Sở Hoan khẽ giật mình, hắn quả thật không ngờ vừa mới vào cung, Hoàng đế đã cho hắn một đòn cảnh tỉnh, trong thời gian ngắn cũng không biết sai lầm ở đâu, khóe mắt liếc qua Từ Tòng Dương thần thái tự nhiên, khuôn mặt Mã Hồng lại có vài phần hả hê, trong lòng biết rõ chỉ sợ có phiền toái trên người rồi, nhưng hắn vẫn bảo trì trấn định trả lời:
- Hồi bẩm Thánh thượng, thần... không biết thân phạm tội gì!
Hoàng đế mặt không biểu tình, chậm rãi nói:
- Sở Hoan, ngươi lấy được con dâu rất tốt!
Sở Hoan căng thẳng trong lòng, người đầu tiên hắn nghĩ tới là Ỷ La.
Hắn với tư cách sứ thần Đại Tần, đi sứ Tây Lương, lại cưới Tháp Lan Cách Tây Lương, tuy nói đây đều là trời đưa đất đẩy, nhưng dù sao đã thành sự thật, xem ra Hoàng đế muốn tính sổ chuyện này rồi.
- Thánh thượng, vị Tháp Lan Cách Tây Lương kia...!
Sở Hoan đang muốn giải thích, Hoàng đế đã ngắt lời:
- Trẫm nói không phải nàng. Vị Tây Lương kia, Tiết Hoài An đã bẩm báo với trẫm, cũng không phải lỗi của ngươi. Hơn nữa thân là sứ thần Đại Tần, cưới Công chúa Tây Lương, cũng không phải chuyện mất mặt gì, cũng không bôi nhọ quốc thể.
Lão dừng một chút, trầm giọng nói:
- Nhưng trẫm nghe nói, hiện giờ trong phủ của ngươi có một vị thê tử, nghe nói nữ nhân này đã từng là tẩu tử của ngươi, có việc này không?
Sở Hoan đáp:
- Quả thật có việc này.
- Sở Hoan, ngươi làm chuyện tốt.
Hoàng đế cười lạnh:
- Trẫm vẫn cho là, dù nhân phẩm của ngươi không xuất chúng, cũng không phải một kẻ ti tiện, không thể tưởng được lại nạp tẩu làm thê, ngươi có biết tội của ngươi không?
Sở Hoan thần sắc nghiêm nghị, lắc đầu nói:
- Thần không biết tội!
Mã Hồng ở bên lập tức nói:
- Sở đại nhân, lần này ngài làm sai rồi. Quan viên Đại Tần ta, coi trọng danh dự, thiên hạ này rất nhiều nữ nhân, ngài dĩ nhiên lại... Ài, Sở đại nhân, ngài thật là hồ đồ.
Khuôn mặt y ra vẻ tiếc hận, nhưng trong mắt lại hoàn toàn hả hê.
Từ Tòng Dương cũng nói:
- Trung Dũng Bá, trước đây lệnh thê quả thực là quả tẩu của ngài?
Sở Hoan gật đầu nói:
- Đúng!
- Vậy vì sao nàng lại trở thành thê tử của ngài?
Từ Tòng Dương cau mày nói:
- Chuyện này tổn hại phong tục, tổn thương đại đức, chẳng lẽ ngài không biết?
Sở Hoan cười nhạt nói:
- Thánh thượng, Từ đại nhân, tiện nội quả thực đã từng là quả tẩu, nhưng trước khi thần cưới nàng, Sở gia ta đã từ nàng ra khỏi gia môn!
Từ Tòng Dương hỏi:
- Nói như vậy, ngài cưới vợ cũng không phải quả tẩu?
Mã Hồng lập tức nói:
- Từ đại nhân, lời không thể nói như vậy, câu cửa miệng nói hay, một ngày làm thầy, cả đời là thầy, đã từng là tẩu tử, cũng không thể bởi vì từ khỏi gia môn mà tất cả tình cảm đều mất đi. Hạ quan nghe nói, trước kia Sở đại nhân cưới tẩu tử, vẫn luôn ở cùng một chỗ, chiếu cố lẫn nhau, cảm tình cũng không phải không có...!
Sở Hoan nghe Mã Hồng nói như vậy, lập tức liền hiểu được, xem ra chắc chắn việc này là do Mã Hồng gây nên.
Mã Hồng nói ra mấy câu đó, quả nhiên là dụng tâm hiểm ác.
