Hai mươi tám tháng chạp, khắp nơi nấu bánh chưng bắn pháo hoa.
Chỉ còn hai ngày nữa là đến giao thừa. Gần một nửa thành Thái Nguyên đều đang chuẩn bị đón tất niên. Nhà nhà đều chờ đợi năm mới sắp đến, nhưng đối với những quan binh hồ Ngọc Tỏa thì càng đến cuối năm thì tâm trạng càng lo lắng bồn chồn, phập phồng không yên được.
Buổi sáng ngày hai mươi tám tháng chạp, xảy ra một trận tuyết lớn.
Trận tuyết này đến trưa thì ngừng. Trên các lều vải, rạp của quan binh ở bờ đông hồ Ngọc Tỏa đều được bao phủ bởi một lớp tuyết đọng lại. Ngoại trừ những binh sĩ phải tuần tra định kỳ, đại bộ phận quan binh còn lại đều trốn trong những lều vải để sưởi ấm.
Thời tiết ngày càng lạnh, quan binh đã sa sút khí thế lại bị cái rét lạnh ngấm vào cơ thể càng thêm uể oải.
Ai cũng muốn đoàn tụ với thân nhân của mình vào cuối năm. Nhưng đối với binh sĩ ở hồ Ngọc Tỏa thì đó là một hi vọng xa vời. Bọn họ còn không biết mình có thể còn sống để mà rời khỏi hồ Ngọc Tỏa về nhà với người thân được hay không nữa.
Quan binh ở bờ đông chỉ có khoảng ngàn người mà thôi. Trong những tháp canh ở bên cạnh hồ đều thấy trống người canh gác. Tình trạng này xảy ra ở khắp mọi nơi trong hồ Ngọc Tỏa.
Phụ trách chỉ huy ở phía đông là Lộ Thiên Hộ của quân Nghĩa Châu.
Lộ Thiên Hộ đã gần năm mươi tuổi, rất lão luyện thành thục, gần một ngàn binh mã cố thủ ở bờ đông gần hết đều là của quân Nghĩa Châu. Trước khi lên đường, Lộ Thiên hộ không thể ngờ rằng chiến sự lại có thể lâm vào hoàn cảnh như thế này.
Đối với đại đa số các quan binh mà nói thì ngay từ đầu ai cũng cho rằng đây chỉ là một hành động vây bắt con mồi của thợ săn mà thôi. Nên phải dựa vào các cơ hội như thế này để tích cóp chút chiến công khi tham gia quân ngũ.
Lúc trước khi lên đường, thậm chí Lộ Thiên Hộ còn phát biểu để cổ vũ thủ hạ quan quân Nghĩa Châu dũng mãnh tiến về phía trước, nhất định phải lấy được danh tiếng áp đảo những nhánh quân của các châu khác. Hơn nữa lại còn cam đoan với các tướng sĩ là chỉ cần vài ngày là sẽ kết thúc, đến lúc đấy toàn quân từ trên xuống dưới sẽ được ban thưởng đầy đủ.
Gia tộc họ Hoàng vốn nổi tiếng với độ giàu sang có thể so sánh với cả quốc gia, nên ai cũng cảm thấy sẽ dễ dàng có được thu hoạch phong phú. Việc giao nộp lại cho triều đình một phần tất nhiên là không thể thiếu được, nhưng mà rút ra từ trong đó một khoản để khen thưởng toàn quân thì cũng là một việc hợp tình hợp lý.
Thế nhưng lời nói hùng hồn của lão đến hôm nay đã trở thành một trò cười.
Chiến sự tưởng chỉ trong vài ngày nay đã kéo dài một tháng rồi. Nhưng quân Nghĩa Châu vốn là thợ săn thì nay lại giống như những con mồi cho thợ săn lùng bắt.
Hồ Ngọc Tỏa còn chưa được dọn dẹp sạch sẽ, ngẫu nhiên còn có thể chứng kiến những chiến thuyền đầy hài cốt trôi nổi, thậm chí còn có thể thấy những chân tay bị cháy khét dạt đến bên cạnh bờ hồ.
Uy tín của Lộ Thiên Hộ tại quân Nghĩa Châu đã bị hao tổn nghiêm trọng, càng gần cuối năm, binh sĩ Nghĩa Châu càng bất mãn hơn nữa.
