An Ấp đạo ở là khu vực kinh tế phát triển bậc nhất vùng bắc bộ đế quốc. Mà phủ Thái Nguyên còn là thủ phủ của đạo An Ấp, ở vùng bắc bộ, quy mô của phủ Thái Nguyên vào hàng nhất nhì.
An Ấp đạo nam tiếp giáp Tây Sơn đạo, đông bắc nối liền với Hà Tây đạo, trong ba đạo này, luận về diện tích, An Ấp đạo rộng nhất. Mà phủ Thái Nguyên xưa nay cũng là nơi phồn hoa nhất bắc bộ đế quốc.
Phủ Thái Nguyên nằm ở phía nam An Ấp đạo. Mặt bắc dựa vào núi, đông giáp thủy. Mọi người đều biết An Ấp đạo nhiều núi nhiều sông, đặc biệt rất nhiều hồ nước. Tuy rằng không thể so với vùng duyên hải ngư nghiệp phát triển nhưng ở trong lục địa, An Ấp đạo phát triển ngư nghiệp hàng đầu. Mà ngư nghiệp ở An Ấp đạo, đại bộ phận tập trung tại phủ Thái Nguyên. Đó là vì bên trong thành Thái Nguyên sông ngòi chằng chịt.
Bốn người một hàng lặng yên không một tiếng động đi vào thành. Trên đường phố ngựa xe đông nghịt, vẫn vô cùng náo nhiệt, không hề có chút dấu hiệu nào của một trận rung chuyển lớn vừa xảy ra.
Chỉ có điều bốn người cũng nhận ra, trên đường phố trong thành, binh sĩ tuần tra rõ ràng đông hơn các phủ thành khác rất nhiều. Cũng chỉ vì cảnh quan binh đi lại thường xuyên trên đường mới mơ hồ cảm giác Thái Nguyên lúc này cũng không phải hoàn toàn thái bình.
Tuy nói phủ thành Thái Nguyên hết sức phồn hoa nhưng bốn người đã sống ở kinh thành, lãnh hội hết khí thế của kinh thành Lạc An nên khi đến phủ Thái Nguyên cũng không còn bị kích động nữa.
Tiểu thương đi trên phố như mây, hai bên đường phố tiếng rao bán hàng vang lên liên tục. Hoàng gia phản loạn, cũng ảnh hưởng đến cuộc sống của dân chúng phủ Thái Nguyên. Sở Hoan biết Tổng đốc An Ấp đạo là Viên Sùng Thượng. Phủ tổng đốc tất nhiên cũng sẽ thiết lập tại phủ thành. Lại không biết có thể duy trì trị an bình thường hay không? Và Viên Sùng Thượng có liên quan hay không? Nếu tất cả đều do Viên Sùng Thượng an bài, thì có thể thấy vị Tổng đốc này cũng có chút thủ đoạn, ít nhất nhìn bề ngoài, căn bản không thể phát hiện ra quan binh đang cùng Hoàng gia giao chiến.
- Thực Vi Thiên?
Dắt ngựa đi trên đường phố, Tôn Tử Không nhìn một tòa nhà ba lầu trang hoàng lộng lẫy cách đó không xa. Mỗi lầu đều treo tấm biển viết ba chữ "Thực Vi Thiên". Chưa tới gần, từ trong tửu lâu đã bay ra từng đợt mùi thức ăn thơm lừng khiến cho người ta khó cầm nổi mà nuốt nước miếng. Tôn Tử Không nhìn chằm chằm vào tấm biển, không kìm nổi hỏi:
- Sư phụ, kinh thành cũng có Thực Vi Thiên, có khi nào hai nhà này là của một chủ?
- Nói thế cũng không chính xác.
Sở Hoan cười:
- Nhưng rất có khả năng. Thực Vi Thiên là tên thường gặp của các tửu lâu, nhưng nhìn không khí thì cũng thấy kinh doanh cũng không tệ.
Tôn Tử Không cười ha hả. Sở Hoan đã nói:
- Thế nào? Muốn đi vào nhìn một chút không?
Ánh mắt Tôn Tử Không sáng lên:
- Muốn đi vào không?
Rồi cố ý nói:
- Ở trong này ăn một bữa, chỉ sợ… chỉ sợ không rẻ.
Mồm thì nói như vậy nhưng ánh mắt thì liếc vào ngực Sở Hoan.
Tôn Tử Không hiển nhiên hiểu rất rõ tài lực của Sở Hoan. Người ngoài có thể không biết nhưng gã thì rất biết. Một chuyến đi Tây Lương kia, chẳng những sư phụ cưới được một Tháp lan cách xinh đẹp làm vợ mà còn ôm về được một đống của cải không? lồ, ngót ngét mười ngàn lạng bạc. Bây giờ, đối với Sở Hoan mà nói, tiền bạc không thành vấn đề.
Sở Hoan đưa tay ra gõ vào trán Tôn Tử Không một cái, rồi quay sang tửu lâu kia chép miệng:
- Đi, chúng ta vào ăn cơm. Đi đường vất vả rồi, hôm nay ta khao các ngươi.
