Lâm Băng được tứ phong làm Huyền Vũ Thiên hộ, năng lực lớn nhất chính là khả năng dùng thuật Dịch dung xuất thần nhập hóa. Mà muốn tập được thuật Dịch dung đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, khả năng quan sát phải cao hơn người thường rất nhiều.
Phạm Tuyền vốn vẫn cực kỳ bình tĩnh, đối mặt với Huyền Vũ Thiên hộ, một trong tứ đại Thiên hộ của Thần Y vệ, cũng không hề có chút nào sợ hãi. Thế nhưng lúc này, Lâm Băng nhắc đến Kinh Sơn quốc, hồ như đã đánh trúng chỗ hiểm của "Phạm Tuyền", gã không kìm lòng nổi bất giác nắm chặt tay lại. Hành động đó của gã đương nhiên không thoát khỏi con mắt tinh tường của Lâm Băng. Y lập tức cười:
- Xem ra ta đoán không sai, ngươi quả nhiên chính là vị Vương gia tinh thông Dung dịch thuật kia.
- Dịch dung thuật không chỉ là hóa trang, nó chia làm hai môn, một môn là dịch dung, một môn là thị thức (nhìn thấu).
Lâm Băng thở dài:
- Chỉ tinh thông một môn, cũng không phải là cao thủ Dịch dung thuật.
Quỷ tôn cười nói:
- Cho dù ngươi nhìn thấu ta, thì sẽ làm gì?
Lâm Băng nói:
- Trong thiên hạ, số người tu luyện Dịch dung thuật cũng không ít, nhưng chân chính đạt được thành công thực sự lại ít đến tội nghiệp. Quỷ tôn, Dịch dung thuật của ngươi đạt đến trình độ này cũng có thể xem là rất tốt rồi, chỉ là vẫn còn cách một quãng nữa mới đạt tới trình độ cao nhất của Dịch dung thuật.
Quỷ tôn cười lạnh nói:
- Tài nghệ không bằng người, bị các ngươi phát hiện ra, ta không còn lời nào để nói.
- Bản Thiên hộ đúng là không thể ngờ, đường đường là Vương gia, vậy mà kết bè cánh với đám yêu nhân Thiên Môn đạo.
Lâm Băng lắc đầu thở dài:
- Ít nhất ngươi đã từng có thân phận cao quý, cấu kết cùng bàng môn tà đạo chẳng phải là tự làm nhục thân phận?
- Là bàng môn tà đạo cũng còn hơn Doanh thị gian tặc.
Quỷ tôn nói:
- Chỉ cần giết chết Doanh Nguyên, cho dù bổn vương vĩnh viễn không siêu sinh cũng sẽ không tiếc.
Trong ngữ khí của gã, thể hiện cừu hận rất sâu.
- Xem ra, Hoàng Củ vì mưu phản mà việc gì cũng dám làm.
Lâm Băng thở dài:
- Ngay cả người Thiên Môn đạo cũng dám cấu kết.
- Việc này cũng không thể trách lão ta được.
Quỷ tôn cười lạnh:
- Hoàng Củ tự cho rằng mình tính toán chu toàn, chỉ tiếc người làm ăn rốt cuộc vẫn chỉ là người làm ăn, tâm kế không thắng được gian tặc Doanh Nguyên. Ngay cả thân phận của ta, lão cũng không hay biết. Vậy thì làm sao có thể phát hiện gian kế của lão tặc Doanh Nguyên? Ta ở bên cạnh lão năm năm, lão chỉ biết ta giỏi về Dịch dung thuật, không hề biết lai lịch thật của ta.
- Có thế chứ.
Lâm Băng khẽ gật đầu:
- Ta nghĩ Hoàng Củ chính là hạng người đại ngu xuẩn. Nếu không, sẽ không cấu kết với Thiên Môn đạo. Dù gì lão cũng đường đường là quốc công, dùng quyền thế của lão, căn bẳn không cần đến những kẻ bàng môn tà đạo này.
- Bàng môn tà đạo?