Thậm chí vào hai ngày trước, khi Lộ Thiên Hộ đang tuần tra nơi trú quân còn nghe được những lời bình luận ở ngay sau lưng của lão. Còn có cả mấy lời bình luận vô cùng khó nghe. Những hộ vệ bên cạnh Lộ Thiên Hộ ngay lập tức muốn xử tử những binh sĩ đó nhưng lại bị Lộ Thiên Hộ ngăn cản lại.
Lão ta không còn ở thời kỳ tuổi trẻ nông nổi nữa, nên có thể dễ dàng hiểu được cảm xúc, tâm tình của binh sĩ.
Hai ngày này, cơ hồ lão ta không có ra khỏi doanh trướng. Đơn giản là do trong nội tâm có chút hổ hẹn. Vài tên thuộc hạ, lãnh tướng thay phiên nhau cùng tiếp lão ta uống rượu. Nghĩ đến việc giao thừa sắp đến mà gần ngàn quân Nghĩa Châu không thể rời khỏi hồ Ngọc Tỏa, chỉ có thể mừng năm mới ở đây, lão ta liền phái người đi nói với Chủ sự bộ Binh ở bên kia để chuẩn bị đồ ăn mừng năm mới cho binh sĩ. Dù sao thì cũng phải làm một lễ mừng năm mới nho nhỏ để có thể làm giảm bớt cảm xúc khó chịu trong lòng quan binh.
Đang lúc hoàng hôn, vài tên thuộc hạ đã rời đi. Lộ Thiên Hộ nằm ở trên chiếc giường gỗ đơn giản, đầu có chút chóng mặt do đã lớn tuổi, chỉ cần uống hơi nhiều rượu một chút là rất dễ say.
Trong khi đang mơ mơ màng màng, chợt nghe được thanh âm bên ngoài truyền vào:
- Báo…!.
Lộ Thiên Hộ cố gắng ngồi lên, trầm giọng nói:
- Vào đi.
Một tên binh sĩ chạy vào bẩm báo:
- Thiên hộ đại nhân, trong hồ có biến.
Thân hình Lộ Thiên Hộ chấn động, tỉnh rượu được một nửa. Lão kéo chiếc giầy bên cạnh xỏ vào chân, chỉ vào áo giáp trên giá gỗ:
- Nhanh, giúp bổn tướng mặc nó vào.
Binh sĩ tiến lên phục vụ Lộ Thiên Hộ mặc áo giáp, mang theo thanh đao, Lộ Thiên Hộ đi ra khỏi lều lớn đi về hướng bên hồ.
Lúc này, có không ít binh tướng nhận được tin tức, đều chạy đến bên hồ. Khi nhìn thấy Lộ Thiên Hộ, mấy tên thuộc hạ vội vàng tiến lên nghênh đón. Một người căng thẳng nói:
- Hoàng Thiên Dịch lại muốn làm cái trò quái quỷ gì thế?
Nhìn sắc mặt của thuộc hạ đầy nét kinh hoảng, lão nhận ra rằng trận chiến lần trước đã để lại cái bóng quá lớn trong lòng các quan binh.
- Thuyền của bọn họ lại di chuyển.
Một thuộc cấp trả lời.
Lộ Thiên Hộ nhíu mày đi đến bên cạnh tháp canh định leo lên, thuộc cấp ở bên dưới khuyên can, nhưng Lộ Thiên Hộ cũng không để ý tới, nhờ ánh nắng hoàng hôn lão nhìn vào bên trong hồ, có thể lờ mờ thấy được đội thuyền của Hoàng gia quả nhiên là đang di chuyển. Nhìn vào động tĩnh thì tựa hồ là đi về hướng bờ đông bên này, thấy thế mặt Lộ Thiên Hộ biến sắc.
- Mau truyền lệnh xuống, cung tên sẵn sàng, gươm đao chuẩn bị, toàn quân đề phòng.
Lộ Thiên Hộ nhìn xuống đám thuộc hạ lạnh lùng ra lệnh:
- Ngươi chạy nhanh, đi thông báo cho bờ Bắc cùng bờ Nam nói rằng Hoàng gia chuẩn bị tấn công bờ Đông.
