Lúc này một đám quan viên cũng đến hết, ai cũng cảm thấy sợ hãi, họ không phải kẻ ngốc, dù lúc trước có chuyện gì xảy ra nhưng lúc này mọi việc đã bị đảo lộn hoàn toàn.
Ai cũng hốt hoảng, lúc này đội thuyền bị đốt bên trong đều là của quan phủ, những tiếng kêu thảm thiết kia đều là của Cấm Vệ quân Tổng đốc.
So với Châu quân, Cấm Vệ quân luận về trang bị hay sức chiến đấu đều mạnh hơn rất nhiều, áo giáp của họ đều là áo giáp hai lớp, bội đao vô cùng tinh xảo sắc bén, binh lực vây quanh hồ Ngọc Tỏa vượt trên vạn người, trong đó có hơn 3000 Cấm Vệ quân tinh nhuệ, thêm 2000 Châu quân, trọng binh bố trí tại phía đông hồ Ngọc Tỏa.
Lần tập kích hồ Ngọc Tỏa này, cơ hồ 3000 Cấm Vệ quân đều hành động.
Cấm Vệ quân là quân chủ lực của Tổng đốc Viên Sùng Thượng, có công đầu trong việc tiêu diệt loạn đảng Hoàng gia, Viên Sùng Thượng đương nhiên sẽ giao những việc quan trong cho Cấm Vệ quân.
Cấm Vệ quân đánh hạ hồ Ngọc Tỏa, Viên Sùng Thượng đương nhiên sẽ nở mày nở mặt, hơn nữa đó mới thực sự là công lao của y, huống chi cơ hội rèn luyện thực chiến của Cấm Vệ quân không nhiều, lần này coi như vừa lập công vừa có thể luyện binh, Viên Sùng Thượng đương nhiên không thể bỏ qua.
Lúc này bên bờ sông đông nghịt người, tiếng kêu thảm thiết trên sông không ngừng vọng đến, Viên Sùng Thượng bị Sở Hoan giữ chặt, nhìn xa trong hồ.
- Hạ lệnh rút lui!
Viên Sùng Thượng không phải là người bình thường, sau khi ngạc nhiên cùng phẫn nộ, đột nhiên y lớn tiếng:
- Truyền lệnh thu binh, nhanh, ngay bây giờ...!
Hồ Ngọc Tỏa là chiến khu, chiêng trống đương nhiên không thiếu, sau khi Viên Sùng Thượng hạ lệnh, lập tức có người mạnh mẽ đánh vào chiêng lệnh, chỉ là trong hồ quá hỗn loạn, quan binh trên thuyền quen với thủy chiến không nhiều, bị ngọn lửa vây kín, cả đám thất kinh, quan binh loạn thành một bầy, thậm chí có nhiều thuyền trong cơn hỗn loạn tự đâm vào nhau. Mọi người trên bờ chứng kiến cảnh bao quát nhưng quan binh bên trong lại chỉ nhìn thấy ngọn lửa lớn phừng phừng bao bốn phía, thậm chí còn không xác định được phương hướng, nghe thấy âm thanh trên bờ vọng tới nhưng trong khoảng thời gian ngắn không thể bố trí lui quân.
Phương Thế Hào sắc mặt tái nhợt.
Gã nắm chiến đao trong tay, thậm chí có thể đến hòn đảo ở xa xa đang lóe ngọn lửa phía trước, nhưng bộ hạ của gã lại vô cùng hỗn loạn, bất chấp hồ Ngọc Tỏa sâu bao nhiêu nhao nhao nhảy xuống nước từ hai bên mạn thuyền. Hơn phân nửa đội thuyền đều bốc cháy, lửa mượn gió thổi, lan rất nhanh, rất nhiều binh sĩ đã bị ngọn lửa nuốt trọn.
- Đổi đầu thuyền.
Phương Thế Hào lấy hết sức hét lớn.
- Đừng loạn, lùi lại, đừng nhảy xuống nước...!
Gã trong lòng hốt hoảng. Ở đây cách bờ một khoảng cách lớn như vậy, đêm đông, nước hồ lạnh thấu xương, rất nhiều binh sĩ còn mang trên người bộ áo giáp nặng trịch, nhảy xuống đồng nghĩa với tự sát, cho dù không bị thiêu chết cũng bị chết chìm chết cóng.
Nghe thấy tiếng trống trận, Phương Thế Hào giật mình, lập tức nhìn thấy ánh lửa, một vành lửa hình cung xuất hiện sau lưng hắn, những ánh lửa đó đều xuất hiện trên thuyền, nhưng không phải là đội thuyền của quan binh, trong ánh lửa có thể nhìn rõ chữ HOÀNG trên lá cờ trên thuyền. Đội tàu Hoàng gia, đang vây quanh phía sau đội tàu một cách quỷ dị cắt đứt đường lui của binh tướng. Trong lòng Phương Thế Hào trầm xuống.
Gã vốn tưởng rằng tối nay sẽ là một trận tập kích tốt mỹ mãn, thế nhưng đến cuối cùng lại bị lật ngược, những tính toán của Viên Sùng Thượng nhìn có vẻ như là một kế hoạch tập kích cực kỳ xảo diệu, cuối cùng lại chôn vùi mấy ngàn quan binh.
