Mới đầu Hiên Viên Thắng Tài cũng không biết vì sao Sở Hoan lại cảm thấy hứng thú đối với danh đao trong thiên hạ như vậy, lúc này rốt cuộc hiểu được nguyên nhân, giật mình hỏi:
- Đại nhân muốn nói rằng, Hàn Nguyệt Nhận năm đó Kinh Kha hành thích Tần Vương, hôm nay tái hiện nhân gian?
Sở Hoan gật đầu, đôi mày như có suy nghĩ:
- Có được Hàn Nguyệt Nhận, có thể thấy đối phương tuyệt đối không phải hạng đơn giản.
Hiên Viên Thắng Tài cũng không kìm được gật đầu:
- Hàn Nguyệt Nhận chỉ ở trong truyền thuyết, không thể tưởng được tối nay đại nhân lại nhìn thấy.
Gã lập tức hoài nghi nói:
- Đại nhân, mạt tướng mạo muội hỏi một câu, đao đồ ngài vẽ giống như đúc với Hàn Nguyệt Nhận năm đó Kinh Kha hành thích Tần Vương, chẳng qua trong tay thích khách kia quả thực là Hàn Nguyệt Nhận sao? Có khả năng là hàng nhái hay không?
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Ta cũng không thể xác định, nhưng cây đao kia hàn khí bức người, giống như loan nguyệt, hơn nữa thanh Huyết Ẩm Đao chém sắt như chém bùn của ta, nếu binh khí bình thường va chạm kịch liệt, cho dù không gãy cũng sẽ tổn thương, nhưng người nọ giao thủ với ta mấy chục hiệp, hai đao va chạm không dưới hai mươi lần, cây đao kia lông tóc không tổn thương gì, cho dù là hàng nhái, cũng là một kiện thần binh lợi khí hiếm thấy.
Hiên Viên Thắng Tài ngạc nhiên nói:
- Theo lời đại nhân, cây đao kia có nhiều khả năng chính là Hàn Nguyệt Nhận, chẳng qua một thanh dung đao như vậy, tại sao lại ở trong tay thích khách kia?
Sở Hoan đáp:
- Hiên Viên tướng quân thông hiểu danh khí trong thiên hạ, cho nên ta mới muốn thỉnh giáo, xem phải chăng tướng quân biết được tung tích Hàn Nguyệt Nhận này.
Hắn dừng một chút, cau mày nói:
- Hiện giờ ngay cả Hiên Viên đại nhân cũng không cách nào biết được tung tích thanh Hàn Nguyệt Nhận này, xem ra muốn tra ra lai lịch đám thích khách này cũng không phải chuyện dễ.
Hiên Viên Thắng Tài há to miệng, cuối cùng không nói gì.
- Hiên Viên tướng quân muốn nói gì?
- Đại nhân đã hỏi, mạt tướng liền nói thẳng.
Hiên Viên Thắng Tài đáp:
- Chuyến này đại nhân đi tới An Ấp, mục đích là vì kê biên tài sản Hoàng gia, thích khách này, có khả năng là Hoàng Thiên Dịch phái tới hay không?
Sở Hoan suy nghĩ, nói:
- Hoàng gia độc bá một phương tại An Ấp, lúc đầu An Quốc Công quyền nghiêng triều dã, ta nghĩ hai bên thường xuyên liên hệ tin tức. Hoàng Thiên Dịch biết rõ ta tới An Ấp, cũng không phải không có khả năng. Nếu thật sự là hắn phái người tới hành thích ta, chính là không muốn ta tới An Ấp sao?
Trong mắt hắn lộ ra vẻ hoài nghi:
- Chẳng qua dù cho thật sự ám sát được ta, hoàn cảnh Hoàng gia hiện giờ cũng vô lực xoay chuyển trời đất, triều đình sẽ lại phái người tới, cuối cùng Hoàng gia khó tránh khỏi vận mệnh kê biên tài sản... Vì sao hắn vẽ vời cho thêm chuyện?
Hiên Viên Thắng Tài cũng nghĩ không ra.
Thật ra Sở Hoan còn cân nhắc trong lòng, Hoàng Thiên Dịch phái người tới ám sát, tuy rằng có nhiều khả năng, nhưng tuyệt đối không phải khả năng duy nhất, Sở Hoan vừa mới nghĩ tới có mấy cỗ thế lực muốn ám sát mình.
Đứng mũi chịu sào, Sở Hoan không nghĩ tới Hoàng gia, lại nghĩ tới Tây Lương xa ngoài ngàn dặm.
