An quốc công nghe đến đây, mặt biến sắc, lão nhịn không được nhìn xung quanh, lập tức thở dài:
- Lão phu vẫn tưởng ngươi mải theo tu đạo bị u mê lú lẫn, xem ra sự xảo trá của ngươi cũng không biến mất.
Lão giang hai tay ra, cười lạnh nói:
- Ngươi đã biết rõ, thì bây giờ tính sao? Hiện tại, ta có thể lấy tính mạng của ngươi đấy.
Hoàng đế thản nhiên hỏi lại:
- Vậy tại sao ngươi không đến lấy tính mạng của trẫm đi?
Hoàng đế chắp hai tay sau lưng, dưới ánh sáng của đuốc, khí định thần nhàn:
- Hoàng Củ, có phải là trong lòng ngươi đã thấy sợ?
An quốc công cười to nói:
- Lão phu đã dám làm, cũng sẽ không có sợ hãi.
Lão khẽ vuốt chòm râu, nói:
- Doanh Nguyên, có phải là ngươi đang chờ quân Cận Vệ?
Hoàng đế nheo mắt lại.
- Quân Cận Vệ hộ tống đến đây, ngươi vẫn cho rằng đang đợi ở bên ngoài điện Thông Thiên?
An quốc công cười lạnh nói.
Hoàng đế thản nhiên hỏi:
- Hẳn là bọn họ đã không còn ở ngoài đó?
Lúc này, vị Phạm Kiêu úy giả mạo đã cười nói:
- Thật không phải rồi. Ngay trong hai canh giờ ngươi đang nghỉ ngơi, ta đã đem quân Cận Vệ ngoài điện Thông Thiên dời đi.
Hiên Viên Thiệu nhíu mày.
Kiêu úy cười nói:
- Hiên Viên tướng quân, ngươi nên biết, Phạm Tuyền có khả năng làm việc đó. Lúc đó, bỗng nhiên tâm huyết của ta dâng trào, ra ngoài điện Thông Thiên, vốn định đi tuần tra một chút, sau đó đã dứt khoát điều bọn chúng đi. Lúc này, chỉ sợ bọn chúng đã cách điện Thông Thiên khá xa rồi.
Gã dừng một chút, cười nói:
- Đúng rồi, thiếu chút nữa quên nói cho các ngươi biết, chẳng những là 600 hộ vệ hộ giá, mà hôm nay còn điều động thêm 2000 quân Cận Vệ, ta cũng đã phái người cầm lệnh phù đến gặp trước. Nếu như đoán không lầm, thì có lẽ bọn họ đã về đến kinh thành rồi.
An quốc công ha ha cười nói:
- Doanh Nguyên, lão phu không thể không đề phòng ngươi. Hôm nay chúng ta vừa mới rời kinh không đến hai canh giờ, trong kinh bỗng nhiên lại có một đội quân Cận Vệ rời kinh. Lão phu nhận được tin, 2000 quân Cận Vệ kia đóng ở gần điện Thông Thiên. Sau khi biết việc này, vì cẩn thận đề phòng, lão phu chỉ có thể cho người dẫn bọn họ rời khỏi.
Lão thở dài, lại cười nói:
- Ngươi định chờ 2000 quân Cận Vệ đến đây giải cứu ngươi, chỉ sợ là khó có thể thực hiện rồi.
Hoàng đế nhíu mày lại, tên Kiêu úy giả kia đã nói:
- Khi lệnh cho 600 quân Cận Vệ rời khỏi, ta đã phái người đi trước. Nếu như đúng là như vậy, bọn họ đã ly khai.
Hoàng đế cười lạnh nói:
- Ngươi có thể đơn giản mà điều bọn họ đi nơi khác?
- Nếu Hiên Viên tướng quân còn ở bên kia, tự nhiên là không cách nào điều đi.
Kiêu úy cười nói:
- Tuy nhiên, Hiên Viên Đại tướng quân hộ giá ở đây, bên cạnh còn có Phạm Tuyền bộ hạ. Phạm Tuyền dầu gì cũng là Kiêu úy quân Cận Vệ, ngoài Hiên Viên Thiệu, người khác không ai dám cãi quân lệnh hắn ban ra. Ta dùng lệnh phù của Phạm Tuyền điều động bọn họ, tất nhiên là không có vấn đề gì.
Hoàng đế thở dài một tiếng, nói:
- Hoàng Củ, xem ra ta thật sự đã xem thường ngươi rồi.
- Trong thế cờ này, ngươi đã đi sai một bước.
An quốc công chế giễu:
- Đúng rồi, còn điểm này lão phu quên chưa nói với ngươi. Vì tính phương án dự phòng, lão phu còn có một đội quân khác cũng đang tiến đến chỗ này. À phải rồi, Trì Đại tướng quân có thể đã đến rồi.