Sắc mặt Sở Hoan sững lại dị thường.
Đội thuyền Hoàng gia bỗng giơ bó đuốc, khiến đội tàu bỗng chốc giống như u linh xuất hiện, mấy chục chiến thuyền lớn nhỏ của Hoàng gia hiện thành một vòng cung vây thuyền quan binh.
Tiếng trống trận không ngừng lọt vang lên nhưng lúc này tiếng trống lui quân không có bất kỳ tác dụng gì, quan binh muốn lui, nhưng không có cách gì lui được.
Càng kinh hoàng hơn, bốn phía hồ Ngọc Tỏa đều là quan binh, tất cả đều chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy chục chiếc thuyền quan bị ngọn lửa dần nuốt chửng lại không thể ứng cứu.
Dường như tất cả thuyền có thể hoạt động đều tham gia vào trận tập kích đêm này, lúc này hàng nghìn quan binh trên bờ chỉ có thể trơ mắt nhìn huynh đệ của mình chết dần trên hồ.
Vô số quan binh chôn mình trong biển lửa, những người nhảy xuống nước, những bộ giáp nặng nề khiến họ không thể cử động, nước hồ lạnh như cắt da cắt thịt làm họ nhanh mất dần ý thức.
Những người ý chí kiên cường có chút kỹ năng bơi lội vội vàng bơi theo hướng có tiếng trống trận truyền đến, nhưng thoát khỏi lưới lửa lại gặp phải vách ngăn là đội tàu Hoàng gia phía trước.
Hai bên mạn thuyền của đội thuyền Hoàng gia đều là những cung thủ chờ sẵn, bó đuốc giơ cao khiến mặt hồ sáng như ban ngày, chỉ cần có một binh lính nhô đầu khỏi mặt nước lập tức bị bắn chết, cứ mỗi một binh lính xuất hiện thì bốn năm mũi tên lông vũ lập tức lao đến.
Trong biển lửa, đội thuyền tập trung hết sức lực xông ra, binh lính trên thuyền còn chưa kịp hồi phục tinh thần, đội thuyền Hoàng gia đã lập tức theo hai cánh xông đến, tên bắn ra như mưa, nhanh chóng giết chết những binh lính chưa hoàn hồn trên thuyền, sau đó nhanh chóng áp sát boong thuyền, nhảy sang và chém giết quan thuyền. Đội thuyền Hoàng gia mặc dù sức chiến đấu của từng binh sĩ không bằng binh lính của thuyền quan nhưng đang trên thuyền lung lay lại sung sức hơn đối phương, quan binh căn bản không phải là đối thủ, chẳng mấy chốc, mấy chiếc thuyền lao ra trong biển lửa, lại bị đội thuyền Hoàng gia nhanh chóng công kích bắt được.
Đám người trong đội thuyền Hoàng gia giống như nông phu ôm cây đợi thỏ, ngồi đợi con mồi, mà con mồi của chúng cứ từng con từng con xuất hiện lần lượt rơi vào tay bọn chúng.
Đám quan binh không thiếu những người có dũng khí, nhưng dưới sự công kích và tổ chức có kế hoạch của đội thuyền Hoàng gia, căn bản không có cách nào đối chiến trên hồ.
Những chiếc thuyền loại nhỏ của quan binh, đội thuyền Hoàng gia căn bản không cần cho người hạ thủ. Bọn họ có hai chiếc thuyền chiến rất lớn, mũi thuyền đã sớm trang bị bọc thép, phàm nhìn thấy những chiếc thuyền nhỏ, thuyền chiến lập tức tiến lên trước dùng những mũi thuyền bọc thép tấn công trực tiếp, đánh đắm chúng, không chút do dự.
Máu và lửa đan vào nhau, những tiếng kêu thảm thiết và sự chết chóc lan nhanh.
Trên mặt hồ ngổn ngang xác binh lính, những mảnh vỡ từ xác những con thuyền bị đâm, cũng trôi nổi trên mặt hồ, một trận tập kích đã lên kế hoạch từ rất lâu, lúc này đã biến thành một trận đồ sát.
Viên Sùng Thượng cả người lảo đảo. Y dường như không nghĩ đến kết cục này, cho dù y có kiêu hùng thế nào nhưng giờ phút này chỉ có thể ngồi bệt bên bờ hồ, ánh mắt đờ đẫn, đám binh lính đứng bên cạnh mặt trắng bệch. Không ai nói được câu nào, tất cả mọi người chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn xa xa từng người từng người chết dần chết mòn, mắt trông từng chiếc thuyền trở thành chiến lợi phẩm của đội thuyền Hoàng gia hoặc bị chìm xuống đáy hồ.
Hết thảy trước mắt giống như địa ngục trần gian.
Nhưng đối với Hoàng gia mà nói đây đích thực là cảnh thiên đường diễm lệ.