Lúc đầu ở Phổ Chiếu Tự Tây Lương, trước khi Trường Mi A Thị Đa chết, từng nói ngôn ngữ giống như nguyền rủa, nói Sở Hoan nắm Trấn Ma Chân Ngôn trong tay, như vậy từ nay về sau sẽ người trước ngã xuống người sau tiến lên dây dưa không ngừng, không chết không thôi.
Sở Hoan không biết đám người này có khả năng là người của Đại Đức Tự kia hay không, tuy nói Bì Sa Môn bị Quỷ Đại sư đánh trọng thương, cần một thời gian rất dài tĩnh dưỡng, nhưng thuộc hạ của lão cao thủ nhiều như mây, nếu như điều tra ra cái chết của A Thị Đa có liên quan với Sở Hoan, như vậy phái cao thủ tới đây hành thích cũng không phải không có khả năng.
Sở Hoan hoài nghi thích khách là người Đại Đức Tự, đơn giản là đao pháp của quái đao nhân kia rất lạ lùng, hoàn toàn không giống đao pháp Trung Nguyên. Lúc trước hắn không nhận ra Hàn Nguyệt Nhận, thấy đối phương dùng loan đao, hơi cùng loại với Tây Lương đao, quả thực đã nghĩ tới khả năng lớn là Đại Đức Tự. Nhưng giờ phút này xác định thích khách kia sử dụng chính là Hàn Nguyệt Đao mà Kinh Kha dùng hành thích Tần Vương, là danh đao chính tông Trung Nguyên, trong lòng lại càng nghi ngờ. Theo lý thuyết danh đao Trung Nguyên chắc sẽ không lưu lạc đến Tây Lương, bị bộ hạ của Bì Sa Môn đoạt được, thích khách tối nay chưa chắc đã là người Đại Đức Tự.
Sở Hoan còn đang suy nghĩ, bên ngoài đã truyền tới thanh âm vội vã:
- Sở Thị lang, Sở Thị lang đại nhân ở nơi nào?
Sở Hoan khẽ giật mình, bên ngoài mưa to đã giảm, chỉ còn mưa nhỏ, Hiên Viên Thắng Tài rời trướng, thấy bảy tám người đang nhanh chóng tiến tới, hai gã Cận Vệ Quân dẫn đường phía trước. Hiên Viên Thắng Tài chỉ nhìn thoáng qua, đã quay đầu lại nói:
- Đại nhân, xem ra là Huyện lệnh huyện Cửu Thủy tới rồi...!
- Vân úy đại nhân, vị này chính là Chu Huyện lệnh huyện Cửu Thủy!
Binh sĩ Cận Vệ Quân ướt sũng trên người, đúng là binh sĩ tới huyện thành Cửu Thủy báo tin.
Chu Huyện lệnh kia đã sớm tới, chẳng qua bất chấp mặt đất tràn đầy bùn đất, quỳ rạp xuống:
- Hạ quan Chu Đức Như bái kiến Vân úy đại nhân!
Đi theo phía sau Huyện thừa, mấy người Chủ Bạc ồn ào quỳ xuống mặt đất lầy lội.
Quan phục trên người họ đã ẩm ướt không chịu nổi, hiển nhiên là đội mưa mà đến.
- Chu Đức Như, ngươi làm Huyện lệnh thật là tốt.
Hiên Viên Thắng Tài cười lạnh nói:
- Khâm sai đại nhân trên đường bắc thượng, vô cùng thuận lợi, thế nhưng tới khu vực huyện Cửu Thủy của ngươi, lại nhảy ra một đám thích khách, thiếu chút nữa Khâm sai đại nhân ngộ hại tại đây, xem ra nạn trộm cướp thực sự hoành hành tại khu vực của Chu Huyện lệnh!
Hiên Viên Thắng Tài là Vân úy Cận Vệ Quân, quan chức lớn hơn Huyện lệnh rất nhiều, hơn nwuax hắn là người của Hiên Viên gia gia tộc võ huân của đế quốc, một Huyện lệnh trong mắt gã không khác con rệp bao nhiêu.
Trên mặt Chu Đức Như tràn đầy nước, cũng không biết là mồ hôi lạnh hay mưa, hoặc là có đủ cả hai, y kính sợ nói:
- Hạ quan thất trách, hạ quan thất trách, khẩn cầu Khâm sai đại nhân thứ tội!
