Những lời này của Tố Nương đều phát ra từ đáy lòng, tuy rằng khoảng thời gian này đã hết sức quen thuộc đối với phủ đệ, cũng bắt đầu chậm rãi thích ứng cuộc sống kinh thành, nhưng trong nội viện phủ lớn này, Tố Nương luôn có cảm giác không được tự nhiên.
Nguyên nhân cũng đơn giản, Mạc Lăng Sương cùng hai viên ngọc Tây Vực thì không cần phải nói, đó đều là đại mỹ nhân, hơn nữa da mịn thịt mềm, da thịt tinh tế, tuy da thịt của Tố Nương hiện giờ đã trắng hơn rất nhiều so với lúc còn ở tại Lưu gia thôn, nhưng so với mấy cô nương kia đương nhiên còn có chênh lệch, thiên tính của nữ nhân là yêu cái đẹp, nhìn thấy cô nương xinh đẹp hơn mình, trong lòng sẽ không thoải mái, trong phủ nhìn thấy mấy người, tuy là thân phận chủ mẫu, nhưng luôn cảm thấy hơi tự ti mặc cảm.
Ở sâu trong lòng nàng, quả thật hi vọng mình cũng giống như mấy cô nương kia. Nàng lại quên, thân thể nàng rắn chắc đẫy đà, da thịt khỏe mạnh, có một bộ dạng thùy mị khác.
Lúc này thấy Tiết phu nhân gần bốn mươi tuổi, lại bảo dưỡng được xinh đẹp như thế, trong lòng cũng ngo ngoe động đậy, nghĩ rằng mình trẻ hơn Tiết phu nhân mười mấy tuổi, nếu cũng có thể bảo dưỡng theo biện pháp của Tiết phu nhân, chưa hẳn sẽ thua mấy nữ tử khác.
Tiết phu nhân nhìn mặt mà nói chuyện, cũng nhận ra Tố Nương đã động ý, nghe được Tố Nương bật thốt lên hỏi, cười đáp:
- Biện pháp bảo dưỡng này, cũng không ít, ngoại trừ phải chú ý nghỉ ngơi, không được thức đêm, biện pháp bảo dưỡng của mọi người cũng rất giống nhau. Nếu trong phủ giàu có, biện pháp tốt nhất là ngâm bột trân châu để uống.
- Bột trân châu?
Tiết phu nhân gật đầu, lấy một vòng cổ trân châu từ trên người ra:
- Là loại trân châu này, nghiền thành bột, sau đó ngâm nước ấm dùng để uống, dùng lâu dài đương nhiên có thể làm chậm sự già yếu, da thịt cũng sẽ chắc khỏe hơn.
Tố Nương nhìn vòng trân châu sáng lóng lánh, vừa xem đã biết là hàng xa xỉ, hơi kinh ngạc:
- Thứ này cũng có thể uống?
- Đương nhiên có thể.
Tiết phu nhân cười nói:
- Thật ra biện pháp này đơn giản nhất, không giống một số người, cần các loại dược liệu nghiền nát, tốn ít công phu, đi qua đường miệng, là thuốc ba phần độc, cho dù dùng loại dược thảo nào, đều sẽ không tốt đối với thân thể.
Tố Nương hỏi:
- Một chuỗi trân châu này cần bao nhiêu bạc?
- Đây là trân châu thượng hạng.
Tiết phu nhân giải thích:
- Chẳng qua mấy trăm lạng bạc mà thôi…!
Tố Nương sững sờ, nàng biết rõ trân châu rất quý, thế nhưng một chuỗi vòng cổ trân châu nho nhỏ này cần hơn trăm lạng bạc, vẫn khiến cho nàng chấn động. Chi phí trước kia của nàng đều tính toán bằng mấy văn tiền, về sau Sở Hoan trở về, tuy gia cảnh rất dư dả, thậm chí trong tay lúc nào cũng có mười lạng trăm lạng bạc, thế nhưng nghèo đã quen rồi, ngay cả tiêu dùng tốn máy lạng bạc cũng khiến cho Tố Nương thấy đau trong lòng.