Thủ hạ thuộc cấp lập tức truyền lệnh, một mặt đi thông báo cho binh tướng, một mặt tranh thủ thời gian đi gọi cứu viện.
Ở trên đảo Lý Ngư, cũng có vài tòa tháp canh, lúc này Hoàng Thiên Dịch đang đứng ở trên tháp cũng nhìn về phía bờ Đông. Mắt của y tuy nhỏ nhưng thị lực cũng không kém, chứng kiến cảnh bờ Đông bên kia đã chật ních, đám người đông nghịt như những con kiến đang chạy toán loạn, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười vui vẻ.
Trong cái tháp nhỏ này, ở bên cạnh y còn có Hoàng Tri Quý đang chắp hai tay ở sau lưng, như là có điều suy nghĩ, Hoàng Thiên Dịch cười nói:
- Lão Thất, chúng ta đoán không sai. Những quan binh Đại Tần này sớm đã không phải là những thiết kỵ của Đại Tần hai mươi năm về trước rồi, bất quá chỉ là một đám áo giá túi cơm mà thôi. Ngươi xem chúng ta bên này chưa làm gì cả mà bọn hắn đã bị hù cho chạy như té cứt rồi, ha ha ha ha…
Trong tiếng cười lớn lộ ra mười phần đắc ý.
Thấy Hoàng Tri Quý không nói chuyện Hoàng Thiên Dịch quay đầu qua thì lại thấy Hoàng Tri Quý đang chìm trong suy nghĩ, không khỏi nhíu mày hỏi:
- Lão Thất, ngươi làm sao vậy?
Tinh thần của Hoàng Tri Quý vội vàng phục hồi, ánh mắt hướng về phía bờ hồ, hỏi:
- Đại ca, đám người Quỷ Phương liệu có thể gặp chuyện gì không?
- Chắc là không.
Hoàng Thiên Dịch nói:
- Không phải là ngươi đã nói với bọn họ xé chẵn ra lẻ, chia thành từng nhóm nhỏ sao? Theo ta thấy thì sắp được rồi đó.
Y lại hỏi:
- Đúng rồi, từ giờ đến thời gian ước định còn khoảng bao lâu nữa?
- Chỉ còn khoảng nửa nén hương.
Hoàng Tri Quý cau mày nói:
- Tuy nhiên, bên kia tựa hồ như không có động tĩnh gì hết.
Hoàng Thiên Dịch cười lạnh nói:
- Người Quỷ Phương mà làm hỏng đại sự của ta thì ta sẽ khiến cho bọn hắn gà chó cũng không yên.
Hoàng Tri Quý nhíu mày suy nghĩ, hỏi:
- Đại ca, nhiệm vụ của chúng ta là kiềm chế quan binh để bên Thái Nguyên có đầy đủ thời gian hành sự, chỉ là hôm nay thay đổi kế hoạch, có thể hay không…
- Lão Thất à lão Thất, ngươi muốn ta nói thế nào với ngươi đây?
Hoàng Thiên Dịch cau mày nói:
- Ngươi là người thông minh sao hôm nay hồ đồ thế? Chẳng lẽ chúng ta phải đứng nhìn xem bọn chó Mộc Tướng quân kia chiếm được thành Thái Nguyên? Trong miệng hắn nói sẽ đem Thái Nguyên thành giao cho chúng ta, nhưng hắn càng nói, ta càng không tin. Chúng ta với hắn, bất quá chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Hắn muốn chúng ta kiềm chế quan binh, chúng ta cũng muốn lợi dụng hắn làm loạn ở phía trước, để giúp chúng ta giải trừ khốn cảnh. Lúc ấy đáp ứng hợp tác cùng hắn, thật sự là tình thế bức bách. Hôm nay chúng ta đã cùng liên thủ với người Quỷ Phương, đã có thực lực phá vòng vây đánh tới thành Thái Nguyên, tự nhiên là không thể buông tha cho cơ hội này.
Hoàng Tri Quý vẫn có chút do dự nói:
- Đại ca, nếu như chúng ta vào Thái Nguyên thành trước, có phát sinh xung đột với đạo Thiên Môn hay không?
- Ngươi sợ hãi?
