- Lệ Chỉ huy sứ lấy đại nghĩa làm đầu khiến cho người người khâm phục. Tuy nhiên ta tin tưởng lệnh ái nhất định có thể gặp dữ hoá lành.
Lệ Vương Tôn cười khổ nói:
- Đây là chuyện cửu tử nhất sinh, hạ quan nguyện ý dùng tánh mạng của mình để thay thế nữ nhi. Nhưng trước hết hạ quan muốn bắt được Mộc Tướng quân. Mộc Tướng quân là thủ lĩnh của Thiên Môn đạo. Bọn chúng tuy tổ chức nghiêm mật nhưng chỉ cần bắt được Mộc Tướng quân thì toàn bộ Thiên Môn đạo đồ sẽ như rắn mất đầu, âm mưu của chúng khó có thể thực hiện được.
Sở Hoan hơi suy tư rồi nói:
- Lệ Chỉ huy sứ, trong quan phủ ngươi nghi ngờ người nào nhất?
Lệ Vương Tôn hơi trầm ngâm rồi nói:
- Việc này rất hệ trọng, hạ quan không có bằng chứng chính xác nên không dám tùy tiện nói bậy.
Sở Hoan cười nhạt:
- Ở đây chỉ có ta và ngài. Ngươi nói ra chỉ có ta nghe được, trời biết đất biết, ngươi biết ta biết nên cứ nói đi không sao cả.
Lệ Vương Tôn trầm mặc một lần nữa. Hồi lâu sau, rốt cục mới nói:
- Sở đại nhân, hạ quan chỉ suy đoán lung tung, nếu không đúng, ngài ngàn vạn đừng để trong lòng. Hạ quan nói như vậy cũng chỉ là ý kiến từ một phía, không thể chỉ dựa vào đó mà phán xét được.
Sở Hoan đưa tay cười nói:
- Chỉ huy sứ cứ nói đi, không có việc gì cả.
Lệ Vương Tôn nghiêm mặt nói:
- Nếu như nói người có thể là Mộc Tướng quân nhất thì chỉ có thể là...
Gã dừng một chút, gằn từng chữ:
- Viên Tổng đốc.
- Viên Sùng Thượng?
Hai hàng lông mày của Sở Hoan nhíu lại.
Lệ Vương Tôn cười khổ nói:
- Đây chỉ là phóng đoán của cá nhân hạ quan.
Sở Hoan đưa mắt nhìn Lệ Vương Tôn, hỏi:
- Chỉ huy sứ vì sao lại đoán như vậy.
Lệ Vương Tôn do dự một chút, xem xét lại lời nói của mình, hơi trầm mặc nhưng rốt cục cũng nói:
- Kỳ thật rất nhiều người cho rằng Viên Tổng đốc là người mà Thánh thượng hết lòng tin tưởng. Thánh thượng để cho hắn đảm nhiệm Tổng đốc một phương không phải vì hắn có tài năng gì mà là vì người này rất trung thành với Thánh thượng. Điều này thì rất nhiều người trong triều đều biết. Hơn nữa rất nhiều người cho rằng, được Thánh thượng ưu ái như vậy, Viên Sùng Thượng tất nhiên sẽ rất trung thành với Thánh thượng tuyệt không hai lòng.
Sở Hoan tựa lên ghế, hỏi:
- Chẳng lẽ sự thật không phải vậy?
- Nếu như không phải tại hạ ở chung với Viên Tổng đốc đã lâu mà là một người ngoài, tại hạ cũng cho là như vậy.
Lệ Vương Tôn vẻ mặt nghiêm nghị, chậm rãi nói:
- Được Thánh thượng vô cùng tin tưởng làm Tổng đốc một phương. Thân phận như vậy thì không ai nghĩ Viên Tổng đốc có thể vứt bỏ triều đình phụ lại lòng tin Thánh thượng. Nhưng mà tại hạ thấy trong những năm qua Viên Tổng đốc tựa hồ cũng không thoải mái.
- Xin chỉ giáo cho?
Sở Hoan hứng thú hỏi.
- Hạ quan cả gan hỏi một câu, nếu như là ngài, ngài có nguyện ý đến An Ấp làm Tổng đốc?