- Một chuỗi trân châu này có thể dùng bao lâu?
Tố Nương lắp bắp hỏi.
Tiết phu nhân cười nói:
- Lúc đầu dùng ít một chút, sau này có thể thêm một chút.
Nàng dừng lại, tính toán một chút, nói:
- Sáng tối dùng một lần, có thể dùng được hơn một tháng!
Tố Nương nhịn không được đưa tay che miệng.
Chỉ vì bảo dưởng, dùng bột trân châu để uống, một tháng phải tốn mấy trăm lạng bạc, vậy một năm chẳng phải mấy ngàn lạng bạc, con số này có thể mua được tòa nhà tốt.
Tố Nương không dám tin tưởng.
Tiết phu nhân đã đặt vòng trân châu kia vào tay Tố Nương, cười nói:
- Muội tử, muội nhận lấy thứ này trước, sau này tự muội thử một lần, xem có thể được hay không. Đến lúc nghiền nhỏ, càng nhỏ càng tốt, sáng tốt đều dùng một lần, chẳng qua loại phương pháp này không thể thấy hiệu quả trong thời gian ngắn, phải kiên trì lâu dài.
Tố Nương vừa nghĩ tới hàng năm tốn mấy ngàn lạng bạc vào việc này, lòng đã chết, lắc đầu cười nói:
- Thứ này…!
Nàng cũng khó mà nói mình tiếc tiền, đành hỏi:
- Vậy không có biện pháp khác?
Tiết phu nhân nghĩ nghĩ, nói:
- Biện pháp cũng không ít, chẳng qua muội đã như vậy rồi, biện pháp này là hữu dụng nhất. Dân gian có rất nhiều biện pháp, đều kém thứ này, đám nương nương trong cung đương nhiên có bí phương tốt, chẳng qua chúng ta lại không cách nào được hưởng dụng.
Nàng cười nói:
- Kinh thành có một Thất Thanh Đường, đó là chỗ chuyên bảo dưỡng, nếu muội thích, sau này ta dẫn muội đến đó nhìn xem một chút, có lẽ tìm được thứ muội muốn.
Tố Nương do dự, Tiết phu nhân vỗ nhẹ cánh tay Tố Nương, dịu dàng nói:
- Muội tử, nói lời này muội chớ trách tội, nam nhân à, trời sinh có mới nới cũ, lúc chúng ta trẻ tuổi, như hoa như ngọc, bọn họ đương nhiên vui mừng, thế nhưng chỉ cần tuổi tác lớn một chút, hoa tàn ít bướm, bọn họ đã không còn tâm tư.
Nàng ghé sát vào thấp giọng nói:
- Bây giờ hai người là vợ chồng trẻ, có một số việc còn chưa biết được, ta là người từng trải, muội nói Sở đại nhân tuy trẻ tuổi, thế nhưng hiện giờ đã là quan lớn của đế quốc, được triều đình trọng dụng, nếu muội không dụng tâm một chút, không chừng một ngày nào đó… ài, muội tử, muội đừng trách ta lắm miệng…!
Tố Nương vội đáp:
- Nhị Lang không phải người như vậy, chàng…!
Vừa nghĩ tới từng có câu chuyện "Kiếp đào hoa", cũng không biết phải chăng kiếp đào hoa kia đã giải trừ, dăm ba câu nói này của Tiết phu nhân khiến nội tâm nàng bắt đầu thấp thỏm không yên.
Tiết phu nhân cười nói:
- Sở đại nhân đương nhiên không phải người như vậy.
Nàng dừng một chút, khẽ nói:
- Muội tử, hiện giờ Sở đại nhân đang nổi như cồn trong triều, Đại Tần chúng ta rất ít phong tước, nhưng Sở đại nhân tuổi còn trẻ hiện giờ đã là Bá tước…!
- Bá tước?
Tố Nương mở to hai mắt, không rõ ràng:
- Cái gì là Bá tước?
