Địa phương theo lời Lang Vô Hư nói nằm tại phường Tam Nguyên. Kinh thành Lạc An cực kỳ rộng lớn, trong thành có phường, trong phường có cửa hàng, cửa hàng lớn nhất ngay tại phường Tam Nguyên. Phường Tam Nguyên cửa hàng như mây, rực rỡ muôn màu, ban ngày xe ngựa như nước rất náo nhiệt, lúc đèn rực rỡ mới lên lại tới phen náo nhiệt khác, chợ đêm phường Tam Nguyên, đó cũng là một cảnh đặc sắc ở kinh thành.
Phường Tam Nguyên có Thự môn của Võ Kinh Vệ, trong các Thự môn Võ Kinh Vệ bố trí như thiên la địa võng tại kinh thành, người của Thự môn Tam Nguyên nhiều nhất, mà béo bở cũng phong phú nhất, nhưng cũng nghiêm khắc nhất, bởi vì phường Tam Nguyên người tới người đi rất nhiều, Nam tới Bắc đi, từ phu nhân quan lớn, cho tới dân chúng bách tính, đều thích đi dạo chợ ở phường Tam Nguyên, người các tầng lớp tập trung ở đây, rồng cá lẫn lộn, nếu không giám sát nghiêm khắc, lúc nào cũng có thể xuất hiện hỗn loạn.
Thự đầu Tam Nguyên Thự là một vị chí rất béo bở, ngồi lên vị trí này, tuy rằng vắt hết óc ôm nhiều hơn chút tiền tài, nhưng cũng không dám buông lỏng tuần tra, dù sao có không ít người nhìn chằm chằm vào vị trí này, hơi sai lầm rất có thể sẽ bị người đá xuống.
Sở Hoan và Lang Vô Hư cùng ngồi xe ngựa đến phường Tam Nguyên. Địa phương theo lời Lang Vô Hư gọi là Trọng Sinh Đường, là nơi chuyên bán nô bộc, tuy nhiên Lang Vô Hư cũng chỉ biết một cái tên như vậy, chẳng qua đến phường Tam Nguyên, xa phu nghe ngóng một chút liền biết được vị trí cụ thể, Trọng Sinh Đường này cũng là nơi nổi danh tại phường Tam Nguyên.
Sở Hoan đã sớm biết rõ, vô luận kinh thành hay địa phương khác, đều có nơi chuyên bán nô bộc, lai lịch những nô bộc kia đều hơi phức tạp, có rất nhiều người tốn số tiền rất ít mua từ người nghèo khổ, sau đó chuyển bán giá cao, cũng có người bản thân thiếu một số nợ nần không cách nào trả lại, luân lạc tới chợ mua bán.
Chẳng qua lai lịch nhiều nhất, chủ yếu vẫn là tù binh và phạm nhân.
Lúc đế quốc mới lập, có rất nhiều tù binh bị mua bán tùy ý, từ nay về sau đế quốc dần thái bình, chiến tranh ít đi, tù binh cũng ít đi, các Đạo của đế quốc ngẫu nhiên xảy ra phản loạn lẻ tẻ, những tù binh kia đều bị đưa vào thị trường mua bán, ngoài cũng cũng có tù binh chở về từ biên quan.
Khách quan mà nói, kẻ phạm tội còn nhiều hơn một chút.
Cái gọi là kẻ phạm tội, cũng không phải nói tất cả bản thân nô bộc là tội nhân, phần lớn trong đó là đều bị liên quan, có quan viên hoặc hào tộc bởi vì tội bị tịch thu gia sản, không ít gia thuộc người nhà của hắn sẽ biến thành nô bộc bị mua bán, hơn nữa nô phó của bản thân hắn cũng sẽ bị đưa vào thị trường mua bán một lần nữa.
Đây là chuyện rất bình thường ở đế quốc, mặc kệ trog tòa thành nào, đều tồn tại một nơi như vậy.
Nơi chuyên mua bán nô bộc của kinh thành, đương nhiên số lượng cũng không ít, gần như mỗi khu trong thành đều có một nơi như vậy, chẳng qua chất lượng của phường Tam Nguyên đương nhiên là cao nhất, những gia đình quan lại quyền quý muốn chọn mua nô bộc, đều thích đến phường Tam Nguyên chọn lựa.