Lệ Vương Tôn nhìn chằm chằm vào mắt Sở Hoan chậm rãi hỏi.
Sở Hoan nhíu mày, thấy Lệ Vương Tôn hỏi rất kỳ quặc bèn hỏi ngược lại:
- Sao lại không muốn?
Lệ Vương Tôn thở dài:
- Đại nhân có biết là từ khi lập quốc đến nay thì An Ấp là thuộc quyền Sở hữu của An Quốc công. Theo ta được biết thì năm đó Viên Tổng đốc mới đến đã chuẩn bị làm lớn một phen nhưng rất nhanh lão ta biết được tuy lão ta đường đường là một Tổng đốc nhưng những chuyện đại sự của An Ấp này, căn bản không đến lượt lão ta làm chủ.
Sở Hoan à một tiếng.
Lệ Vương Tôn nói:
- Viên Tổng đốc đến An Ấp hơn mười năm, chuyện đầu tiên lão ta muốn làm chính là xây dựng một con mương ngay dưới chân núi Tích ở phía bắc. Cái mương kia nếu có thể xây dựng thành công thì ruộng đồng phía bắc được được mở rộng, sẽ gia tăng sản xuất không ít.
Sở Hoan biết Lệ Vương Tôn nói việc này tất nhiên sẽ có duyên cớ của nó nên cũng không nói xen vào.
- Chỉ là lúc đó Viên Tổng đốc không biết phía trên núi Tích, có rất nhiều thông.
Lệ Vương Tôn chậm rãi nói:
- Những cây thông kia đều rất quý giá, trên danh nghĩa chính là sản nghiệp của Hoàng gia. Lão ta muốn phá núi Hoàng gia làm sao có thể đáp ứng. Viên Tổng đốc lúc sau mới biết được việc này thế nhưng mà mệnh lệnh này đã tuyên bố, thậm chí lão ta còn tìm thợ thăm dò, đợi đến lúc biết được là sản nghiệp của Hoàng gia thì đã là đâm lao phải theo lao.
Sở Hoan có chút kinh ngạc. Lệ Vương Tôn biết được Sở Hoan nghĩ gì bèn nói:
- Viên Tổng đốc xuất thân là quân nhân, làm việc quyết định nhanh chóng. Sau khi nhậm chức muốn làm lớn một phen. Khai sơn phá núi là việc lão ta muốn làm, chỉ là lão ta mới đến nhưng cũng không xem xét sổ sách, những người khác cũng không nhắc nhở lão ta, thậm chí có người muốn nhìn lấy lão ta xấu mặt cho nên rất nhiều người biết rõ Viên Tổng đốc khai phái núi Tích tất nhiên sẽ phát sinh xung đột Hoàng gia. Thế nhưng cũng không có người nào nhắc nhở lão ta. Đến lúc thăm dò thực địa thì Hoàng gia ra mặt, Viên Tổng đốc mới biết được có đại sự xảy ra.
- Lúc ấy Viên Tổng đốc thậm chí đã dán cáo thị chiêu mộ dân phu.
Lệ Vương Tôn cười nhạt một tiếng nói:
- Toàn bộ Thái Nguyên đều biết Viên Tổng đốc muốn khai phá núi Tích, nếu như không thể làm được, Viên Tổng đốc mới đến sẽ thất tín với mọi người. Sau này muốn có chỗ đứng để làm mưa làm gió tại An Ấp sẽ càng khó khăn. Hoàng gia là rắn địa phương. Trong triều còn có An Quốc công. Ý định pha núi của Viên Tổng đốc bị ngăn cản, cuối cùng cũng cắn răng đem việc này tấu lên Thánh thượng, hi vọng Thánh thượng có thể làm chủ cho lão ta giúp lão ta hoàn thành đại sự, thuận lợi dựng nên danh vọng.
Sở Hoan đã biết được điều gì, thở dài nói:
- Khi đó Hoàng Củ trong triều như mặt trời giữa trưa, Viên Sùng Thượng tất nhiên không thể nào là đối thủ của Hoàng gia.
- Không sai.