Lúc này Hoàng Thiên Dịch đang đứng trên một chiếc tàu chiến, chiếc tàu này không chỉ sức chiến đấu mạnh, hơn nữa còn được trang bị đầy đủ tiện nghi, trên đài cao nhất của tàu, Hoàng Thiên Dịch một thân áo choàng da chồn, vây quanh cổ là lông hồ ly, trên đầu đội một chiếc mũ da sói, khí định thần nhàn, trong tay nâng một cái chén tử sa, nước trà đang nóng.
Hoàng Tri Quý đứng bên cạnh Hoàng Thiên Dịch, nhìn cảnh địa ngục trần gian trước mặt, hai người đều hiện ra vẻ tươi cười đắc ý.
Hoàng Thiên Dịch là người thống lĩnh Hoàng gia hôm nay. Y là con trưởng của An Quốc công Hoàng Củ, thân hình mập mạp, tai to mặt lớn, khác xa với Hoàng Tri Quý khôn khéo mưu mẹo.
Trên thực tế thống lĩnh Hoàng gia hôm nay tuy là Hoàng Thiên Dịch, nhưng bên cạnh y bày mưu tính kế quân sư lại là Hoàng Tri Quý.
Gió đêm càn quét mang theo mùi máu tanh, Hoàng Thiên Dịch ngửi ngửi, khoan thai thở dài:
- Mùi vị này thật làm cho người lưu luyến khó quên. Cái hương vị làm cho người mê muội là chuyện của mấy năm về trước.
- Ý của đại ca là?
Hoàng Thiên Dịch quay mặt cười với Hoàng Tri Quý:
- Nữ nhân man di da trắng, đệ còn nhớ không?
Hoàng Tri Quý nghĩ một lát, mới cười nói:
- Nhớ.
- Mùi trên người nữ nhân đó cũng rất dễ chịu.
Hoàng Thiên Dịch thở dài:
- Ta bị hương vị của nàng hấp dẫn hơn nửa năm... hương vị hôm nay lại làm ta nhớ tới nàng,
- Đại ca sau đó đưa nàng ta đến lầu của chúng ta, kiếm được không ít.
Hoàng Tri Quý thở dài:
- Chỉ là sau này nhiễm bệnh, hương tiêu ngọc vẫn, giờ nghĩ lại, quả thật có chút đáng tiếc.
- Đúng vậy.
Hoàng Thiên Dịch mang theo chút tiếc nuối nói:
- Hương vị của nàng, ta chung quy cũng thưởng thức nửa năm, chỉ là hương vị mê hương hôm nay, chỉ e mấy hôm nữa sẽ tiêu tan... Tri Quý, đệ nói xem Tổng đốc đại nhân có thích hương vị này không?
Y xuất thân từ doanh trại, có lẽ sẽ rất quen thuộc với mùi máu tươi.
- Tổng đốc đại nhân muốn ngửi mùi máu tươi trên người chúng ta.
Hoàng Tri Quý lắc đầu nói:
- Chỉ tiếc chúng ta làm y thất vọng rồi.
- Nhưng y lại không làm cho chúng ta thất vọng.
Hoàng Thiên Dịch lắc nhẹ ấm tử sa trong tay, chậm rãi đứng lên, nhìn đám người đang đứng bên bờ xa xa:
- Y một thân võ tướng, cũng học chơi những trò âm mưu quỷ kế, chủ tử của y đã chơi một phen, nhưng y vẫn không đủ tư cách... Tri Quý, ta thực muốn nhìn vẻ mặt y hiện tại.
Hoàng Tri Quý hiển nhiên vô cùng tôn kính Hoàng Thiên Dịch, hơi cúi người:
- Đệ e là lúc này người y muốn giết nhất chính là đại ca.
- Đúng vậy!
Hoàng Thiên Dịch thở dài:
- Mấy ngàn người mất mạng ở đây, ta nghĩ y nhất định sẽ rất buồn, tin này rất nhanh sẽ truyền đi, vị Tổng đốc này e là không thể ngẩng đầu lên được.
Y hơi trầm ngâm, khóe miệng nhếch lên cười quỷ dị:
- Tri Quý, hôn quân hỉ nộ vô thường, đệ nói xem vị ái tướng của hôn quân gặp đại bại, có thể sẽ muốn một đao lấy đầu vị Tổng đốc của chúng ta?
Hoàng Tri Quý cười nói:
- Kỳ thực đệ đang nghĩ, Tổng đốc đại nhân liệu có còn dũng khí tiếp tục sống không?
- Thú vị, thú vị.
Hoàng Thiên Dịch cười lớn, quay người, lại nhìn đội thuyền quan binh hỗn loạn:
- Tri Quý, đệ luôn hiểu lòng ta, sớm kết thúc bọn chúng đi, cứ như vậy sẽ tăng thêm nỗi thống khổ của bọn chúng, ta... ta thật sự không đành lòng!
- Đại ca quả là tấm lòng bồ tát.
Hoàng Tri Quý nói:
- Huynh yên tâm, nếu bọn chúng đến rồi, tự nhiên sẽ để bọn chúng tiêu diệt toàn quân, nếu không... chúng ta thật có lỗi với phần hậu lễ này của Tổng đốc đại nhân.