Dịch Cốc Tư thân trong đại sảnh hoa mỹ này, dường như hơi không thích ứng, thân thể to lớn tựa như không quên ngồi trên ghế lớn bằng lim tinh xảo, bờ mông thỉnh thoảng di chuyển.
Hoàng Thiên Dịch xem trong mắt, trong lòng không nhìn trúng loại người Quỷ Phương lỗ mãng này, gã xuất thân hào phú, ăn ngon mặc đẹp, cử chỉ đều theo phong phạm hào phú, ngày thường kết giao không phải phú tức quý. Dịch Cốc Tư quần áo như dã nhân, tướng mạo cũng xấu xí, thậm chí trên người tản ra mùi lạ, nếu như đổi lại lúc trước, chớ nói chi khuôn mặt tươi cười, ngay cả nhìn Hoàng Thiên Dịch cũng không nhìn người như vậy.
Chẳng qua giờ phút này Hoàng Thiên Dịch mặt mũi tươi cười, ôn hòa như mùa xuân, khiến cho người ta cảm giác giống như gió xuân.
Dịch Cốc Tư liền nói:
- Hoàng Đại lão gia là người giống như thần tiên, Dịch Cốc Tư chỉ là thảo dân sơn dã, không dám với cao.
- Khách khí, khách khí!
Hoàng Thiên Dịch cảm thấy rất hưởng thụ những lời này, nụ cười trên mặt lại đậm hơn vài phần.
Hoàng Tri Quý hắng giộng một cái, cuối cùng nói:
- Đại ca, lần này Dịch Động chủ tới đây là có một số việc muốn thương lượng với đại ca…!
Hoàng Thiên Dịch giơ tay lên nói:
- Mời Động chủ nói!
Dịch Cốc Tư do dự, cuối cùng nói:
- Hoàng Đại lão gia, lần trước Thất lão gia tới Đại Kỳ Mông Sơn, thương nghị một việc với Quỷ Phương chúng ta… Không biết Đại lão gia có biết được chuyện này?
Hoàng Thiên Dịch lập tức nghiêm nghị đáp:
- Biết được biết được. Là ta phái Tri Quý đi. Quỷ Phương các vị chịu khi dễ, hiện giờ là một cơ hội mở mày mở mặt rất tốt. Động chủ, nắm chắc cơ hội vận mệnh Quỷ Phương đang ở trước mắt, Hoàng mỗ nguyện ý cùng huynh đệ Quỷ Phương, cùng tiến cùng lui, đánh ra một mảnh tiền đồ thật lớn.
Dịch Cốc Tư nghĩ nghĩ, hỏi:
- Đại lão gia muốn đối kháng quan phủ, có mấy phần tự tin?
Hoàng Thiên Dịch bình thản cùng Hoàng Tri Quý liếc nhau, lại cười nói:
- Không phải Dịch Động chủ không biết, đế quốc Đại Tần hiện giờ đã là một đống cát vụn, chẳng qua là một căn phòng lung lay muốn đổ, chúng ta chỉ cần đá lên một cước, căn phòng này sẽ sụp đổ ầm ầm, chúng ta có thể xây dựng lại gia viên mới, sống cuộc sống tốt đẹp.
Thân thể gã hơi nghiêng về phía trước, nhìn Dịch Cốc Tư:
- Phía Tây Bắc kia, chúng ta không cần nói, vừa mới trải qua hạo kiếp, thổ phỉ khắp nơi, quan binh căn bản khó có thể đối kháng. Theo ta được biết, thậm chí có một số quan binh cải trang phạm tội, vào nhà cướp của. Ha ha, bên kia đã hoàn toàn hỗn loạn. Đông Nam đế quốc, Thiên Môn đạo chúng hiện giờ kêu gọi tập trung hơn mười vạn người, Giang Hoài, Đông Hải, thậm chí là Tô Hàng ba Đạo, sáu bảy phần mười cũng đã rơi vào tay Thiên Môn Đạo. Vị Lôi Cô Hành Đại tướng quân kia, tuy có hùng uy, nhưng triều đình này lại ù tai không chịu nổi, chỉ sợ không chịu được bao lâu. Hà Bắc Đạo phía đông, gần đây nghe nói vị Thanh Thiên Vương kia lại triệu tập bộ hạ cũ, giằng co với Hàn Tam Thông trên bình nguyên Hà Bắc Đạo… Bên Liêu Đông kia, theo ta được biết, nước Triều Tiên nghe nói trong nước Đại Tần quần hùng nổi lên bốn phía, lại cũng rục rịch. Thiết kỵ Liêu Đông của Xích Luyện Điện đã gặp phải áp lực cực lớn. Còn có phương Bắc, hôn quân hạ lệnh Phùng Nguyên Phá xây dựng hành cung, hao tốn cự nhiều của cải, dân chúng khổ không thể tả…!