Y nói nghe rất hay, nói chiếu cố lẫn nhau cái gì, nếu như người khác không biết rõ ràng, không ít người sẽ hoài nghi trước khi Sở Hoan cưới Tố Nương, đã từng có chuyện cẩu thả với quả tẩu.
Sở Hoan cười lạnh, lại nhìn về phía Mã Hồng, hỏi:
- Mã Bộ Đường, Tố Nương bị đuổi khỏi gia môn, gia mẫu làm chủ, lại gả nàng cho hạ quan, dám hỏi một câu, điều này có xúc phạm tới vương pháp Đại Tần ta hay không? Theo pháp luật Đại Tần ta, phải trị tội thế nào?
Mã Hồng khẽ giật mình, liếc Hoàng đế, mới nói:
- Điều này... mặc dù không xúc phạm vương pháp, nhưng lại tổn hại phong tục, Sở đại nhân là mệnh quan triều đình, loại chuyện này lan truyền ra ngoài, cuối cùng sẽ khiến cho triều đình không còn thể diện...!
Sở Hoan lắc đầu cười nói:
- Mã Bộ Đường sai rồi. Hạ quan đã từng gặp lận đận, nhiều năm không thể phụng dưỡng song thân, mấy năm qua đều là tiện nội ở bên hiếu thuận, Mã Bộ Đường có thể phái người tới quê cũ của hạ quan, nghe ngóng một chút cách làm người của tiện nội, liền biết rõ nàng hiền lành hiếu thuận. Cha mẹ của nàng không còn trên dời, trước khi gia mẫu lâm chung, lo lắng quy túc của nàng, cho nên mới gả nàng cho hạ quan, nói là một cuộc hôn sự, thực sự không ngại nói là Sở gia ta nợ ân tình của nàng, mà hạ quan cũng đã đáp ứng gia mẫu, cho dù thế nào cũng phải chăm sóc nàng thật tốt.
Hoàng đế vuốt râu nói:
- Sở Hoan, trẫm muốn ngươi lại bỏ nàng một lần!
Sở Hoan khẽ giật mình, nhíu mày.
- Hiện giờ ngươi thân tại triều đình, danh dự quan trọng.
Hoàng đế chậm rãi nói:
- Nếu ngươi còn muốn tiền đồ, thì không thể để nàng liên lụy ngươi nữa. Hôm nay trẫm cho ngươi lựa chọn, hoặc bỏ nàng, sau này trẫm nhất định trọng dụng ngươi. Hoặc là... dẫn theo quả tẩu của ngươi, rời khỏi kín thành, bãi quan miễn chức, vĩnh viễn không dùng, chớ nói trẫm không cho ngươi cơ hội, muốn thế nào do ngươi lựa chọn.
Sở Hoan không chút nghĩ ngợ, lập tức nói:
- Ta ơn long ân của Thánh thượng, hiện giờ vi thần trở về thu dọn hành lý.
Hoàng đế cau mày nói:
- Lời nay của ngươi có ý gì?
- Thánh thượng cho thần lựa chọn, thần đã đưa ra lựa chọn.
Sở Hoan nhìn Hoàng đế:
- Thánh thượng muốn thần bảo trụ danh dự, thần tuân chỉ mà đi, chỉ có rời khỏi kinh thành, mới có thể bảo trụ danh dự.
Mã Hồng cau mày nói:
- Sở đại nhân, ngài đang nói bậy bạ gì đó?
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Mới rồi thần không biết có tội gì, nhưng hiện tại thần đã biết.
- Ồ?
Hoàng đế hứng thú hỏi:
- Vậy ngươi đã phạm tội gì?
- Nếu thần lựa chọn bỏ vợ lưu lại kinh thành, đó là phạm vào tội lớn không thể tha thứ.
Sở Hoan ngẩng đầu lên:
- Thần cùng Tố Nương kết thân không lâu, vì tiền đồ của mình, bỏ đi thê tử, đây là tội bất trinh. Trước khi gia mẫu lâm trung, dặn dò thần phải chiếu cố tiện nội thật tốt, thần lại tự tiện bỏ vợ, đây là tội bất hiếu. Tố Nương có ân với Sở gia ta, thần không nhớ tới ân tình của nàng, thấy lợi quên nghĩa, đây là tội bất nghĩa. Có ba tội này, lại còn nghĩ tới cống hiến vì nước, vô liêm sỉ, đây là tội bất trung.