- Trì Công Độ?
Từ Tòng Dương đứng cách đó không xa lắp bắp kinh hãi:
- Chẳng lẽ hắn cũng phản rồi hả?
An quốc công cười lạnh nói:
- Trì Đại tướng quân một lòng lo nghĩ cho xã tắc, hôn quân hại nước hại dân, Trì Đại tướng quân sớm đã không chấp nhận được. Hắn cũng hiểu muốn cứu xã tắc, chỉ có thể do Hán vương điện hạ đăng cơ làm đế!
Đúng lúc này, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên, lập tức thấy một kỵ sĩ chạy như bay mà đến. Hoàng Thiên Đô nhìn thấy người đến là thủ hạ của mình lưu lại trấn thủ ở cửa. Võ Kinh Vệ tiến vào quảng trường, vì đề phòng bất trắc, tất cả các cửa vào điện Thông Thiên đều có binh sĩ canh gác. Nhìn thấy kỵ sĩ kia, Hoàng Thiên Đô lập tức kêu lên:
- Xảy ra chuyện gì?
Người nọ xoay người xuống ngựa, bái phục trên mặt đất, bẩm:
- Chỉ huy sứ, ngoài thành có một đội binh mã, nhân số rất đông.
- Là ai?
- Hữu Truân vệ quân!
Người tới lập tức nói:
- Có cờ hiệu của Hữu Truân vệ Đại tướng quân.
Hoàng Thiên Đô nhướng lông mày lên, cười to nói:
- Phụ thân, Trì Đại tướng quân đến rồi, lính của hắn đang dừng ngựa ở ngoài thành.
Gã lại hỏi:
- Có khoảng bao nhiêu nhân mã?
- Đông nghìn nghịt, không dưới 4000~5000 người!
An quốc công vuốt râu cười nói:
- Trì Đại tướng quân quả nhiên là người thủ tín. Mấy ngàn binh mã này đều là tinh binh cường tướng của Trì Đại tướng quân.
Hoàng Thiên Đô hỏi:
- Phụ thân, có nên phái người đi nghênh đón Trì Đại tướng quân?
An quốc công đang định gật đầu, do dự một chút, hỏi lại:
- Các ngươi có nhìn rõ không, chính xác là nhân mã của Trì Đại tướng quân chứ?
- Tuyệt không sai lầm!
Người tới trả lời:
- Chúng ta thấy Trì Đại tướng quân đứng ở trong quân trận, tay cầm thương xà thương trong tay. Trì Đại tướng quân công bố muốn tới tru sát hôn quân, trợ quốc công giúp một tay!
Hoàng Thiên Đô vui vẻ nói:
- Phụ thân, Trì Đại tướng quân đã đến, đại cục đã định, chúng ta bắt hôn quân, ủng hộ Hán vương điện hạ đăng cơ. Rồi hộ tống Hán vương hồi kinh, đại cục đã định.
An quốc công cũng lộ ra vẻ vui mừng, hướng Hán vương Doanh Bình nói:
- Điện hạ, Trì Đại tướng quân cũng tới góp công, đại cục đã định rồi.
Quần thần lúc này cũng quá sợ hãi.
Trì Công Độ ngày thường là người ít xuất hiện, càng ít khi qua lại với đồng liêu. Nên rất ít người biết tính cách của hắn như thế nào? Nhưng người này là bộ hạ vẫn luôn đi theo Lôi Cô Hành, chính là ái tướng dưới trướng của Lôi Cô Hành. Lôi Cô Hành là người hào nghĩa, đối với Hoàng đế Bệ hạ trung thành và tận tâm. Cái gọi là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, Lôi Cô Hành là người trung nghĩa, trong mắt người ngoài, ái tướng dưới tay lão đương nhiên cũng không phải là hạng tiểu nhân ti tiện.
Khi An quốc công công bố Trì Công Độ cũng đã làm phản, rất nhiều đại thần không tin. Lúc này nghe nói Trì Công Độ quả thật dẫn binh đến bên ngoài điện Thông Thiên, ngoài, mọi người mới biết rõ An quốc công không nói sai.
Không ít người trong lòng khiếp sợ. Ai cũng biết An quốc công giỏi bày mưu tính kế, nhưng không thể đoán được lần này lại thiết hạ bẫy lớn như thế.
Kỳ thật có một bộ phận đại thần khôn khéo phát hiện ra Hoàng đế vẫn một mực bình tĩnh tự nhiên, tuy thấy An quốc công mưu phản, nhưng lại không hề tỏ ra bối rối, trong nội tâm liền cảm giác phải chăng Thánh thượng đã chuẩn bị phương án đối phó.