Mã Chính và Liễu Tùy Phong nhìn nhau cười, yết hầu nhấp nhô.
Suốt cuộc hành trình, khoái mã đi gấp. Sở Hoan lại chọn đường hẻo lánh mà đi, trên đường đi, cũng chưa được bữa ăn nào là ra trò. Phần lớn dựa vào mấy miếng lương khô mà cầm hơi. Nam nhân thì lại ham ăn, lúc này Sở Hoan nói sẽ khao, mấy người bọn họ cũng biết xưa nay Sở Hoan ra tay lúc nào cũng hào phóng, nên đoán bữa tiệc này chắc chắn sẽ rất xôm.
Trên thực tế, lúc này đang vào giữa chiều. Cơm trưa đã qua bữa. Cơm chiều chưa đến. Cho nên bên trong Thực Vi Thiên cũng không quá chật chội, còn rất nhiều chỗ trống. Vào trong lầu, cũng có lác đác vài người đang uống rượu. Sở Hoan cố ý muốn xem toàn cảnh Thái Nguyên nên chọn lầu ba để ngồi. Lầu ba của tửu lâu này không thể tính là thấp. Sở Hoan kêu tiểu nhị dẫn lên tầng cao nhất, chọn bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống, dựa vào lan can có thể nhìn thấy không ít nơi. Thấy đường phố trong thành Thái Nguyên khá rộng rãi, hơn nữa, sông ngòi chằng chịt khắp nơi. Thủy bộ hai đường quanh co uốn khúc. Trên mặt sông cách đó không xa, thuyền bè tấp nập, nhìn qua quả thật vô cùng náo nhiệt.
Tiểu nhị đứng bên cạnh thấy Sở Hoan nhìn về phía thuyền bè xa xa tỏ vẻ tán thưởng, lập tức cười nói:
- Khách quan từ bên ngoài tới sao? Đó là du thuyền, là một khung cảnh đặc biệt nhất phủ Thái Nguyên chúng ta.
- Hả?
Sở Hoan quay đầu lại, hứng thú hỏi lại:
- Du thuyền?
- Đúng vậy?
Tiểu nhi gật đầu:
- Bên trong thành Thái Nguyên chúng ta chủ yếu là đường sông, nối liền với nhau. Từ thành đông sang thành bắc, từ thành bắc đến thành nam, không cần đi đường bộ mà chỉ cần ngồi trên thuyền cũng có thể tới nơi. Ngồi trên thuyền nhỏ, theo đường sông, có thể đi qua quán Thanh Phong, tháp Ngọc Dương, rừng Lão Hổ. Đó là những khu vực nổi tiếng trong thành. Tới nơi, thuyền nương sẽ dừng thuyền để khách nhân lên bờ tham quan, tham quan đủ rồi, lại xuống thuyền đi tiếp. Đi một vòng cũng không tốn bao nhiêu bạc, mà có thể coi là đã quan sát gần hết phong cảnh của Thái Nguyên thành.
Sở Hoan cười vui:
- Đúng là tiện thật.
Tiểu nhị cười ha hả:
- Khách quan ăn cơm chiều xong, nếu có nhã hứng thì có thể đi thử một lần. Thuyền nương trên du thuyền nhan sắc không tệ, vừa ngắm cảnh vừa gần gũi thuyền nương, khoái hoạt lắm a.
- Ngắm cảnh là ngắm cảnh, nhắc đến thuyền nương làm gì? Các nàng đã vất vả chèo thuyền kiếm chút bạc, sao còn bắt các nàng phải mua vui cho mình?
Tiểu nhị và mấy người Sở Hoan không ngờ Tôn Tử Không nói ra mấy lời nghiêm túc như thế, lập tức kính nể hẳn lên. Tuy nhiên, lại thấy gã đảo mắt lia lịa, ho khan một tiếng, hỏi:
- Đúng rồi, những thuyền nương kia đều đã kết hôn rồi sao?
Tiểu nhị đang định mát mẻ gièm pha gã, Sở Hoan đã lên tiếng:
- Không cần để ý đến hắn. Đến đây, xem tiệm này có món ăn nào ngon, kê hết ra. Ta xem mấy vị huynh đệ này thích ăn gì thì mang hết lên đây,
Tiểu nhị thấy Sở Hoan hào phóng, mặt mày hớn hở, đang định trả lời, thì nghe tiếng bước chân vang lên rầm rập, lập tức nghe một giọng nói bực tức càu nhàu:
- Cha, còn như vậy nữa, chúng ta sẽ ăn nói thế nào với trong tộc? Đã mất mười ngày, toàn tộc đều trong ngóng vào chúng ta, nhưng ngay cả người chúng ta cũng không thấy.
- Không nói lời nào, cũng không ai cho rằng ngươi bị câm điếc đâu.
Một giọng nói uy nghiêm trầm thấp vang lên.