Trọng Sinh Đường chính là một nhà trong đó.
Có lẽ Trọng Sinh Đường không phải hiệu buôn bán nô bộc lớn nhất phường Tam Nguyên, chẳng qua tên tuổi tại phường Tam Nguyên quả thực không nhỏ, đạo lý cũng rất đơn giản, đơn giản là tại Trọng Sinh Đường, rất dễ dàng chọn được nô phó khiến người ta vừa ý, ngoài ra ở Trọng Sinh Đường, chẳng những có thể mua được người Trung Nguyên, ngẫu nhiên còn có thể mua được một số người Tây Lương, người man di, người Cao Ly, thậm chí người Tây Vực, hơn nữa giá tiền của họ coi như chấp nhận được, nghe nói tổ tiên lão bản Hồ Nhĩ Tư của Trọng Sinh Đường từ Tây Vực đến Trung Nguyên kinh thương, mặc dù đã qua mấy thế hệ, nhưng trên người Hồ Nhĩ Tư vẫn còn sót lại gien người Tây Vực, bề ngoài của gã nhìn như người Trung Nguyên, nhưng xem xét cẩn thận, lại rất khác người Trung Nguyên.
Làn da của Hồ Nhĩ Tư hơi trắng, thân hình cao lớn, sống mũi cũng rất cao, khiến cho ngươi ta thấy được sẽ khó quên, gã để đầu tóc ngắn và quăn, rất hiếm thấy tại Trung Nguyên.
Tất cả hiệu buôn nô bộc lớn, mỗi tháng sẽ có ba ngày cố định, sẽ đưa một số hàng thấp kém trong tay tập trung ở nơi ngoài trời, cắm cờ hiệu ưu đãi, hấp dẫn người tới mua, còn hàng tốt thật sự, trong mấy ngày buôn bán ngoài trời kia lại ở lại bên trong hiệu, người quen thuộc cũng biết việc này, muốn mua được nô bộc tốt, biện pháp trực tiếp nhất vẫn là đến thăm chọn lựa.
Sau khi Sở Hoan và Lang Vô Hư được người Trọng Sinh Đường đón và, Hồ Nhĩ Tư thân hình cao lớn tóc quăn lập tức tới đây, tuy gã còn sót lại huyết thống Tây Vực, nhưng ăn nói đã hoàn toàn là một người Trung Nguyên, gã chắp tay cười nói:
- Hai vị đại gia đại giá quang lâm, vẻ vang cho kẻ hèn này. Không biết hai vị đại gia cần loại nô bộc gì? Là tráng đinh canh cổng hộ viện, hay là nha hoàn hầu hạ cuộc sống và ăn uống hàng ngày? Chỉ cần hai vị đưa ra yêu cầu, bản tiệm nhất định có thể thỏa mãn nhu cầu.
Khuôn mặt Hồ Nhĩ Tư bày ra nụ cười chiêu bài ủa thương nhân, tuy rằng hai người Sở Hoan cũng biết mỗi vị khách vào Trọng Sinh Đường đều được hưởng thụ dáng cười như hế, chẳng qua không thể không thừa nhận, nụ cười trên mặt Hồ Nhĩ Tư khiến người ta thấy rất thoải mái.
Lang Vô Hư ho khan hai tiếng, mới cười nói với Sở Hoan:
- Hiền đệ, ta thấy trong phủ ngươi thiếu không ít hạ nhân, canh cổng hộ viện và cuộc sống ăn uống hàng ngày này, vô luận nam bộc hay nha hoàn đều thiếu thốn, lúc này chọn nhiều một chút, tất cả phí tổn đều để ta gánh chịu.
Sở Hoan lắc đầu cười nói:
- Huynh trưởng khách khí, chút bạc này tiểu đệ vẫn lấy ra được.
Hai người mặc y phục thường ngày, đương nhiên không tiện xưng hô đại nhân với nhau.