Gã nhìn Dịch Cốc Tư, thấm thía nói:
- Động chủ, Đại Tần hiện giờ đã báo động khắp nơi, về nguyên do đơn giản là hôn quân vô đạo, khiến dân chúng chúng ta không sống nổi. Chúng ta không thể ngồi chờ chết, chỉ có thể khởi nghĩa. Chính ngài cũng biết, quan phủ biết rõ Quỷ Phương các ngài có gần hai vạn người, già trẻ lớn bé, chỉ chút lương thực kia để qua mùa đông, nhưng bọn họ căn bản không bỏ lương thực, đây chính là trơ mắt nhìn các vị đi vào con đường chết. Triều đình như vậy, quan phủ như vậy, Động chủ còn có thể nhẫn nhịn?
Hoàng Thiên Dịch giải thích như vậy, quen mồm quen miệng, nước miếng tung bay, hùng hồn khảng khái.
Dường như Dịch Cốc Tư thật sự không ngờ Hoàng Thiên Dịch miệng lưỡi như vậy, chỉ kinh ngạc nhìn, đợi đến khi Hoàng Thiên Dịch nói xong, gã mới hơi do dự nói:
- Tuy rằng nói vậy, nhưng mà… quan binh người nhiều thế lớn, binh hùng tướng mạnh, cho dù chúng ta thật sự khởi sự, chỉ sợ…!
Hoàng Tri Quý không chờ Dịch Cốc Tư nói xong, đã xen vào cười nói:
- Động chủ quá lo lắng. Nếu như Động chủ tin tức linh thông, nên biết ngay mười ngày trước, Viên Sùng Thượng phái binh tấn công hai đảo chúng ta, kết quả thế nào?
Dịch Cốc Tư vuốt cằm nói:
- Chuyện này cũng có nghe thấy, nghe nói… quan binh toàn quân bị diệt, hao tổn mấy chục chiếc thuyền.
Hoàng Thiên Dịch dương dương đắc ý nói:
- Không sai, mấy ngàn nhân mã, toàn quân bị diệt, hơn mười chiếc thuyền, ngoại trừ mấy chiếc bị chúng ta bắt được, tất cả đều bị lửa lớn biến thành tro bụi.
Gã vuốt cái cằm béo mập:
- Trên đảo của ta, còn nhốt hơn 100 tên tù binh, nếu Động chủ có hứng thú có thể đi xem một chút, chỉ có nhìn thấy Động chủ mới biết được quan binh căn bản không chịu nổi một kích. Chớ nhìn chúng người đông thế lớn, thật ra cũng là một đám giá áo túi cơm, Cấm Vệ quân Tổng đốc được xưng là tinh nhuệ nhất của Viên Sùng Thượng như thế, những binh mã khác càng không ra cái gì.
Hoàng Tri Quý cũng gật đầu nói:
- Động chủ, dũng sĩ Quỷ Phương kiêu dũng, ta đã xem qua, cái gọi là quan binh tinh nhuệ, mười người cũng không chống đỡ được một dũng sĩ Quỷ Phương.
Hoàng Thiên Dịch nói:
- Không sai, Động chủ, trên đảo này của ta tuy chỉ có mấy ngàn người, nhưng những người này trung trinh như một, lại kiêu dũng thiện chiến, thêm 3000 dũng sĩ Quỷ Phương, tại An Ấp này chỉ sợ không ai có thể địch nổi. Ngoài đó ra những nhân mã khác cũng tùy thời động, chỉ cần lệnh kỳ của Thiên Dịch vung lên, chắc chắn dốc hết toàn lực, phút chốc đánh hạ thành Thái Nguyên!