Quỷ tôn cười to:
- Huyền Vũ Thiên hộ, ngươi một câu là bàng môn, hai câu là tà đạo, chẳng lẽ Doanh Nguyên là chính đạo? Nếu hắn là chính đạo thì người trong thiên hạ vì sao phải phản hắn? Nếu như hắn có thể cho dân chúng ăn no mặc ấm, thì ngay cả Thiên Môn đạo muốn đầu độc, chẳng lẽ dân chúng đang sống yên ổn lại vứt bỏ nông cụ để tạo phản?
Thần sắc Lâm Băng như phát lạnh:
- Nếu không hợp với ý trời, thì cũng không có Đại Tần hôm nay. Thánh thượng nam chinh bắc chiến, thống nhất Trung Nguyên, cực kỳ uy dũng, có một không hai.
Quỷ tôn cười lạnh một tiếng, nói:
- Đừng nhiều lời. Huyền Vũ, hôm nay không phải ngươi chết, thì ta sống. Nhiều lời vô ích.
- Kỳ thật, dù tội của ngươi đáng chết, nhưng bây giờ ta lại không nỡ.
Lâm Băng lắc đầu thở dài.
- Ngươi có ý gì?
Quỷ tôn hiện ra vẻ đề phòng.
- Chẳng lẽ ngươi không hi vọng học được hết tinh diệu của Dịch dung thuật?
Lâm Băng ngưng mắt nhìn Quỷ tôn:
- Ngươi không muốn Dịch dung thuật của ngươi không một ai phát hiện ra? Hay nói cách khác, bất kỳ kẻ nào trên thế gian này dùng Dịch dung thuật, ngươi cũng có thể nhìn thấu.
- Chuyện này hình như rất mâu thuẫn?
Trong mắt Quỷ tôn lóe hào quang, hừ lạnh một tiếng.
Lâm Băng lắc đầu cười nói:
- Không có gì mâu thuẫn. Hai môn Dịch dung, chỉ cần ngươi đạt tới đỉnh cao của một môn, đã là tông sư rồi. Mà ngươi, vô luận là dịch dung hay thị thức, đều có thiên phú, có khả năng nâng cao, khiếm khuyết có thể nói là vô cùng nhỏ.
Quỷ tôn cau mày hỏi:
- Hẳn là ngươi chuẩn bị chỉ điểm ta?
- Chỉ cần ngươi nguyện ý, đương nhiên ta sẽ dốc túi truyền lại.
Lâm Băng cười nói. Hai người vốn đứng trên hai chiến tuyến, thủy hỏa bất dung, nhưng giờ phút này, thái độ của Lâm Băng lại tựa hồ như đang cùng một người bạn luận bàn về một vấn đề hai bên có hứng thú.
Quỷ tôn cười vang:
- Người Thần Y vệ không ngờ cũng khoáng đạt như vậy, thật đúng là không thể tưởng tượng.
- Ngươi biết rõ điều kiện của ta?
Lâm Băng ngưng mắt nhìn đối phương.
Quỷ tôn cười nói:
- Muốn ta phản bội Thiên Môn đạo, nói cho các ngươi điều các ngươi muốn biết hay sao?
- Thiên Môn đạo hại nước hại dân, phát động binh đao, tội không thể tha.
Lâm Băng chậm rãi nói:
- Nếu ngươi có thể bỏ gian tà theo chính nghĩa, phù trợ triều đình, giúp triều đình đối phó Thiên Môn đạo, ta tin tưởng cho dù ngươi phạm phải sai lầm gì, Thánh thượng đều sẽ khoan dung ngươi.
- Ah?
Quỷ tôn giống như cười mà không phải cười.
- Năm đó mười tám quốc gia cùng tồn tại, Kinh Sơn quốc chỉ là một tiểu quốc.
Lâm Băng nói:
- Diện tích lúc đó thậm chí không bằng một đạo của Đại Tần ta. Nếu như ngươi nguyện ý đầu nhập vào triều đình, có lẽ sẽ trở thành Đại tướng nơi biên cương, quản hạt thổ địa, chẳng khác nào thống trị Kinh Sơn quốc.