Lệ Vương Tôn gật đầu nói:
- Trong triều rất nhanh truyền đến ý chỉ của Thánh thượng chẳng những không ủng hộ Viên Tổng đốc mà ngược lại mắng Viên Tổng đốc một trận, nói Viên Tổng đốc ngựa non háu đá, mới nhậm chức đã nóng lòng muốn có thành công mà đi quấy nhiễu dân chúng địa phương. Sự tình sau đó đại nhân cũng đã rõ ràng. Trải qua chuyện này, Viên Sùng Thượng khai sơn phá núi trở thành trò cười cho mọi người, danh vọng tuột xuống ngàn trượng. Viên Sùng Thượng cũng biết mình không phải là đối thủ Hoàng gia. Về sau muốn làm chuyện gì đều bị Hoàng gia làm khó dễ không cách nào thực hiện được. Mà Hoàng gia muốn làm chuyện gì thì đều được nhiều người ủng hộ. Viên Tổng đốc thấy rõ tình thế, từ đó về sau, vô luận vụ việc gì dù lớn hay nhỏ đều thương lượng với Hoàng Thiên Dịch. Lão ta tuy là Tổng đốc nhưng chỉ trên danh nghĩa. Chủ nhân chính thức của An Ấp là Hoàng gia.
Sở Hoan nhíu mày nói:
- Vị Viên Tổng đốc tuy thân phận tôn quý nhưng xem ra chẳng qua chỉ là bù nhìn mà thôi.
- Đúng vậy.
Lệ Vương Tôn gật đầu nói:
- Điều lão ta có thể dựa vào cũng chỉ có 5000 Cấm Vệ quân thôi. Những năm gần đây lão ta vẫn luôn sống dưới bóng Hoàng gia. Đại Tần ta có mười sáu đạo, thì Tổng đốc chịu nhiều ấm ức nhất cũng chỉ có vị Viên đại Tổng đốc này thôi.
Gã dừng một chút, khẽ nói:
- Hạ quan nhớ rõ mấy năm trước, hạ quan cùng lão ta uống rượu với nhau. Ngày ấy lão ta vì xảy ra xung đột Hoàng gia, trong lòng tức giận. Lúc ấy còn có Phương Thế Hào ở đây, lão ta uống rất nhiều rượu, lúc sau say rượu cái gì cũng nói. Nói cái gì…
Gã cười khổ:
- Nói cái gì mà Thánh thượng đối xử với lão ta bất công. Nếu như không phải Phương Thế Hào dìu lão ta xuống dưới thì sợ rằng lão ta sẽ tiếp tục bất kính với Thánh thượng.
Sở Hoan suy nghĩ một lát rồi nói:
- Nói như vậy những năm qua ở An Ấp lão ta cũng không thấy thoải mái.
- Thiên Môn đạo chỗ nào cũng có. Trong những năm nay phát triển thực lực khắp Đại Tần ta.
Lệ Vương Tôn nghiêm mặt nói:
- Hạ quan chỉ sợ Thiên Môn đạo thấy được kẽ hở đã sớm mua chuộc Viên đại Tổng đốc
- Khả năng này rất lớn.
Sở Hoan gật đầu nói:
- Viên Sùng Thượng không cam lòng, Thiên Môn có dã tâm. Nếu Thiên Môn đưa ra điều kiện hấp dẫn, Viên đại Tổng đốc chưa chắc sẽ không động lòng.
Lệ Vương Tôn cau mày nói:
- Tuy nói là như vậy thế nhưng cho dù uất ức thì dù sao lão ta cũng là Tổng đốc một phương. Ngày sau còn có khả năng vào kinh thành nhậm chức. Thiên Môn đạo có thể ra điều kiện gì có thể khiến cho Viên Sùng Thượng đầu nhập vào thì hạ quan vẫn nghĩ không ra cho nên cũng không dám xác định. Chỉ là...
Gã dừng một chút, lại ho khan một hồi, cơ hồ muốn nhổ cả phổi ra. Gã lấy khăn tay lau khóe miệng, lúc này mới khẽ nói:
- Chỉ là hai ngày trước, Viên Sùng Thượng đột nhiên đến thăm lại sai hạ quan điều động Cấm Vệ quân, hạ quan lúc này mới đề phòng, Viên Sùng Thượng chỉ sợ là có ý đồ gì đó.
- Ý của ngươi là?