Dịch Cốc Tư nhịn không được hỏi:
- Còn có mấy đạo nhân mã?
Hoàng Thiên Dịch cùng Hoàng Tri Quý liếc nhau, đều cười sâu xa khó hiểu. Hoàng Tri Quý cười đáp:
- Động chủ yên tâm, mấy đạo nhân mã kia, đến lúc đó chắc chắn hưởng ứng. Đương nhiên không phải chúng ta không tin Động chủ, chỉ là kỳ binh dùng ở lúc mấu chốt, giống như Động chủ, người ngoài cũng không biết được chúng ta đã kết minh với Quỷ Phương, đối với chúng ta mà nói, Quỷ Phương chính là kỳ binh trong kỳ binh!
Dường như Dịch Cốc Tư ý thức được mình không nên hỏi những lời này, hơi mất tự nhiên.
Hoàng Thiên Dịch đã nâng chén cười nói:
- Tới, Động chủ, trước cạn một chén!
Đặt chén rượu xuống, Dịch Cốc Tư rốt cuộc nói:
- Quỷ chủ của chúng ta bị Hình Bộ Ti bắt được, bọn chúng bắt người lung tung, người bị bắt là Quỷ chủ của chúng ta, trên dưới Quỷ Phương chúng ta rất phẫn nộ về điều này.
Khi nói chuyện, gã nắm chặt hai đấm, khuôn mặt lộ ra vẻ phẫn nộ.
Hoàng Thiên Dịch thở dài:
- Thật ra Thiên Dịch đã từng gặp gỡ Quỷ chủ một lần, Quỷ chủ đức cao vọng trọng, mặt mũi hiền lành, đám người Hình Bộ này thực sự là…!
Gã thở dài lắc đầu.
- Các Động chủ của Quỷ Phương chúng ta đã thương nghị xong, nếu Đại lão gia và Thất lão gia thật sự muốn kết minh với chúng ta, thì phải tiếp nhận mấy điều kiện của chúng ta.
Dịch Cốc Tư ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Chỉ cần tiếp nhận điều kiện của chúng ta, Quỷ Phương chúng ta đồng ý điều tới 3000 dũng sĩ, phối hợp với các ngài đánh thành Thái Nguyên!
- Ồ?
Đôi mày của Hoàng Thiên Dịch giãn ra:
- Động chủ có điều kiện gì?
- Cũng không phải điều kiện của cá nhân ta.
Dịch Cốc Tư đáp:
- Là cách nghĩ nhất trí của tất cả Động chủ Quỷ Phương.
Hoàng Tri Quý nói:
- Dịch Động chủ, các vị có cách nghĩ gì, cứ việc nói ra, chỉ cần chúng ta có thể hỗ trợ, quyết không chối từ!
Dịch Cốc Tư suy nghĩ, dường như đang tính toán cẩn thận. Sau nửa ngày, gã nhìn Hoàng Thiên Dịch nói:
- Lần trước Thất lão gia từng nói, chỉ cần chiếm đóng An Ấp, sẽ cho chúng ta một tòa thành để chúng ta nương thân!
Hoàng Thiên Dịch cười đáp:
- Đây là đương nhiên, Dịch Động chủ muốn tòa thành nào?
- Châu thành chúng ta không dùng được.
Mặc dù Dịch Cốc Tư chỉ là Động chủ một động, nhưng trước mặt Hoàng Thiên Dịch lại giống như một người nông dân trung thực, cực kỳ chất phác:
- Đến lúc đó chúng ta hi vọng có thể đạt được một tòa Huyện thành, hết thảy Huyện thành đều giao cho người Quỷ Phương chúng ta quản lý.
Hoàng Thiên Dịch cười ha ha nói:
- Động chủ yên tâm, An Ấp không nhiều Châu thành lắm, nhưng Huyện thành lại rất nhiều, các vị muốn Huyện thành, đến lúc đó tùy ý lựa chọn.
Dịch Cốc Tư gật đầu đáp:
- Ngoài đó ra, trong phương viên trăm dặm quanh Huyện thành, đều thuộc Sở hữu của Quỷ Phương ta, chúng ta không cần gánh chịu bất kỳ thuế má nào. Chúng ta có thể tự do buôn bán, buôn bán trong cảnh nội An Ấp, cũng không thể thu thuế buôn bán của chúng ta.