Hắn nhìn Hoàng đế:
- Thánh thượng đối với thần long ân mênh mông cuồn cuộn, nếu thần bỏ vợ lưu lại kinh thành, bốn tội trên người, chính là phụ ân trọng của Thánh thượng, cho nên thần chỉ có thể lựa chọn rời đi!
Mã Hồng há to miệng, lại nói không ra lời, y quả thực không ngờ được Sở Hoan lại nhanh mồm nhanh miệng như thế.
Hoàng đế mặt không đổi sắc, cười lạnh nói:
- Đây chỉ là vài câu của ngươi, trong mắt ngươi, một nữ nhân còn quan trọng hơn sự trọng dụng của trẫm?
- Nước có căn cơ.
Mặt Sở Hoan cũng không đổi sắc:
- Thánh thượng lấy nhân nghĩa trị quốc, mà thần tuyệt đối không dám để mình rơi vào cảnh bất nhân bất nghĩa, như vậy mới thật sự cô phụ ân trọng của Thánh thượng.
Không khí trong Quang Minh Điện bỗng nhiên căng thẳng.
Sau một lát, Hoàng đế bỗng cười lên ha ha. Trong khi Sở Hoan kinh ngạc, liền thấy Từ Tòng Dương cũng mỉm cười, liền thấy Hoàng đế nói với Từ Tòng Dương:
- Đại học sĩ, xem ra ngài quả thật hiểu Sở Hoan rất rõ, ngài đoán quả nhiên không sai, có đôi khi Sở Hoan là một con lừa cứng đầu, không tệ, cũng có vài phần bóng dáng của trẫm lúc trước, việc đã quyết định, mười con trâu cũng không kéo trở lại được.
Sở Hoan đang kinh ngạc, Từ Tòng Dương đã cười nói với Sở Hoan:
- Sở đại nhân, nếu ngài thật sự bỏ vợ lưu lại kinh thành, hôm nay cũng đừng có nghĩ rời khỏi hoàng cung. Thánh thượng coi trọng trung nghĩa, đối với kẻ bất nhân bất nghĩa, Thánh thượng chưa bao giờ nương tay, may mắn ngài chọn trúng đáp án, nếu không cái đầu của ngài sẽ giữ không được.
Sở Hoan lại hiểu được, Hoàng đế hỏi tội là giả, thăm dò là thực, nếu như mình coi trọng con đường làm quan, bỏ Tố Nương, trái lại sẽ đại họa lâm đầu.
Chẳng qua hắn hơi kỳ quái, Hoàng đế tâm cơ âm trầm, thăm dò thần tử cũng không kỳ quái, thế nhưng hôm nay đã tối, lão không tu đạo hoặc nghỉ ngơi, lại phái người gọi mình vào cung dò xét, chẳng lẽ là ăn no rỗi hơi, trong lúc rảnh rỗi, lôi kéo Từ Tòng Dương thăm dò mình chơi? Hắn biết rõ điều này đương nhiên không thể nào, tuy Hoàng đế không tính ngày kiếm bạc tỷ, tuy nhiên tuyệt đối không có thời gian làm chuyện rỗi hơi nhàm chán này, lão làm như vậy đương nhiên có đạo lý của lão.
Liền thấy Hoàng đế khẽ vuốt râu bạc trắng, khuôn mặt lại lộ ra nụ cười hiếm có:
- Sở Hoan, trẫm vẫn cảm thấy mình không nhìn lầm người, ngươi không khiến trẫm thất vọng. Ngươi nói không sai, trẫm dùng nhân nghĩa trị quốc, trẫm muốn thần tử của mình hiểu được hai chữ nhân nghĩa, nữ nhân kia có ân với ngươi, nếu ngươi vì tiền đồ của mình vứt bỏ nàng, đây mới thực sự là kẻ ti tiện.
Lão khua tay, nói:
- Tới đây!
Một gã thái giám xuất hiện từ phòng bên, trong tay bưng một khay ngọc, Hoàng đế phất tay, thái giám kia đã bưng khay ngọc tới bên người Sở Hoan, Hoàng đế liền nói:
- Đây là hạ lễ của trẫm cho các ngươi, Kim Mai trầm này chỉ có phi tần trong nội cung mới có tư cách đeo, trẫm chưa bao giờ ban thưởng cho thần tử, hôm nay trẫm liền ban thưởng cho thê tử của ngươi, hi vọng các ngươi có thể tương kính như tân.
