Tuy Hoàng Củ chết rồi, Hoàng đế vẫn bóp cổ lão, mắt rồng mang theo vẻ oán giận rất sâu.
Doanh Nguyên nam chinh bắc thảo, diệt mười tám nước, đánh được thiên hạ, vũ dũng cái thế, tràng cảnh tung hoàng sa trường, diệt vô số nước là thời điểm lão đắc ý nhất trong đời.
Một đế quốc không? lồ, thành lập trong tay lão, lão đã từng có lòng tin mạnh mẽ, trong mắt lão, thiên hạ không phải là chuyện không thể, lúc mới làm vua, lão hùng tâm tráng chí, muốn biến đế quốc của mình trở thành đế quốc phồn vinh mạnh mẽ nhất, hùng tâm xây dựng một đế quốc phồn hoa mạnh mẽ khiến cho lão tràn đầy cảm xúc mãnh liệt.
Nếu như không phải một hồi ngoài ý muốn kia, có lẽ đế quốc Đại Tần thật sự sẽ đi lên con đường phồn vinh giàu có.
Lịch sử thường thay đổi bởi một vài chuyện nhỏ không đáng chú ý.
Đế quốc Đại Tần cũng như vậy.
Đối với Hoàng đế mà nói, năm đó đánh chiếm các nơi, hùng tâm của lão là có thể chấm dứt phân tranh tại Trung Nguyên, bình diệt các nước, đóng đô thiên hạ. Không thể phủ nhận, Hoàng đế là người có ý chí kiên định, thậm chí ngoan cố, khi lão nhắm đến một mục tiêu, lão sẽ không tiếc bất cứ giá nào để đạt tới, với lão mà nói, thực hiện mục tiêu phía trước mình, đúng là giá trị tồn tại của đời người.
Bình diệt mười tám nước, đóng đo thiên hạ, đạt được mục tiêu của lão. Mục tiêu mới của lão là có thể thành lập một đế quốc Trung Nguyên phồn vinh chưa từng có, vì thế lão trút xuống tất cả nhiệt tình của mình, tin dùng hiền thần cán lại, nhìn xem đế quốc mới hưng dần đi tới thời đại phồn vinh trong tay lão, đối với Hoàng đế mà nói, điều này thỏa mãn rất lớn lòng hư vinh của lão.
Một hồi tai nạn ngựa, nhìn như một lần ngoài ý muốn, lại khiến cho thời đại phồn hoa của đế quốc Đại tần sụp đổ.
Hoàng đế tìm được đường sống trong chỗ chết bỗng ý thức được, lão đã già, bản thân lão đánh ra đế quốc cường đại, tuy đang vui sướng hưởng vinh quang, thế nhưng có lẽ trước khi thực hiện được khát vọng hùng vĩ của mình, bản thân mình đã tiến vào mộ.
Trên mảnh đất Trung Nguyên phải bắt đầu lại từ đầu, muốn thành lập một đế quốc mạnh mẽ chưa từng có cũng không phải một đời Hoàng đế có thể hoàn thành, điều đó cần mấy đời minh quân hiền thần người trước ngã xuống, người sau tiến lên tích lũy. Hoàng đế rốt cuộc hiểu được, tuy lão có lòng, lại vô lực, tuy lão có lý tưởng thành lập đế quốc cường đại, thế nhưng thời gian không bỏ qua lão, tuy mọi người xưng hô lão vạn tuế, thế nhưng một người thật sự có thể sống tới vạn năm sao?
Lúc lão cho rằng đây là đáp án không thể chối bỏ, Huyền Chân Đạo Tông xuất hiện, khiến lão tìm được hi vọng mới.
Trường Sinh Đạo lấy trường sinh luyện đan làm chủ, mà Huyền Chân Đạo Tông tóc bạc mặt hồng, hệt như thần tiên. Khi Huyền Chân Đạo Tông mang tới hi vọng trường sinh, Hoàng đế bệ hạ rốt cuộc tìm được giá trị mới trong đời.
Không sai, lão cần trường sinh.
Muốn thực hiện được lý tưởng thành lập một đế quốc cường đại, nhất định phải có đủ thời gian khiến lão tính toán lo liệu, lão có thể bỏ lại tất cả thành tựu trước mắt, để đạt tới một mục tiêu mới.