Tiết phu nhân cũng không thấy lạ, từ lúc đầu nàng thấy Tố Nương, đã biết rõ xuất thân của Tố Nương chắc chắn không cao, tước vị triều đình nàng không hiểu cũng không cảm thấy bất ngờ, cười nói:
- Bá tước là tước vị triều đình, là vinh dự cao nhất, hơn nữa không phải quan viên nào cũng có thể đạt được tước vị. Đại Tần chúng ta rất ít phong tước, Sở đại nhân tuổi còn trẻ đã được phong làm Bá tước, Đại Tần ta trước đây là chưa từng có. Tước vị này do Thánh thượng tự mình phong, có thể thấy được Thánh thượng cực kỳ tín nhiệm và yêu thích Sở đại nhân, tiền đồ của Sở đại nhân chắc chắn rộng mở!
Tố Nương cái hiểu cái không, nàng biết rõ Sở Hoan làm quan ở kinh thành, nhưng rốt cuộc quan chức lớn thế nào, nàng quả thực không rõ ràng lắm. Lúc này chứng kiến trong lời nói của Tiết phu nhân mang theo một chút hương vị cung kính, dù sao nàng cũng là nữ nhân thông minh, mơ hồ cảm thấy phu quân của mình quả thật không bình thường, trong lòng ngoài kinh ngạc, lại hơi thấp thỏm bất an, quan chức của Sở Hoan càng cao, nội tâm nàng càng thêm kính sợ.
- Muội nói địa vị của Sở đại nhân hiện giờ, về sau có thể nói không thiếu người muốn tới đây kết giao.
Tiết phu nhân lại cười:
- Quan viên đi lại lẫn nhau, tặng chút quà cũng là chuyện nhìn quen lắm rồi, chẳng qua nếu ngày nào đó có quan viên đưa nữ tử tới, trong lòng muội tử sẽ thoải mái sao?
Tố Nương ngạc nhiên hỏi:
- Còn có người đưa… đưa nữ nhân tới?
- Đương nhiên là có.
Tiết phu nhân đáp:
- Hơn nữa người được đưa tới chắc chắn sẽ là đại mỹ nhân. Có lẽ Sở đại nhân sẽ không để ở trong lòng, thế nhưng muội ngẫm lại, Sở đại nhân tuổi trẻ tuấn tú, hơn nữa làm quan lớn, cho dù Sở đại nhân không có tâm tư, khó bảo toàn những nữ nhân khác sẽ không có tâm tư? Muội tử, muội nói một đám nữ nhân vây quanh Sở đại nhân, Sở đại nhân có thể cầm giữ được sao?
Tố Nương càng nghe càng hoảng sợ trong lòng, tuy nàng cũng biết nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, chẳng qua nàng xuất thân nông thôn, nam nhân nông thôn rất ít người lấy được mấy phòng phu nhân. Vừa nghĩ tới Sở Hoan có thể sẽ có nhiều nữ nhân tới, thậm chí sẽ vắng vẻ mình, nội tâm nàng bắt đầu bối rối. Suy nghĩ của nàng rất đơn thuần, đã là Sở Lý thị làm chủ, gả nàng cho Sở Hoan, nàng có thể phu xướng phụ tùy với Sở Hoan, an ổn mà sống. Nhưng giờ phút này, lời Tiết phu nhân nói đã khiến nội tâm nàng hiểu được không phải không có đạo lý, trong lòng nàng không kìm nổi sinh ra cảm giác nguy cơ.
Trong lúc đó nghĩ tới Mạc Lăng Sương cùng hai viên ngọc Tây Vực, không nói tới nữ tử khác, chỉ ba nữ tử này, nếu có thiên cảm với Sở Hoan, đó đều là kình địch của mình.