Sở Hoan kinh ngạc trong lòng, trong lòng hắn, Hoàng đế âm độc lạnh lùng, tâm cơ âm trầm, rất ít có thời khắc ôn hòa này, cũng không biết trong đầu Hoàng đế muốn làm gì.
Sở Hoan khấu tạ xong, nhận Kim Mai trầm Hoàng đế ban thưởng, chiếc trầm này chế tác hết sức xinh đẹp, toàn thân vàng ròng, đầu trầm tạo hình hoa mai, giống như đúc, chính giữa hoa mai là một bảo thạch đỏ hình tròn, tràn ngập màu sắc, giá trị xa xỉ.
- Sở Hoan, trẫm gọi ngươi tới, là có một việc muốn nghi xử lý.
Hoàng đế hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:
- Nhưng không biết ngươi có gan hay không.
Sở Hoan kỳ quái trong lòng, Hoàng đế phái mình làm việc thì thôi, sao lại hỏi mình có gan hay không? Nhưng hắn vẫn cung kính đáp:
- Không biết Thánh thượng muốn thần đi làm chuyện gì? Thánh thượng phân phó, thần đương nhiên dốc hết sức, không cô phụ ủy thác của Thánh thượng!
Hoàng đế rất thỏa mãn thái độ của Sở Hoan, lão nhìn Từ Tòng Dương. Từ Tòng Dương ra hiệu Sở Hoan đứng dậy, lúc này mới nói:
- Sở Hoan, Thánh thượng chuẩn bị để ngươi tới An Ấp Đạo một chuyến, dùng thân phận khân sai, tiến tới tra xét tất cả gia tài của Hoàng gia tại An Ấp Đạo.
Sở Hoan khẽ giật mình, mấy ngày trước hắn còn nói chuyện An Ấp Đạo với Lang Vô Hư. Sau khi Hoàng gia mưu phản, gia tại trong kinh thành đã bị Hộ bộ và Hình bộ liên hợp tra xét không còn, nhưng không biết tại quê quán Hoàng gia phải chăng cũng phái người tới? Hôm nay Hoàng đế gọi mình tới, dĩ nhiên là để cho mình tới An Ấp xét nhà, điểm này Sở Hoan quả thực không ngờ.
- Chẳng lẽ còn chưa phái người tới An Ấp?
Sở Hoan hơi kinh ngạc, chuyện Thông Thiên Điện đã gần qua mười ngày, sao động tác của triều đình lại chậm chạp như vậy, hôm nay mới có thể bắt đầu hành động với An Ấp Đạo.
Thần sắc Hoàng đế lạnh lùng xuống, thần sắc Từ Tòng Dương cũng trở nên khó coi, trầm mặc một hồi, Từ Tòng Dương rốt cuộc nói:
- Thánh thượng bày mưu nghĩ kế, đã sớm hiểu rõ mưu gian của Hoàng gia, trước khi xảy ra chuyện tại Thông Thiên Điên, cũng đã bí mật phái người tới An Ấp Đạo trước, chuẩn bị cùng ra tay, hốt gọn một mẽ đảng phái Hoàng Thiên Dịch tại An Ấp Đạo...!
Sở Hoan hỏi:
- Hiện giờ Hoàng Thiên Dịch kia đã bị bắt?
Từ Tòng Dương lắc đầu nói:
- Thánh thượng phái hai gã Bách hộ Thần Y Vệ dẫn người bí mật tới An Ấp Đạo, chuẩn bị liên lạc Tổng đốc An Ấp Đạo Viên Sùng Thượng ra tay với Hoàng gia, nhưng... hai ngày trước, An Ấp Đạo truyền tới tin tức, Hoàng Thiên Dịch đã làm phản, tụ tập mấy ngàn người ẩn núp chỗ hồ Ngọc Tỏa...!
Sắc mặt Sở Hoan trầm xuống, lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Hoàng đế phái Thần Y Vệ đi bắt Hoàng Thiên Dịch, hiện giờ Hoàng Thiên Dịch chẳng những không bị bắt, trái lại tụ tập bộ hạ trốn tới hồ Ngọc Tỏa, điều này cho thấy Thần Y Vệ xưa nay hành động mau lẹ đã thất bại.
- Vậy Thần Y Vệ hiện giờ...!
- Đầu của hai gã Bách hộ Thần Y Vệ bị mang tới Nha môn Tổng đốc.
Từ Tòng Dương thần tình ngưng trọng:
- Người Thánh thượng phái tới An Ấp Đạo, toàn quân bị diệt...!