Hoàng đế là người tự tin, cực kỳ tự tin, nếu như cho lão đủ thời gian, lão hoàn toàn tự tin có thể xây dựng lại đế quốc lần nữa, hi sinh hiện giờ cũng là vì tương lai hưng thịnh.
Hoàng đế cảm thấy, khổ tâm của lão, có lẽ chỉ Huyền Tông Đạo Chân có thể hiểu được, người trong thiên hạ không hiểu được khổ tâm của lão.
Quan viên tham ô, dân chúng lầm than, Tây Bắc chiến loạn, Đông Nam chiến loạn, hết thảy đều không quan trọng, chỉ cần có được thân thể trường sinh, lão có đủ thời gian đi trừng phạt những tham quan ô lại kia, dân chúng có thể chết, thiên hạ sẽ không tuyệt chủng bởi vì một số dân chúng chết đi, nhân loại sẽ sinh sôi nảy nở đời này qua đời khác, Tây Bắc rung chuyển, chiến loạn Đông Nam cũng không đáng lo, chỉ cần tu được trường sinh, lão có thủ đoạn càn khôn bình định hết thảy.
Với tư cách vua lập nước đã từng diệt vô số nước, đã từng dẫn đế quốc đi tới phồn vinh, kinh nghiệm lúc trước cho lão biết bản thân mình có được năng lực trị quốc bình thiên hạ.
Hết thảy vì trường sinh.
Lão thống hận ánh mắt người nhìn lão mang theo biểu lộ xem ông lão, trong mắt lão, mặc kệ người nào ngăn cản lão tu được trường sinh, đều có rắp tâm, bọn họ không hi vọng lão trường tồn trọn đời.
Người khác không hi vọng lão trường sinh, lão sẽ không để cho người đó sống sót.
Lời Hoàng Củ nói như kim đâm lên người lão, khiến cho lão cảm thấy thân thể rất đau đớn. Lão thống hận Hoàng Củ hồ ngôn loạn ngữ, đó là nguyền rủa, nguyền rủa Hoàng đế không thể đạt được trường sinh, đối với loạn thần tặc tử như vậy, Hoàng đế chưa bao giờ nương tay.
Hoàng đế nhìn da mặt Hoàng Củ trắng bệch, đã không còn hô hấp, cuối cùng vung tay lên, ném thi thể Hoàng Củ lên một chiếc ghế, một tiếng rầm vang lên, chiếc ghế đổ nhào, thi thể Hoàng Củ cũng rơi trên mặt đất.
Trong phòng vừa vang lên động tĩnh, Nhạc Lãnh Thu đã tiến vào phòng giống như u linh, thấy Hoàng đế bình yên vô sự, Hoàng Củ nằm trên mặt đất, gã lập tức khom người nói:
- Thánh thượng, ngài...!
- Mang thi thể của hắn đi.
Hoàng đế giọng nói lạnh lùng:
- Loạn thần tặc tử, vứt cho chó ăn.
Nhạc Lãnh Thu lập tức sai người tới mang thi thể Hoàng Củ đi. Dường như cơn giận của Hoàng đế vẫn chưa tiêu, hỏi:
- Tình hình bên ngoài thế nào?
- Hồi bẩm Thánh thượng, Cận Vệ Quân đã bắt được Hoàng Thiên Đô, Võ Kinh Vệ đều vứt binh khí đầu hàng.
Nhạc Lãnh Thu cẩn thận đáp:
- Hiện giờ quần thần đã tập trung dưới lễ đài một lần nữa, chẳng qua kinh hồn chưa định, có lẽ chỉ có Thánh thượng ra ngoài gặp họ một mặt, mới có thể yên ổn lòng họ.
Hoàng đế gật đầu nói:
- Hiện giờ trẫm đi gặp họ.
Khi Hoàng đế vô cùng uy nghiêm xuất hiện trên đài, quần thần đã sớm quỳ rạp trên mặt đất, nơm nớp lo sợ. Không khí trong Thông Thiên Điện tràn ngập mùi máu tanh, tuy rằng thi thể trên quảng trường đã bị thanh lý, thế nhưng vết máu vẫn tồn tại trên mặt đất, trong dòng sống nhân tạo kia, nước sông vốn trong thấy đáy đã nhuốm màu máu.