Chu Huyện lệnh rất rõ ràng, mình tuy đứng đầu tại huyện Cửu Thủy, thế nhưng trong mắt một số quan kinh thành, mình chỉ là một cái rắm. Y biết được, Khâm sai lần này chính là Sở Hoan Sở Thị lang đang nổi trong triều, mà thống soái độ hộ vệ là Hiên Viên Thắng Tài của Hiên Viên gia tộc, hai người kia cho dù là ai, chỉ cần một câu, quan tước của mình coi như mất rồi.
Khâm sai đại nhân gặp chuyện trên khu vực của mình, thật sự truy cứu, Huyện lệnh nho nhỏ như y quả thực chịu không nổi trách nhiệm.
- Thứ tội hay không, còn phải nghe Khâm sai đại nhân.
Hiên Viên Thắng Tài trầm giọng nói:
- Tiến vào đoạn sông huyện Cửu Thủy các ngươi, nhìn không thấy một nha sai tuần tra, Huyện lệnh ngươi là bất tài hay sao?
Chu Huyện lệnh thầm nghĩ trong lòng: "Chớ nói hôm nay trời mưa to, dù không phải mưa to, ai lại phái người tuần tra bờ sông? Đêm hôm khuya khoắt thế này, càng không có khả năng". Chẳng qua những lời này y nào dám nói một chữ, giấu trong bụng, kinh sợ. Lúc này Sở Hoan đi ra, Hiên Viên Thắng Tài nói:
- Vị này chính là Khâm sai Sở đại nhân!
Mọi người vội vàng dập đầu với Sở Hoan. Sở Hoan nhìn thấy quần áo đám người này ướt đẫm, trong lòng cũng biết lần hành thích này, Huyện lệnh nho nhỏ không gánh vác nổi trách nhiệm quá lớn, hắn hỏi:
- Chu Huyện lệnh mang theo lang trung tới rồi chứ?
Chu Huyện lệnh vội quay đầu lại, kêu một tiếng. Hai gã lang trung đi ra, Chu Huyện lệnh liền nói:
- Khâm sai đại nhân, hai vị này là đại phu tốt nhất huyện ta, tùy thời nghe đại nhân phân công.
Sở Hoan gật đầu, nói:
- Các ngươi trước đứng lên đi, các vị khổ cực.
Vừa rồi Hiên Viên Thắng Tài mặt mày lạnh lùng, đám người này run sợ trong lòng. Sở Hoan hiện giờ tuy chưa nói tới nhiệt tình, nhưng giọng điệu cũng rất tốt. Chu Huyện lệnh hơi thả lỏng, đứng dậy, vội vàng phân phó lang trung đi khám chữa bệnh cho người bị thương, y lập tức khom người nói với Sở Hoan:
- Đại nhân, đằng sau còn có hai cỗ xe ngựa, ở nơi hoang vu dã ngoại này, kính xin đại nhân giá lâm hàn xá, hạ quan đã phái người thu dọn xong.
Sở Hoan cười nói:
- Không gấp. Chu Huyện lệnh, chúng ta vốn đi theo đường thủy, nhưng hiện giờ lại muốn đổi đi đường bộ, mấy chiếc thuyền này bị tổn hại, nếu ngươi thuận tiện, sau này tìm một vài người đến sửa chữa một chút, sau đó phái người đưa mấy chiếc thuyền này về bến thuyền phủ Vân Sơn. Hết thảy tiêu dùng, có thể tới Hộ Bộ Ti phủ Vân Sơn thanh toán.
Chu Huyện lệnh chỉ sợ không thể hiệu lực, nghe Sở Hoan phân phó, vội nói:
- Thuận tiện thuận tiện, sau khi hạ quan trở về, lập tức tìm công tượng tới đây sửa chữa, đại nhân yên tâm là được.
Y lại quay người nói với Huyện thừa:
- Hiện giờ tới thôn gần đây tìm vài người tới, trông coi mấy con thuyền này, ngày mai lập tức sai công tượng tới đây sửa chữa, không thể qua loa.
Huyện thừa vội vàng đáp ứng.
Sở Hoan nói:
- Mấy vị đều khổ cực, Chu Huyện lệnh lưu lại một chút, mấy người các vị trước qua lều vải bên kia nghỉ ngơi.
Chu Huyện lệnh xưng vâng, liền có binh sĩ dẫn những người khác lui ra. Sở Hoan gọi Chu Huyện lệnh tiến vào lều vải, hỏi thẳng vào vấn đề:
- Chu Huyện lệnh, nạn trọm cướp của quý huyện rất nghiêm trọng sao?