Hoàng Thiên Dịch và Hoàng Tri Quý nhìn dáng vẻ nghiêm chỉnh của Dịch Cốc Tư, khuôn mặt đều cười ôn hòa, nhưng trong lòng gần như không nhịn được mà bật cười. Quả nhiên là dã nhân thô tục ngăn cách với đời, loại điều kiện hoang đường này, bọn họ dĩ nhiên cũng nói ra được. Nếu Hoàng gia đã thật sự khống chế An Ấp, sao có thể để tồn tại nước trong nước, nhưng hiện giờ quan trọng nhất chính là lợi dụng mấy ngàn nhân thủ của Quỷ Phương, đương nhiên cũng khẽ gật đầu.
- Còn có điều kiện gì?
Hoàng Tri Quý hỏi.
Vẻ mặt Dịch Cốc Tư nhất thời hơi xấu hổ, nhưng vẫn nói:
- Chúng ta… chúng ta hi vọng các vị còn có thể cho chúng ta một số ít lương thực và binh khí, mặt khác…!
Dường như gã cảm thấy không được tự hiên, thân hình dựng thẳng, giọng nói trở nên trịnh trọng, nói từng câu từng chữ:
- Ngoài đó ra, lần này Quỷ Phương chúng ta xuất binh, đó là buông tay đánh cược một lần, người Quỷ Phương chúng ta không nhiều lắm, dù chết một người đều là tổn thất, cho nên các vị Động chủ thương nghị, nếu thật sự giúp đỡ các vị đánh thành Thái Nguyên, các vị… các vị phải bỏ bạc!
Hoàng Thiên Dịch và Hoàng Tri Quý còn tưởng rằng Dịch Cốc Tư muốn đưa ra yêu cầu gì, nghe nói là bạc nhất thời cười rộ lên, đối với bọn họ mà nói, thứ không thiếu nhất chỉ sợ là bạc.
- Cần bao nhiêu bạc?
Hoàng Thiên Dịch hứng thú hỏi.
Dịch Cốc Tư duỗi một tay, mở cả năm ngón tay, nghĩ nghĩ lại duỗi cả tay kia, vươn mười ngón tay ra:
- Mười… mười lạng, một người xuất binh, mười lạng một người, lúc đó nếu như chặt được đầu địch, một đầu địch một lạng bạc, nếu như chiến sĩ Quỷ Phương chúng ta chết trận, các vị… các vị trợ cấp mỗi người…!
Gã nghĩ nghĩ, cuối cùng nói:
- Trợ cấp hai mươi lạng bạc!
Khuôn mặt Hoàng Thiên Dịch vốn tươi cười, lúc này lại ngây người, hơi sững sờ. Dịch Cốc Tư thấy biểu tình của Hoàng Thiên Dịch, lập tức đứng dậy nói:
- Các vị không đồng ý? Nếu như vậy Quỷ Phương chúng ta sẽ không xuất binh một người.
Hoàng Thiên Dịch đã chuẩn bị tốt, cho rằng người Quỷ Phương sẽ nói ra một số lượng cực lớn, nhưng khi Dịch Cốc Tư nói ra số lượng lại khiến Hoàng Thiên Dịch hơi dở khóc dở cười trong lòng.
Tiểu dân hương dã chính là tiểu dân hương dã, nếu Dịch Cốc Tư nói muốn vài chục vạn lạng bạc, chỉ sợ Hoàng Thiên Dịch còn phải cân nhắc một chút, nhưng số lượng Dịch Cốc Tư nói ra hiện giờ khiến cho Hoàng Thiên Dịch cảm thấy tức cười, 3000 binh mã, một người mười lạng bạc, chẳng qua cũng chỉ ba vạn lạng bạc, chỉ ba vạn lạng bạc có thể khiến Quỷ Phương điều ra 3000 chiến sĩ kiêu dũng.
Lúc Hoàng Thiên Dịch buồn cười, trong lòng càng khinh bỉ người Quỷ Phương, cảm thấy quả thực là ánh mắt thiển cận, một đám nhà quê mà thôi.