Hoàng đế nhìn quần thần nơm nớp lo sợ dưới lễ đài, khóe miệng xẹt qua một tia cười lạnh, lóe lên tức thì.
Lão biết rõ những thần tử đang quỳ lạy dưới chân mình, hiện giờ chắc chắn rất sợ hãi trong lòng. Hoàng Củ làm loạn, bị mình hơi hợt bình định, chẳng những loại trừ một tâm bệnh của mình, hơn nữa cũng mang đến chấn nhiếp rất lớn cho quần thần. Tuy rằng từ khi đế quốc thành lập đến nay, ở địa phương vẫn có lúc xảy ra phản loạn, nhưng đại thần trong triều phản loạn, đây là lần đầu.
Nhân vật phản loạn, địa vị không thể nói không nặng.
Một người là Quốc Công quyền nghiêng triều đình, một người là Hán Vương có hi vọng kế thừa ngôi vị Hoàng đế, thậm chí còn có một vị Hữu Đồn Vệ Đại tướng quân, đây vốn là một tổ hợp phản loạn rất có thực lực, thế nhưng khi Hoàng đế ra tay, dĩ nhiên bị tiêu diệt toàn bộ, thủ đoạn lôi đình của Hoàng đế đương nhiên sẽ khiến các thần tử cảm thấy kính sợ.
Từ Tòng Dương đã ổn định tâm thần, lập tức tiến lên xinh Hoàng đế trừng phạt thần tử phản nghịch. Lần này số lượng thần tử phản loạn cùng với Hoàng Củ trước sau không ít, Từ Tòng Dương vừa nói xong, liền có không ít thần tử ồn ào phụ họa, xin Hoàng đế trừng phạt.
Thật ra trong lòng quần thần đều hơi thấp thỏm bất an.
Lần này gặp phải An Quốc Công mưu nghịch, người thực sự động thân mà ra bảo vệ Hoàng đế có thể đếm được trên đầu ngón tay. Tuy rằng Từ Tòng Dương và một số người tranh chấp với An Quốc Công, chính thức động thân trong hiểm cảnh lại chỉ có hai người, một người là Phương Chủ sự Binh bộ, người khác là Sở Hoan, mà đa số thần tử tuy rằng bảo trì im lặng, giống như đang xem một vở tuồng không liên quan tới mình.
Thiên tử chấn kinh, quần thần xem cuộc vui, lúc này Hoàng đế chuyển bại thành thắng, mọi người vừa nghĩ tới tính tình bất thường của Hoàng đế, đều sợ hãi trong lòng, ai biết dưới cơn giận dữ Hoàng đế có làm ra một vài chuyện tàn khốc hay không.
Hoàng đế chắp hai tay sau lưng, đứng trên ngọc đài. Hoàng hậu không đi ra cùng, ở bên cạnh lão chỉ có ba người Huyền Chân Đạo Tông, Sở Hoan cùng Tiết Hoài An, thời điểm này Thần Y Vệ vẫn không tùy tiện ra mặt.
Xung quanh yên lặng, sau nửa ngày, rốt cuộc nghe được Hoàng đế nói:
- Trẫm xưa nay khoan hậu, có tội đương nhiên trừng phạt, không có tội trẫm cũng sẽ không để hắn liên lụy vào. Lần này Hoàng Củ tạo phản, thủ phạm chính trẫm sẽ không khoan dung.
Lão nhìn một chút, lời nói xoay chuyển:
- Các vị ái khanh thân trong hiểm cảnh, lại không khuất phục, biểu hiện không tệ, có công lao, trẫm sẽ ban thưởng, không có công lao, cũng có khổ lao, thực sự không giáng tội.
Quần thần thấp thỏm không yên trong lòng, vẫn không biết được Hoàng đế sẽ xử lý thế nào, nghe được Hoàng đế nói ra lời này, đều thở ra nhẹ nhàng.