Khi Hoàng đế tự xưng hiểu rõ âm mưu của An quốc công, không ít đại thần trong nội tâm càng cảm thấy Hoàng đế Bệ hạ nhất định sớm có an bài, sự kinh hãi hoảng sợ trong lòng thoáng được dẹp bỏ đi một chút.
Chỉ là qua miệng An quốc công, bọn họ biết Hoàng đế đã điều một đội quân Cận Vệ rời khỏi kinh. Thế nhưng đội quân Cận Vệ này lại bị Phạm Tuyền giả mạo phái người điều đi nơi khác. Chúng thần trong nội tâm lại trầm xuống, xem ra Hoàng đế Bệ hạ cuối cùng đã không thắng được An quốc công. Ngài an bài sát thủ, sớm đã bị An quốc công nhẹ nhàng hóa giải.
Mà Trì Công Độ lãnh binh đến đây, càng làm cho chúng thần thất sắc.
Không ít người trong lòng người đã khẳng định, giờ này khắc này, Hoàng đế giống như đã không còn quân cỡ nào nữa rồi.
Trong ngoài kinh thành, Hoàng đế dựa vào năm võ tướng. Thập nhị vệ Trấn quốc Đại tướng quân Lôi Cô Hành, hoàng gia Cận Vệ quân Thống lĩnh Hiên Viên Thiệu, Võ Kinh vệ Chỉ huy sứ Hoàng Thiên Đô, Tả Truân vệ Trung vũ Tướng quân Hàn Tam Thông, Hữu Truân vệ Dũng vũ Tướng quân Trì Công Độ.
Năm người này có thể nói là những võ tướng đứng đầu quân đội trong ngoài kinh thành, trong đó tất nhiên Lôi Cô Hành là người có uy vọng cao nhất.
Hôm nay Lôi Cô Hành đã đi đến Đông Nam. Hiên Viên Thiệu đang ở tại điện Thông Thiên, đã không có khả năng điều động quân đội. Tả Truân vệ Trung vũ Tướng quân Hàn Tam Thông đã đi Hà Bắc bình định Thanh Thiên vương, thậm chí, Tả Truân lục Vệ quân có hơn phân nửa đã điều đến Hà Bắc. Mà Võ Kinh vệ Chỉ huy sứ Hoàng Thiên Đô cùng Hữu Truân vệ Dũng vũ Tướng quân Trì Công Độ chính thức tạo phản. Hai người này nắm trọng binh trong tay, hôm nay lại liên thủ cùng nhau. Như vậy, trong ngoài kinh thành, đã không còn ai có thể chống lại. Tuy quân Cận Vệ từ trang bị đến sức chiến đấu đều hơn mười hai Vệ quân, nhưng Hiên Viên Thiệu bị vây ở chỗ này, quân Cận Vệ bên ngoài điện Thông Thiên thì bị điều đi chỗ khác, từ đó, trong tay Hoàng đế không còn gì để dựa vào nữa.
Không ít người cũng không quên còn có Thần Y vệ.
Thần Y vệ là nha môn thần bí nhất đế quốc. Bốn đại Thiên hộ mười hai đại Bách hộ đều những cao thủ đỉnh cao. Thế nhưng đối mặt với mười hai Vệ quân, cho dù Thần Y vệ xuất mã, chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì.
Thần y Vệ là nha môn gián điệp, trong đó có lẽ có không ít cao thủ, nhưng nếu giao phong đối diện với quân đội, Thần Y vệ còn kém xa. Đối mặt với đại quân hùng mạnh, thủ đoạn hắc ám của Thần Y vệ căn bản không thể phát huy tác dụng.
Đã đến lúc này, rất nhiều quan viên trong nội tâm đều minh bạch, Hoàng đế Bệ hạ vũ dũng hơn người đã từng hùng bá thiên hạ đúng là già thật rồi. Ngài tự cho là hiểu rõ An quốc công, nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, An quốc công đã đề phòng mọi tình huống có thể xảy ra. Chuyện cho tới bây giờ, chỉ sợ, Hoàng đế đã không còn đường nào để đi.
An quốc công Hoàng Củ lúc này sắc mặt tốt hơn hẳn, nhìn Hoàng đế Bệ hạ, thở dài:
- Doanh Nguyên, lão phu minh bạch, ngươi không điều binh có quy mô, là sợ đánh rắn động cỏ. Ngươi một lòng nghĩ đến việc dụ dỗ lão phu tạo phản, sau đó, mượn cơ hội giết chết lão phu. Ngươi bí mật triệu tập quân Cận Vệ, bất động thanh sắc, cho là thần không biết quỷ không hay. Ngươi tự cho là đã mở cái miệng túi để lão phu rơi vào. Thế nhưng kết quả là, trí thông minh của ngươi đã hại ngươi, gậy ông đập lưng ông rồi.