Thần sắc Hoàng Thiên Dịch rở nên lạnh lùng:
- Lão Thất, ngươi phải nhớ kỹ, khu vực An ấp này không phải là của Doanh Nguyên, lại càng không phải là của Thiên Môn đạo mà là của Hoàng gia chúng ta. Hoàng gia chúng ta mấy đời người đã dồn sức vào chỗ này, đã nằm trong tay Hoàng gia chúng ta hai mươi năm rồi. Doanh Nguyên hắn không lấy được, thì đạo Thiên Môn càng không thể cướp đi địa bàn của chúng ta. Yêu môn tà đạo, kể cả khi tức giận cũng làm được trò trống gì? Chúng ta nhất định phải đuổi kịp đạo Thiên Môn, chiếm lấy thành Thái Nguyên …
Hoàng Tri Quý đồng ý, gật đầu. Hoàng Thiên Dịch thấy lời mình nói đã có tác dụng, giọng hòa hoãn hơn:
- Lão Thất, đến giờ này Hoàng gia chúng ta đã không còn đường lui nữa, mặc kệ có nguyện ý hay không, mặc kệ có thể được hay không, chúng ta chỉ có thể tiến lên phía trước, cũng chỉ có một con dường như vậy. Thắng, chúng ta lấy Thái Nguyên làm căn cơ, khống chế An Ấp, chiêu binh mãi mã. Trong thời loạn thế này mời chào hiền tài chưa hẳn là không thể lên nắm giữ thiên hạ, đến lúc đó đánh vào Lạc an, chém đầu Doanh Nguyên thì thiên hạ này ta cùng Thất đệ hưởng thụ. Cùng lắm chỉ là mất mạng mà thôi. Lúc trước chúng ta tưởng đã mất mạng ở Thái Nguyên, đã chết qua một lần, hiện tại mạng này, cũng coi như là nhặt được nên hãy dùng để đánh cược một lần.
Hai hàng lông mày của Hoàng Tri Quý vốn nhíu lại, lúc này đã giãn ra, nói:
- Tây Bắc không yên, họa Thiên Môn ở Đông Nam, Liêu Đông bạo động, chiến loạn ở Hà Bắc…Triều đình này đã không còn bao nhiêu sức lực nữa rồi, đại ca nói không sai, chúng ta sẽ đánh cược một lần, thành thì làm vương hầu, thua là giặc, cho dù là vì báo thù rửa hận thì chúng ta cũng phải đánh bạc một lần.
Hoàng Thiên Dịch vui vẻ vỗ vai Hoàng Tri Quý, mỉm cười nói:
- Đây mới là Thất đệ của ta, huynh đệ ta đồng tâm, có ngươi và ta ở bên nhau tất làm nên một phen đại sự.
Hoàng Tri Quý mỉm cười, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, giơ tay lên,
- Đại ca, huynh nhìn xem…
Hoàng Thiên Dịch chưa kịp quay đầu lại đã nghe có tiếng giết giết vang đến, khi quay đầu thì chỉ thấy bóng người tán loạn bên bờ hồ nay lại càng loạn hơn nữa.
- Đại ca, người Quỷ Phương đến rồi.
Ánh mắt Hoàng Tri Quý sáng ngời.
- Bọn chúng đã tới rồi.
Trên mặt Hoàng Thiên Dịch hiện lên rõ ràng vẻ mặt hưng phấn, sắc trời lờ mờ, tình hình ở bên bờ hồ không thể thấy rõ ràng nhưng tiếng chém giết lại rất rõ, thậm chí có thể chứng kiến bóng người đánh nhau, bóng đao vung lên hạ xuống, chỉ một lúc sau đó, người Quỷ Phương hình như đã xông vào được trong nơi trú ẩn của quân Nghĩa Châu.
- Người Quỷ phương thật là dũng mãnh thiện chiến.
Hoàng Thiên Dịch vui vẻ, hưng phấn sờ cằm nói:
- Tri Quý, tuy nói rằng người Qủy Phương vô cùng dã man, vụng về như heo, nhưng trong chiến trận họ rất mạnh mẽ.
Y quay đầu lại nói:
- Quân của chúng ta cũng có thể hành động rồi, xông lên, quân Nghĩa Châu sẽ không chịu nổi một kích…