Quỷ tôn cười ha hả:
- Kinh Sơn quốc là quốc chủ, chẳng lẽ Hoàng đế của các ngươi nguyện ý để cho ta trở thành quốc chủ? Đạo lý ban ngày không có hai mặt trời, hóa ra ngươi không hiểu?
- Ngươi cần gì phải câu nệ.
Lâm Băng thở dài:
- Quy thuận triều đình, ngươi có thể khôi phục địa vị tôn quý ngày xưa. Hơn nữa, từ nay về sao, ngươi có thể theo ta học Dịch dung thuật. Với tài năng thiên phú của ngươi, ngươi giỏi hơn ta chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Quỷ tôn nhíu mày.
- Thiên Môn đạo chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi.
Lâm Băng lắc đầu nói:
- Thánh thượng thiên uy, sớm hay muộn, Thiên Môn cũng bị tru diệt. Ngươi cần gì phải vứt bỏ tiền đồ tốt vì một thứ như thế?
Quỷ tôn trầm ngâm một lát, rốt cục nói:
- Vinh hoa phú quý, cũng không cần… nhưng… ngươi thật sự sẽ đem toàn bộ bí quyết Dịch dung thuật truyền thụ cho ta?
Gã đúng là cực kỳ mê luyến Dịch dung thuật.
Cũng như đao khách si mê đao pháp, một kiếm khách si mê kiếm pháp vậy.
Lâm Băng lại cười nói:
- Ta chưa từng nói ngoa.
- Các ngươi muốn biết bao nhiêu, còn phụ thuộc vào việc ngươi có thể truyền thụ bao nhiêu.
Sau nửa ngày do dự, Quỷ tôn rốt cục nói:
- Nếu ngươi lừa gạt ta, ta nhất định sẽ không để cho ngươi sống yên ổn.
Lâm Băng cười ha ha:
- Cùng ngươi nói chuyện thống khoái như vậy, thật là thoải mái dễ chịu.
Quỷ tôn tiến lên hai bước, quỳ một gối xuống, cúi đầu, chắp tay nói:
- Đại nhân ở trên, ta nguyện ý... giết chết ngươi...
Vừa nói, gã vừa đột nhiên nâng hai tay lên, hàn tinh như điện, mấy mũi ám khí đánh thẳng về phía Lâm Băng, tốc độ cực nhanh, không thể tưởng tượng.
Vào thời điểm Quỷ tôn ném ám khí ra, thân hình Lâm Băng cũng hơi nhào về phía trước, thân pháp quỷ mị, trong giây lát, đã gần sát ngay trước mặt Quỷ tôn, hồ như chỉ còn trong gang tấc. Tuy nhiên, mấy miếng hàn tinh tốc độ cực nhanh, Lâm Băng lại căn bản không ngờ tới việc Quỷ tôn còn là cao thủ ám khí, gần trong gang tấc, y không kịp phản ứng, mấy miếng hàn tinh bắn trúng trên người Lâm Băng.
Quỷ tôn thấy một kích đắc thủ, nhảy vọt ra phía sau, nhìn Lâm Băng té nhào trên mặt đất.
- Xem ra Thị thức phá của ngươi cũng không luyện đến nơi đến chốn.
Quỷ tôn thở dài:
- Khinh công của ngươi tuy không yếu hơn ta nhưng cũng không thể nói là mạnh hơn ta. Ngươi không muốn giết chết ta, mà ngươi muốn bắt sống ta, ngươi nói cả buổi, bất quá là muốn tìm kiếm cơ hội, ta há có thể để ngươi đạt được mong muốn?
Y lắc đầu, tỏ ra vô cùng tiếc hận.
Lâm Băng nằm trên mặt đất, thở dài:
- Quỷ đạo tôn sư, quả nhiên không phải là hư danh. Ngươi không... lúc đó chẳng phải đang tìm cơ hội ra tay đối với ta sao?
Nói đến đây, hơi thở của y dồn dập hẳn lên, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
- Chỉ trách ngươi tự cho mình rất giỏi, muốn đơn thân độc mã tới bắt ta.
Quỷ tôn thản nhiên nói:
- Dịch dung thuật của ta kém ngươi, nhưng thủ pháp ám phí, thì ta còn mạnh hơn ngươi đấy.