Chu Huyện lệnh cảm thấy căng thẳng, vội đáp:
- Đại nhân, thật ra huyện này cũng không lớn, miệng người không nhiều, dân chúng đều an phận thủ thường, nếu có trộm cướp, cũng là chạy trốn từ nơi khác đến...!
- Đáp sai câu hỏi!
Hiên Viên Thắng Tài trừng mắt liếc Chu Huyện lệnh:
- Đại nhân hỏi nạn trộm cướp của huyện Cửu Thủy ngươi có nghiêm tọng hay không, không phải hỏi ngươi thổ phỉ đến từ đâu.
- Dạ dạ dạ, đại nhân giáo huấn đúng.
Chu Huyện lệnh nói:
- Thật ra nạn trộm cướp của bỉ huyện cũng không nghiêm trọng lắm, chẳng qua vùng Kính Giang này, trước kia cũng có một đám cướp sông, chẳng qua bọn họ không dám cướp thuyền quan, tối đa cũng chỉ đánh cướp thương thuyền mà thôi. Nhưng đám cướp sông này đã sớm bị tiêu diệt toàn bộ, lúc này...!
Y cẩn thận liếc Sở Hoan:
- Lúc này đại nhân chấn kinh, hạ quan sợ hãi, hạ quan vô năng, nhưng bây giờ còn không biết đám cướp sông này trốn từ chỗ nào tới.
Sở Hoan khẽ gật đầu:
- Ý của ngươi là nói, trước đây đoạn sông này đều rất thái bình?
Chu Huyện lệnh nói:
- Năm năm trước lúc hạ quan mới tới huyện Cửu Thủy, nơi này còn có một số loạn phỉ. Hạ quan điều động nha dịch, sau đó điều mấy trăm trang đinh từ tất cả các thôn, đều tiêu diệt đám cướp sông hoạt động trên đoạn sông này... Chẳng qua đại nhân cũng biết, trộm cướp không có chỗ ở cố định, chạy trốn chung quanh, quan binh đánh tới, bọn chúng sẽ chạy trón, mấy năm qua nơi này vẫn luôn gió êm sóng lặng, hạ quan... hạ quan sẽ lập tức điều tra, xem có phải những tên cướp sông năm đó tro tàn lại cháy hay không...!
Sở Hoan nghĩ nghĩ, cuối cùng nói:
- Chu Huyện lệnh, nghe nói qua huyện Cửu Thủy chính là khu vực An Ấp Đạo?
- Đúng vậy.
Chu Huyện lệnh nói:
- Phía bắc huyện Cửu Thủy, chính là huyện Phong Hà Hồ Châu An Ấp Đạo.
- Theo đường thủy về phía bắc, nghe nói chẳng qua ba ngày là có thể tới phủ Thái Nguyên?
- Không sai. Đường thủy nhanh chóng, qua Hồ Châu rồi, chính là An Châu, An Châu phủ Thái Nguyên có một bến Phong Lâm, theo đường thủy tiếp, không quá ba ngày, có lẽ có thể tới bén Phong Lâm.
Chu Huyện lệnh giải thích:
- Chẳng qua muốn đi theo đường bộ, vậy sẽ phải nhiều hơn mấy ngày đường. An Ấp Đạo nhiều núi, tiến vào An Ấp Đạo, cần vượt qua mấy ngọn núi, con đường xa thêm không ít.
- Chu Huyện lệnh, lại vất vả ngươi một việc.
Sở Hoan nói:
- Ngươi có thể phác thảo ra tuyến đường từ huyện Cửu Thủy tới phủ Thái Nguyên? đường núi đường sông ven đường đều làm một ký hiệu.
Chu Huyện lệnh vội đáp:
- Đại nhân, hạ quan có thể phái người dẫn mọi người đi.
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Không cần như thế, trước tiên ngươi làm một bản địa đồ cho bổn quan, bổn quan muốn nhìn một chút giữa hai nơi rốt cuộc xa thế nào.
Chu Huyện lệnh hơi kỳ quái, nghĩ thầm trực tiếp phái người dẫn ngươi đi là được, cần gì phải tốn công vẽ bản đồ, y đành nói:
- Hạ quan xuống dưới hỏi một câu, xem có thể vẽ ra một tấm bản đồ hay không.
Sở Hoan gật đầu cười nói:
- Làm phiền rồi.
Chờ Chu Huyện lệnh rời đi, Hiên Viên Thắng Tài cũng hơi kỳ quái hỏi:
- Đại nhân, vì sao cần địa đồ? Đi tới phủ Thái Nguyên, cho dù không có người dẫn đường, nghe ngóng ven đường cũng sẽ không đi nhầm.