Trong lời nói, đã thấy từ cầu thang đi lên ba bốn người. Sở Hoan quay đầu nhìn lại, hơi có chút ngạc nhiên. Mấy người này ăn mặc cổ quái. Bên hông đeo đai lưng bằng da có hai màu xanh đen. Trên đầu quấn khăn trùm đầu. Cổ đeo vòng, không phải vàng không phải ngọc, mà vô cùng lớn, sáng loáng, dùng sợi tơ bằng gỗ trân châu xâu thành chuỗi. Thoạt nhìn như là tràng hạt mà các Phật tử vẫn hay lần. Tuy nhiên nhìn kỹ thì thấy rất khác. Hạt châu này không phải là đều tăm tắp như tràng hạt mà có các hình dạng khác nhau. Có hình tam giác có cái hình tròn. Nhìn kỹ lại, Sở Hoan ngạc nhiên phát hiện ra, những hạt này đều làm bằng gỗ, giống như điêu khắc từ gỗ vụn. Thậm chí, hắn thấy hình như có điêu khắc hình dáng một loài chim đang bay.
Tuy nói mỗi người đều đeo vòng, nhưng số hạt có nhiều có ít. Người đi đầu tuổi gần 60, thân hình rất cao lớn, râu tua tủa như châm, làn da ngăm đen, lông mi rất dày, miệng rộng, mũi to, vòng cổ có rất nhiều hạt. Phía sau lão là một người đàn ông trung niên, ngoại hình không khác lão già phía trước mấy, cũng mày rậm miệng rộng mũi to râu quai nón như châm, khác chăng là vòng cổ của y ít hạt hơn một nửa. Hai gã đàn ông sau cùng, vòng cổ cũng ít hạt hơn người đàn ông trung niên đi giữa.
Mấy người kia vóc dáng cao lớn, lúc đi lại, bước chân rất nặng. Trên lầu có hơn mười cái bàn, ngoài bàn Sở Hoan đang ngồi, có hai ba bàn khác đã có người ngồi. Bọn họ thấy mấy tên đàn ông ăn mặc cổ quái này đi lên, trên mặt lộ ra vẻ quái lạ, trong mắt như có ý miệt thị, quay đầu đi, dường như khinh thường mấy người kia.
Thậm chí, Sở Hoan thấy ngay cả tên tiểu nhị cũng nhăn mày lại, tỏ ra rất chán ghét. Gã ghé sát vào nói:
- Đây là "quỷ phương nhân", đệ nhất dã thú.
Gã chưa dứt lời, mấy tên đàn ông kia đã ngồi xuống. Tên trung niên cất tiếng, giọng vang như chiêng trống:
- Chủ quán, lại đây.
Tiểu nhị ngước cổ lên nói:
- Mấy vị chờ một chút, bên này còn chưa gọi món.
Gã cũng không thèm để ý mấy người kia, đon đả mỉm cười với Sở Hoan:
- Vị quan khách muốn ăn gì, cứ từ từ suy nghĩ, cũng không cần vội.
Giọng gã rất to, hiển nhiên là cố ý bắt mấy tên "quỷ phương nhân" kia phải chờ.
Mấy tên "quỷ phương nhân" hiển nhiên không phải ngu xuẩn, nghe mấy lời đó, ngoài ông lão kia, ba người còn lại đều tỏ ra phẫn nộ. Người đàn ông trung niên rõ là người nóng nảy, nắm chặt tay lại, nện mạnh vào bàn, rầm một tiếng, mặt bàn rung lên, ấm chén trên bàn đổ nghiêng đổ ngả. Mấy người trên lầu dường như đều giật mình kinh hãi. Sở Hoan cũng khẽ nhíu mày, thầm nghĩ người đàn ông kia tính tình quả nhiên không tốt.
Đại hán đấm tay xuống bàn, định nhổm người dậy. Lão già đã trầm giọng nói:
- Ngồi xuống!
Đại hán hiển nhiên là rất nể lão già, tuy rằng vẫn phẫn nộ nhưng đã chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt vẫn hung hăng nhìn tiểu nhị. Lão già đã ôm quyền hướng xung quanh:
- Xin lỗi, xin lỗi các vị!
Đúng vào lúc này, Sở Hoan nghe từ phía sau vọng lên một giọng nói âm dương quái khí:
- Trần huynh, Đường huynh, gần đây nhà ta xảy ra nhiều chuyện lạ, khiến ta vô cùng phiền não, vẫn chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết. Hai vị nhân huynh không biết là có cách gì giúp đỡ tiểu đệ không?
Lập tức có người tiếp lời:
- Chu huynh nói có chuyện lạ, không biết là chuyện gì?
Chu huynh kia vẫn âm dương quái khí nói:
- Lần trước hai vị đi qua nhà ta có biết… à có nhớ là trước đây nhà ta có nuôi một con chó màu đen rất lớn không?
- Nhớ, nhớ rõ.
Bên cạnh lập tức có người phụ họa:
- Chu huynh nói rất đúng, là con Vượng Tài?
Chu huynh lập tức đáp lời:
- Đúng đúng, Đường huynh trí nhớ thật tốt. Chính là Vượng Tài nhà ta. Việc lạ này phát sinh trên người Vượng Tài.