Hồ Nhĩ Tư cười nói:
- Cũng không biết là hai vị chờ chỗ này, ta dẫn người tới viện, hay là hai vị trực tiếp ra hậu viện chọn người?
Lang Vô Hư cười hỏi Sở Hoan:
- Ý hiền đệ thế nào?
- Đi xem cũng không sao!
Sở Hoan đứng lên nói:
- Xin dẫn đường!
Hồ Nhĩ Tư lập tức làm ra tư thế mời, tự mình dẫn hai người tới hậu viện, đoạn đường này thinh thoảng chứng kiến hán tử dáng người khôi ngô lưng hùm vai gấu xuất hiện, đôi mắt họ đều tràn đầy vẻ đề phòng.
Hậu viện Trọng Sinh Đường chiếm diện tích cực lớn, hơn nữa tường viện rất cao lớn. Tiến vào viện nhỏ, chứng kiến phòng xá sắp xếp, còn có hơn mười hán tử tay cầm côn đồng, tuần tra qua lại, phòng giữ cực kỳ sâm nghiêm.
Hồ Nhĩ Tư dẫn theo hai người đi đếm trước một căn phòng, cười tủm tỉm nói:
- Ở trong phòng này đều là nha hoàn, hai vị đại gia lạ mắt, nghĩ tới chưa hiểu rõ ở chỗ chúng ta, Trọng Sinh Đường ta vô luận là nha hoàn hay nam bộc, đều thông minh nhu thuận, lúc chúng ta mua người cũng chọn lựa kỹ càng.
Gã dò xét Sở Hoan và Lang Vô Hư vài lần, cười nói:
- Hai vị khí vũ hiên ngang, xem ra cũng không phải người bình thường, cũng không biết hai vị tới từ quý phủ nào?
Sở Hoan chắp hai tay sau lưng, hỏi:
- Điều này rất quan trọng sao?
- Cũng không phải như thế.
Hồ Nhĩ Tư cười nói:
- Chỉ là Trọng Sinh Đường có một quy củ, nếu như người tới chọn mua nô bộc chính là quan lão gia, chỗ chúng ta sẽ ưu đại một chút.
- Ồ?
Lang Vô Hư hỏi:
- Điều này là vì sao?
Hồ Nhĩ Tư cười ha ha nói:
- Dưới chân thiên tử, chúng ta làm kinh doanh, đều cần các quan lão gia giúp đỡ nhiều hơn, nếu có quan lão gia đến bản hiệu chọn mua nô bộc, đó là vinh quang của Trọng Sinh Đường ta, đương nhiên phải ưu đãi một chút.
Lang Vô Hư nói:
- Ta cũng nghe nói có một số hiệu buôn thấy quan lại mua người, trái lại cho rằng làm quan đều là kẻ có tiền, rao giá trên trời. Hồ Nhĩ Tư, sẽ không phải ngươi có tâm tư này chứ?
Hồ Nhĩ Tư lập tức nói:
- Tuyệt đối không dám như thế, hai vị đại gia nghe ngóng một chút, liền biết Hồ Nhĩ Tư tuyệt đối không lừa gạt các ngài.
Trong lúc nói chuyện, gã đã dẫn hai người tới trước đám phòng kia, Sở Hoan nhìn thấy những căn phòng này đều có cửa sắt, giống như lồng giam vậy, xuyên qua cửa sắt có thể nhìn xem rõ ràng tình cảnh bên trong.
Lúc này có một gã mặc đồ xanh lớn tiếng hét:
- Có lão gia đến rồi, đều đứng vững cho ta!
Sở Hoan quan sát phía sau cửa sắt cũng thu dọn sạch sẽ, trong từng phòng đều có bốn năm người, lúc này đã xếp thành một hàng, chờ bị chọn lựa.
Nữ nhân bên trong, có lớn có nhỏ, nhỏ chẳng qua mười ba mười bốn, lớn cũng khoảng ba mươi tuổi. Lúc Sở Hoan đi qua cửa sắt trước phòng bọn họ, những nữ nhân bên trong đều dùng ánh mắt chờ đợi nhìn bên ngoài, ánh mắt kia biểu đạt ý tứ rất rõ ràng, hi vọng có người mua mình đi.