Hoàng đế nhắm mắt lại, khóe mắt của ngài nhảy lên, lúc này lại cảm giác có một bàn tay nắm lấy bàn tay khô héo của mình, bàn tay ấy rất mềm mại. Hoàng đế mở to mắt, phát hiện Hoàng hậu đang đứng bên cạnh mình, ánh mắt như nước, tràn đầy vẻ quan tâm lo lắng. Hoàng đế nhìn đôi mắt xinh đẹp của Hoàng hậu, bỗng nhiên nở nụ cười ôn hòa. Lập tức, ngài quét ánh mắt sắc bén về phía quần thần, lạnh lùng nói:
- Trẫm là thiên tử, các ngươi đều là thần tử của trẫm. Hoàng Củ tạo phản, các ngươi có định đi theo tạo phản không?
Trong đám quần thần, có không ít người đang đắn đo phân vân. Hôm nay, An quốc công đã định nên kết cục. Hoàng đế vô lực xoay chuyển trời đất. Hoàng Củ tất nhiên thấy sự do dự của quần thần, lớn tiếng kêu lên:
- Chư vị đồng liêu, hôm nay, lão phu là vì thiên lý mà phản. Đại Tần đã bị Doanh Nguyên chà đạp thành cái dạng này, chẳng lẽ các ngươi còn muốn xem tên hôn quân này tiếp tục làm loạn thiên hạ? Người này bảo thủ, hỉ nộ vô thường, trong triều bao nhiêu trung thần lương tướng vì hắn mà chết. Chẳng lẽ các ngươi còn muốn dẫm lên chân bọn họ?
Lão đưa tay chỉ vào Hán vương:
- Hán vương điện hạ cơ trí anh minh, văn thao vũ lược, xứng đáng là một minh quân. Hôm nay, lão phu nguyện ủng lập Hán vương làm đế, chư vị nghĩ như thế nào?
Quần thần lập tức xì xào bàn tán, châu đầu ghé tai. Đô Sát viện Hữu đô Ngự sử Thẩm Khách Thu đã cười lạnh:
- Chuyện này thấy giống câu cửa miệng: lập đền thờ kỹ nữ. Hoàng Củ đại nghịch bất đạo, tụ chúng tạo phản, lại luôn miệng nói là vì giang sơn Đại Tần. Long thể Thánh thượng còn khỏe mạnh, hơn nữa, cũng đã sớm lập Thái tử. Cho dù Thánh thượng thoái vị, cũng không tới phiên Hán vương kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước. Danh bất chính, ngôn bất thuận, các ngươi là mưu phản soán vị, tất nhiên sẽ bị người trong thiên hạ khinh thường.
Hoàng Thiên Đô lạnh lùng cười. Thẩm Khách Thu là người Thái tử đảng. An quốc công là người Hán vương đảng. Những năm gần đây này, hai bên tranh đấu gay gắt. Thẩm Khách Thu cùng An quốc công càng ngày càng đối đầu. Lúc này Thẩm Khách Thu nghiêm nghị mắng chửi, Hoàng Thiên Đô trong nội tâm lửa giận bộc phát, phất tay ra hiệu. Bên kia Binh bộ Thị lang sớm đã rục rịch. Hôm nay y đã quyết định cùng Hoàng Củ tạo phản, đang buồn vì không tìm thấy cơ hội lập công. Hoàng Thiên Đô ra hiệu, cũng không đợi người khác đi qua, chính mình đã cất bước đi tới, cười tủm tỉm nhìn Thẩm Khách Thu, đưa tay chỉ vào mặt y nói:
- Lão thất phu này, đứng ở đây huyên thuyên cái gì?
Thẩm Khách Thu không hề sợ hãi, phẫn nộ quát:
- Vưu Can, Thánh thượng đối đãi ngươi không tệ, ngươi đúng là đồ tiểu nhân hèn hạ vô…
Y chưa dứt lời, Vưu Can sớm đã đưa chân ra, đạp vào dưới bụng Thẩm Khách Thu. Thẩm Khách Thu đường đường là Đô Sát viện Hữu đô Ngự sử, trúng một cước này, cả người đã bị đạp té xuống đất. Một cước này lực đạo thật sự không nhẹ, Thẩm Khách Thu sắc mặt lập tức tái nhợt, trán toát mồ hôi to như hạt đậu.
Vưu Can đang dương dương đắc ý, đúng lúc này, trong quần thần, có một thân ảnh lóe ra, động tác cực kỳ nhanh chóng, nghe rợn cả người.