Tố Nương là người có ý chí, sau khi tới phủ, tuy nói đoạn thời gian này Sở Hoan không ở trong phủ nhiều lắm, nhưng bình thường ở trong phủ Sở Hoan đều ngẫu nhiên đi thăm Mạc Lăng Sương cùng hai viên ngọc Tây Vực một chút, hơn nữa còn cười cười nói nói, khi đó Tố Nương đã cảm thấy không đúng, chẳng qua cũng không nghĩ nhiều. Lúc này nàng chợt nhớ ra, hai viên ngọc Tây Vực thì thôi, thế nhưng mỗi lần Mạc Lăng Sương nhìn Sở Hoan, ánh mắt không giống người thường, nữ nhân vô cùng mẫn cảm đối với loại chuyện này, trong đầu Tố Nương vừa nghxi tới đôi mắt trong veo của Mạc Lăng Sương cùng với lời nói nhỏ nhẹ của nàng khi nói chuyện với Sở Hoan, nàng lập tức cảm thấy áp lực như núi.
Nhìn thấy Tố Nương nhíu mày, Tiết phu nhân vội hỏi:
- Muội tử, có phải ta nói sai cái gì hay không? Ta nói chuyện nhanh mồm nhanh miệng, tuy nói đây là lần đầu tiên gặp gỡ muội tử, nhưng lại cảm thấy rất thân thiết, giống như tỷ muội nhiều năm vậy, cho nên nói năng lung tung, muội chớ để trong lòng.
Tố Nương vội đáp:
- Không phải không phải, Tiết phu nhân, phu nhân chớ nói như thế. Ta biết rõ… ta biết rõ phu nhân là tốt cho ta.
Tiết phu nhân thở nhẹ ra, nói:
- Muội tử có thể nghĩ như vậy là tốt rồi. Ài, ai bảo ta và muội mới quen đã thân, miệng vừa mới mở ra, đã không thu lại được.
Tố Nương nghĩ nghĩ, mới cẩn thận từng li từng tí nói:
- Tiết phu nhân, phu nhân nói… phu nhân nói Nhị Lang thực sự sẽ thích những nữ nhân khác?
- Sở đại nhân nhân phẩm rất tốt, chắc có lẽ không.
Tiết phu nhân nói:
- Chẳng qua loại chuyện này đôi khi không phải do nam nhân, muội nói cô nương xinh xắn đứng trước mặt, nam nhân nào cam lòng đuổi đi?
Nàng nắm tay Tố Nương, khẽ nói:
- Nói một ngàn nói một vạn, thân là nữ nhân, biện pháp tốt nhất là có thể một mực giữ lại trái tim nam nhân của mình, chỉ cần buộc trái tim nam nhân của mình trên người, cho dù thế nào hắn cũng chạy không được.
Tố Nương vội hỏi:
- Vậy nên buộc trái tim của hắn thế nào?
Tiết phu nhân cười nói:
- Muốn buộc trái tim của hắn lại, thì phải khiến cho bọn hắn động tâm, khiến cho mỗi lần nhìn thấy muội, trong lòng bọn họ đều bắt đầu ngo ngoe, chỉ có như vậy mới có thể buộc chặt trái tim của họ.
Tố Nương nghe xong đã biết Tiết phu nhân là tiền bối, nàng làm sao không muốn có thể nắm lấy trái tim Sở Hoan, hai vợ chồng bạc đầu giai lão, đang muốn thỉnh giáo, Tiết phu nhân đã nói:
- Làm cho nam nhân tâm động, dung mạo đương nhiên rất quan trọng, muội tử giống như bông hoa, Sở đại nhân đương nhiên động tâm với muội, chẳng qua nếu có thể bảo dưỡng nhiều hơn, biết cách ăn mặc, Sở đại nhân sẽ càng động tâm không thôi với muội.
Hai người lặng lẽ nói cả buổi, Tố Nương cảm thấyTiết phu nhân quả thực giống như người quen biết cũ, lúc này nhịn không được khuôn mặt đỏ lên, cúi đầu nói:
- Ta… ta không biết cách ăn mặc!
Tiết phu nhân cười nói:
- Có ta ở đây, muội cứ yên tâm.
Nàng dừng một chút, ghé sát bên tai Tố Nương, khẽ nói:
- Muội tử, có một câu muội đừng trách ta mạo nuội, ta thấy muội dường như… dường như vẫn là khuê nữ?