Sở Hoan có thể hiểu được tâm tình của những người này.
Nhốt trong lòng, giống như cầm thú bị nuôi nhốt vậy, tràn đầy tuyệt vọng. Đối với các nàng mà nói, đường ra duy nhất dương nhiên là có thể được mua ra, mặc dù làm nô tì nô bộc cũng không phải chuyện tốt gì, nhưng lại tốt hơn ở lại chỗ này.
Thật ra Sở Hoan cũng không hứng thú mua sắm nô bộc, chẳng qua hôm nay Lang Vô Hư kéo tới, hơn nữa trên đường đi nhấn mạnh ba phen mấy bận, hiện giờ Sở Hoan đã là Hữu Thị lang Hộ bộ, đó là trọng thần của đế quốc, thân là trọng thần đế quốc, vậy cũng phải duy trì thể diện một quan lớn, đây không chỉ là thể diện của Sở Hoan, còn liên quan đến thể diện của đe quốc.
Dường đường Hữu Thị lang Hộ bộ, nếu phủ đệ lớn như vậy ngay cả mấy gia phó ra dáng cũng không có, vậy quả thật không thể nào nói nổi, thậm chí sẽ bị đồng liêu xem thường. Ở trong quan trường, đi lại quá đơn độc, biểu hiện không giống người thường sẽ dễ dàng bị đồng liêu bài xích.
Sở Hoan đương nhiên không cho là đúng đối với việc dùng gia phó để giữ thể diện, chẳng qua ở quan trường đi lại quá đơn độc không phải Sở Hoan thích nhìn thấy, hắn chỉ hi vọng ở bên ngoài, mình là một thành viên trong đủ loại quan viên, sẽ không dễ khiến người khác chú ý, cũng sẽ không trở thành tiêu điểm gây chú ý ánh mắt người ngoài, cái gọi là súng bắn chim đầu đàn, kẻ đi đầu chết trước, quá hấp dẫn ánh mắt người ngoài quả thực không phải chuyện gì tốt.
Sở Hoan không phải người của chủ nghĩa thế giới đại đồng, chẳng qua chứng kiến người bên trong giống như hàng hóa mặc người khác chọn lựa mua sắm, trong lòng vẫn hơi ảm đạm. Đi một đoạn đường, Hồ Nhĩ Tư biết rõ người mua hôm nay là Sở Hoan, nhưng nhìn thấy Sở Hoan thần tình lạnh nhạt, dường như không cảm thấy hứng thú, lại hơi kinh ngạc.
Trên thực tế rất nhiều khách tới đây, chứng kiến nhiều nô bộc tùy ý chọn lựa, đều biểu hiện rất phấn khởi. Hồ Nhĩ Tư thêm mắm thêm muối nói khoác vài câu, thường thường đều khiến cho khách nhân mua thêm mấy người. Nhưng Sở Hoan không nói lời nào cũng không biểu lộ gì, qua một đoạn thời gian Hồ Nhĩ Tư cũng đoán không ra tâm tư Sở Hoan, nhìn không ít người, Sở Hoan đều không nói gì, Hồ Nhĩ Tư nhịn không được hỏi:
- Hai vị đại gia có nô bộc nào hợp ý? Những nữ nhân này đều rất nghe lời, mua về, vô luận sai các nàng làm gì, các nàng đều tuân theo phân phó, tuyệt đối không dám cãi lời. Nếu Hồ Nhĩ Tư nói dối một câu, hai vị đưa người trở về, ta bồi thường các vị gấp mười lần.
Gã dừng một chút, khẽ nói:
- Hai vị, các vị chớ cho rằng các nàng chỉ là nữ nhân, trong này có không ít quý phu nhân.
Gã chỉ vào một phụ nhân khoảng ba mươi tuổi nói:
- Nữ nhân này, trước kia là phu nhân một vị quan gia, hai vị xem da mịn thịt mềm, chẳng qua chúng ta đã huấn luyện khiến nàng có thể làm bất cứ chuyện gì...!