- Viên Sùng Thượng biết rất rõ, hạ quan chỉ có thể điều động 500 Vệ Sở quân, một khi vượt qua 500 người đã là phạm quân pháp.
Lệ Vương Tôn nghiêm nghị nói:
- Nói cách khác, khi điều động 500 Vệ Sở quân hạ quan đã không thể điều động những Vệ Sở quân khác. Đạo tặc Tùng Lâm làm loạn Hồ châu. Viên Sùng Thượng rõ ràng có thể sai binh mã khác đi bình loạn, thế nhưng mà lão ta lại muốn dùng Vệ Sở quân để đi đối phó loạn đảng.
Sở Hoan mặt không biểu tình, hai con ngươi chớp động.
- Hạ quan cảm thấy có chút cổ quái, cho nên kiên quyết duy trì ý kiến của mình, điều binh thì có thế nhưng Vệ Sở quân chỉ có thể dùng để phòng thủ thành, không thể đi ra khỏi Thái Nguyên.
Lệ Vương Tôn nghiêm mặt nói:
- Hạ quan có cảm giác Thiên Môn đạo gần đây không an phận, không muốn lừa gạt Sở đại nhân, trong lòng hạ quan rất hoài nghi hành vi của Viên Sùng Thượng. Lão ta muốn điều động Vệ Sở quân là vì lý do gì.
Sở Hoan hỏi ngược lại:
- Chỉ huy sứ có thấy Thiên Môn đạo gần đây có hoạt động gì không?
- Hạ quan không dám xác định.
Lệ Vương Tôn nghiêm mặt nói:
- Nhưng mà mấy ngày nay hạ quan cảm giác kỳ lạ tựa như sắp có đại sự phát sinh.
Sở Hoan trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Tướng tại công môn, lão Quân tịch phá. Câu này vế trước là chỉ Mộc Tướng quân đang ở trong quan phủ, còn câu sau thì giải thích thế nào?
Trên mặt Lệ Vương Tôn hiện ra vẻ nghi hoặc, hơi cau mày. Sở Hoan thấp giọng nói:
- Ta biết rõ Thiên Môn đạo cúng bái Thái Thượng Lão Quân. Lão Quân này tự nhiên là chỉ Thái Thượng Lão Quân, chỉ là hai chữ "Tịch phá" thì phải giải thích thế nào?
Lệ Vương Tôn suy nghĩ rồi nói:
- Thời điểm thích khách nói ra tám chữ này, hạ quan mờ mịt khó hiểu hôm nay ngược lại có thể hiểu được đôi chút. Hạ quan cho rằng đây là khẩu lệnh của Thiên Môn đạo. Âm mưu của bọn họ có lẽ có liên quan đến tám chữ này. Tướng tại công môn, đã chỉ rõ Mộc Tướng quân đang ở công môn, như vậy lão Quân tịch phá tất nhiên cũng là một bí mật rất lớn.
Sở Hoan nhắm mắt lại, trong miệng thì thào:
- Lão Quân tịch phá... Tịch phá...
Trong phòng rất nhanh trở nên yên tĩnh, hai người đều không nói lời nào. Hồi lâu sau, Sở Hoan nhướng mày lên, mở mắt ra, hỏi:
- Chỉ huy sứ, hôm nay là ngày mấy?
Lệ Vương Tôn không hiểu tại sao Sở Hoan lại hỏi điều này, nhưng vẫn trả lời:
- Hôm nay trong phủ vẫn còn hấp bánh. A, hai mươi bốn quét dọn nhà cửa, hai mươi lăm hấp bánh, hai mươi sáu lấy thịt... Bây giờ là giờ Tý. Sở đại nhân, hôm nay hẳn là hai mươi sáu tháng chạp.
- Hai mươi sáu tháng chạp?
Sở Hoan cúi đầu, tính toán một hồi rồi ngẩng đầu lên nói:
- Thêm hôm nay nữa là còn năm ngày đến giao thừa.
- Đúng vậy.
Lệ Vương Tôn nói:
- Năm ngày trôi qua, giao thừa... Giao thừa...
Đột nhiên ý thức được điều gì thân thể gã chấn động, trong mắt hiện lên vẻ giật mình:
- Sở đại nhân, lão Quân tịch phá, chẳng lẽ là chỉ... giao thừa?