn, đi xuyên qua ngẫu nhiên có thể gặp được Tây Lương binh rút về, thậm chí mấy lần nhìn thấy thi thể chiến mã thậm chí Tây Lương binh chết trong sa mạc, mặc dù có đồng bạn mai táng, nhưng bão cát bất ổn, một trận gió đi qua, thi thể vùi lấp có đôi khi sẽ lộ ra, Sở Hoan chứng kiến, qua mấy ngày đã gặp được thi thể mười con chiến mã, còn nhìn thấy thi thể năm sáu tên Tây Lương binh.
Đối với người Tây Lương mà nói, rung chuyển trong nước khiến lần này lui lại là một đả kích nặng nề, Tây Lương binh gặp được trên đường đều mệt mỏi không chịu nổi, thần sắc mê mang.
Thường xuyên có một số Tây Lương binh từ xa nhìn thấy đại nhật kỳ, liền hoan hô tới gần, phát hiện là người Tần quốc, liền thất vọng, nhìn thấy kim đao, mất hứng mà đi.
Cũng may sứ đoàn có nhiều võ sĩ Cận Vệ Quân tinh nhuệ, quy mô sứ đoàn không nhỏ, một số Tây Lương binh chứng kiến hàng hóa chất trên đội lạc đà của sứ đoàn, lộ ra vẻ tham lam, nhưng số người ít, cho dù có lòng bất chính, cũng không dám ra tay, mà số người nhiều, đạt nhật kỳ cũng kim đao đều ở đây, ai dám mạo hiểm hành động thiếu suy nghĩ, cho nên tuy rằng sứ đoàn thỉnh thoảng gặp phải Tây Lương binh trong sa mạc, nhưng không bị quấy nhiễu chút nào thuận lợi xuyên qua sa mạc.