Lập tức có người tiến lên, kể ra tội nghiệt của gia tộc Hoàng Củ, quần thần ngươi một lời ta một câu, lập tức nói cha con Hoàng gia thành ác nhân số một thiên hạ, tội ác từ Tam Hoàng Ngũ Đế tới nay không ai có thể sánh bằng.
Hoàng đế lẳng lặng lắng nghe đám đại thần lên án mạnh mẽ cha con Hoàng gia, chẳng qua tuy Hán Vương cũng mưu phản theo, nhưng không một ai dám nhắc tới hành động mưu nghịch của Hán Vương ngay lúc này.
Đợi quần thần yên tĩnh lại, lúc này Hoàng đế mới hạ chỉ, giao toàn bộ quan viên tham dự mưu nghịch cho Hình bộ cùng Đại Lý Tự thẩm vấn luận tội, lập tức hạ chỉ trước mặt mọi người, truy phong Phương Chủ sự Binh bộ đã tận trung làm Tử tước, tước vị để con gã tiếp nhận, thừa kế con cháu, quần thần đều hơi kinh ngạc, lại thoải mái. Từ khi lập quốc đến nay, ngay cả Thị lang Thượng thư phong tước cũng rải rác không có mấy, ý chỉ này của Hoàng đế hiển nhiên là vì khen ngợi trung thành.
Khi Hoàng đế quay đầu nhìn về phía Sở Hoan, quần thần lập tức đề cao tinh thần. Lần này Sở Hoan có thể nói là mặt mày rạng rỡ, tuy rằng hắn không đánh lén thành công, nhưng tại tình huống đó còn dám ra tay với An Quốc Công, trong mắt quần thần, điều này đủ cho thấy Sở Hoan trugn trinh với Hoàng đế. Hai người ra tay, Phương Chủ sự đột tử, Sở Hoan còn sống, tuy nhiên nhiên chết lớn hơn, Hoàng đế phong hào Tử tước cho Phương Chủ sự, chẳng qua trong lòng quần thần đều rõ ràng, lần ban thưởng này cho Sở Hoan cũng sẽ không nhẹ.
Quả nhiên, Hoàng đế chắp hai tay sau lưng, mỉm cười nhìn Sở Hoan hỏi:
- Sở Hoan, ngươi trung thành và tận tâm với trẫm, lần này muốn trẫm ban thưởng ngươi thứ gì? Chỉ cần ngươi mở miệng, trẫm không gì không đồng ý!
Sở Hoan quỳ rạp xuống đất, chắp tay nói:
- Hiệu trung Thánh thượng, là bản phận của thần, thần không dám được thưởng.
Hoàng đế lắc đầu nói:
- Trẫm đã từng nói, có tội tất phạt, có công tất thưởng, nếu ngay cả ngươi trẫm cũng không ban thưởng, như vậy trẫm còn có thể ban thưởng người nào?
Lão hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:
- Lần trước đi sứ Tây Lương, công lao của ngươi rất nhiều, trẫm cho ngươi trở thành Hộ bộ Thị lang, trẫm sớm nghĩ chờ ngươi trở về, ban thưởng thêm cho ngươi lần nữa, lần này ngươi lại lập công lao, ngươi đã là Tử tước, hôm nay trẫm lại phong ngươi làm Bá tước, quan dùng hai chữ Trung Dũng, từ nay về sau ngươi chính là Trung Dũng Bá của trẫm!
Sở Hoan khẽ giật mình, quần thần cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Lấy Thị Lang làm vị, được phong Bá tước, điều này quả thật vô cùng hiếm thấy.
- Còn không tạ ơn!
Tiết Hoài An bên cạnh vội vàng nói.
Lời vua như núi, nhất ngôn cửu đỉnh, Hoàng đế đã mở miệng trước mặt quần thần, Sở Hoan biết rõ tuyệt đối không thể cự tuyệt, nếu chọc giận Hoàng đế, chuyện tốt ngược lại thành chuyện xấu. Chẳng qua Sở Hoan cảm thấy đây chưa chắc là chuyện gì tốt, lúc này bất đắc dĩ có danh tiếng, trong mắt Hoàng đế là trung tâm có thể khen, chẳng qua không biết trong mắt quần thần, phải chăng mình bộc lộ tài năng quá mức, khiến cho người khác có lòng ghen ghét.