- Học Dịch dung thuật không học cho giỏi, lại... lại học một tay... một tay công phu ám khí…
Lâm Băng cười khổ nói:
- Xem ra có đôi khi... có đôi khi học chút ít bàng môn tà đạo... cũng không phải không có gì tốt…
Lông mày y nhíu chặt, trong con ngươi lộ ra vẻ thống khổ.
Tuy Lâm Băng đã bị thương, nhưng Quỷ tôn cũng không dám tới tới, vẫn còn cách xa một đoạn.
Lâm Băng dẫu sao cũng là một trong tứ đại Thiên hộ của Thần Y vệ. Tứ đại Thiên hộ người nào thủ đoạn cũng bất phàm. Hôm nay đánh trúng Lâm Băng, Quỷ tôn tự thấy mình gặp may, chứ không hề dám xem thường.
- Chỉ tiếc lời này nói quá muộn.
Trong mắt Quỷ tôn hiện ra vẻ tiếc hận:
- Nếu như ngươi nói những lời này sớm hơn, có lẽ ta có thể cho ngươi đầu nhập Thiên Môn đạo. Có thể bức bách ta xuất ám khí, tất nhiên cũng không phải người đơn giản. Đối phó người như vậy, xưa nay ta rất cẩn thận, sẽ không để cho bọn hắn có cơ hội sống sót. Cho nên trên ám khí đều có kịch độc, không có thuốc nào chữa được, cho dù là ta, hiện tại cũng đã bất lực.
Lâm Băng khí tức yếu ớt, thở dài:
- Chỉ vì trông mong ngươi cuối cùng có một ngày đạt tới cảnh giới Dịch dung thuật chí cao, vạn vật nằm trong bàn tay, không phụ danh tiếng Dịch dung, mà…
Nói đến đây, y thở hắt ra, cứ thế chết đi.
Quỷ tôn tiếc nuối nhìn thi thể Lâm Băng, khẽ thở dài: "Huyền Vũ vạn vật, quả nhiên không phải có tiếng mà không có miếng, chỉ tiếc Dịch dung thuật của ngươi đến đây liền bị thất truyền, thật sự là... đáng tiếc...!
Nhìn thi thể Lâm Băng vẫn không hề nhúc nhích, Quỷ tôn lắc đầu, quay người bước đi. Đi được vài bước, đột nhiên dừng chân, gã do dự một chút, rốt cục chậm rãi xoay người lại.
Trong mắt của gã thần sắc có chút phức tạp, sau một lát, dường như nghĩ ra điều gì, cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm: "Ngươi tự xưng là Huyền Vũ, làm sao biết không phải giả mạo? Chỉ sợ người ta vừa giết chết đúng là Hiên Viên Thiệu".
Dịch dung thuật của gã kỳ thật đã đạt tới một cảnh giới cực cao, nhưng lại bị đối phương dễ dàng phát hiện. Đối phương tự xưng là Huyền Vũ Thiên hộ, gã lại không hề phát hiện ra có chút nào sơ hở. Phàm là cao thủ, rất khó thừa nhận tài nghệ của mình không bằng người. Trong lòng gã tuy rằng tin tưởng đối phương có bảy phần là Huyền Vũ Thiên hộ, nhưng vẫn còn ba phần hoài nghi.
Gã vẫn hoài nghi người này chính là Hiên Viên Thiệu, chỉ là một lần nữa muốn khẳng định lại mà thôi.
Nếu như đối phương quả thật là Huyền Vũ Thiên hộ, thì Dịch dung thuật của hắn quá mức khủng bố, lại không biết có thể từ trên cơ thể người này phát hiện ra kỹ thuật Dịch dung thuật hay không?.
Gã do dự một chút, cuối cùng xoay người lại, từng bước một đến gần thi thể đối phương. Vô luận như thế nào, đối với gã cỗ thi thể này thật sự rất hấp dẫn. Gã không đành lòng cứ như vậy mà rời đi…
Hic, là Lâm Băng hay Hiên Viên Thiệu, hay là ai đó khác? Lâm Băng có chết thật không, hay chỉ giả chết bắt quạ???