Gã ghé sát vào, cười ha ha nói:
- Hiện giờ nàng có thể coi là ban ngày có thể xuống phòng bếp, buổi tối có thể vào động phòng, hai vị đại gia xem kỹ một chút, làn da trắng nõn, bộ ngực kia bờ mông kia, tròn tròn ngọc sáng, đừng xem tuổi lớn một chút, nhưng tư vị kia quả thật không tệ, nghĩ tới quan phu nhân trước kia biến thành gia phó tùy ý chờ đợi phân công, đay là chuyện không phải ai cũng có thể gặp, đây là thú vui sống, thời gian đến đây không lâu, có mấy người đã vừa ý, nếu hôm nay hai vị không ra tay, lần sau tới chắc chắn bị người mua rồi...!
Sở Hoan dò xét một phen, phụ nhân kia thật sự đẫy đà mê người, đôi mắt cũng giống như những nữ nhân khác, tràn đầy khát vọng được mua đi. Tuy trở thành nô bộc, chẳng qua cũng thật sự giữ lại khí chất từng là một vị quý phụ nân, da mịn thịt mềm, trắng nõn đầy đặn, có vài phần phong tình thành thục mê người, xem ra Hồ Nhĩ Tư này cũng không phải nói bậy, phụ nhân này quả thực có thể là gia quyến một quan vị có tội.
Lúc này đôi mắt Lang Vô Hư đang dò xét trên người phụ nhân kia, vuốt chòm râu, đôi mắt lóe lên. Phụ nhân kia vốn nhìn Sở Hoan, thấy Sở Hoan sắc mặt bình thản, dường như không quá nhiều hứng thú với nàng, lại thấy đôi mắt Lang Vô Hư đảo quanh trên thân thể đẫy đà của mình, lập tức ưỡn ngực, vạt áo trước ngực nhô lên bắt mắt, lông mày mang theo phong tình, nhìn thẳng vào Lang Vô Hư.
Lang Vô Hư thấy đôi mắt câu hồn của phụ nhân kia, cặp lông mày mang theo vài phần phóng đãng, tim đập thình thịch. Y không biết, phụ nhân kia nhìn thấy hai người mặc áo gấm, xem xét là người phú quý, tuy trước kia nàng là quan phu nhân, nhưng sau này biến thành tiện nô, lúc đầu còn muốn bảo trì tôn nghiêm, nhưng Trọng Sinh Đường dạy dỗ đã khiến tôn nghiêm của nàng mất hết, ở nơi sống không bằng chết này, hiện giờ nàng chỉ muốn tìm được người mua, có thể sớm ngày rời khỏi lồng giam lớn này.
Lang Vô Hư ngứa ngáy trong lòng, nhưng bên ngoài lại ra vẻ nghiêm trang, hôm nay là Sở Hoan mua nô bộc, tuy đã nhìn trúng phụ nhân kia, quả thực không có ý tứ ra tay mua sắm lúc này, y cười nhìn Sở Hoan hỏi:
- Hiền đệ thấy nàng thế nào? Ta thấy thân thể nàng vẫn còn rắn chắc, cũng là một người có thể sai phái.
- Đúng vậy đúng vậy.
Hồ Nhĩ Tư cười nói:
- Nếu hai vị nhìn trúng, ta sẽ gọi nàng đi ra, trả giá xong, ký văn bản bán mình là được rồi.
Gã nói với phụ nhân kia:
- Xoay người, để hai vị đại gia xem cẩn thận một chút.
Phụ nhân kia tiến lên hai bước, đứng sau cửa sắt, tươi cười quyến rũ với Lang Vô Hư, chậm rãi dạo qua một vòng, Lang Vô Hư thấy ngực mông nàng rất lớn, càng hài lòng.
Đúng lúc này, chợt nghe một tiếng kêu cổ quái truyền đến, tuy trong viện này nhiều người, nhưng lại rất yên tĩnh, tiếng kêu cổ quái này vô cùng đột ngột, dường như cách đó không xa. Trong khi Sở Hoan nghi hoặc, liền nghe tiếng kêu kia vang lên không ngừng, liền thấy Hồ Nhĩ Tư nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ hung ác.