Gương mặt vốn đang hết sức thản nhiên của Mộc tướng quân lúc này cũng bắt đầu giật giật. Y cười lạnh rồi nói:
- Huyền Vũ Vạn Tượng chẳng những có thuật dịch dung cao mà còn thích tỏ vẻ huyền bí... Nhưng ngay cả gương mặt thật cũng không dám để cho người ta biết, chỉ tỏ ra huyền bí mà thôi.
- Tỏ vẻ huyền bí?
Huyền Vũ cười nói:
- Nếu ngươi tu luyện thuật Linh Mộc thì đương nhiên phải biết tới thuật ngũ hành. Vậy mà ngay cả một chút truyền thuyết người ta nói mà ngươi cũng không biết gì cả. Loạn Khăn vàng thất bại nhưng tàn dư của Thái Bình vẫn còn kéo dài. Bản Thiên Hộ cũng tin rằng Trương Giác không thể mang hết toàn bộ tà công xuống mồ. Ít nhất thì Ngũ hành đạo thuật của y cũng được lưu truyền tới bây giờ.
Y hơi nhướng mày:
- Mộc tướng quân! Người trong thiên hạ đều nói Trương Giác bị bệnh mà chết nhưng đó chỉ là truyền thuyết... Trương Giác là người khỏe mạnh, không chết vì bệnh tật. Cái chết của bản thân y cũng là vì thuật Ngũ Hành.
Sở Hoan thản nhiên chỉ nhìn Huyền vũ.
Hắn biết Thiên Môn lục đạo, biết đạo Thất hùng. Nhưng còn đạo thuật Ngũ Hành thì chưa bao giờ nghe nói tới. Hơn nữa, nghe Huyền Vũ nói rằng Trường Giác không phải bị bệnh chết khiến cho Sở Hoan cảm thấy nghi ngờ.
- Vì đạo thuật Ngũ Hành?
Mộc tướng quân lạnh lùng nhìn Huyền vũ:
- Thiên công tướng quân chết thì có liên quan gì tới đạo thuật Ngũ Hành?
- Liên quan rất nhiều.
Huyền Vũ nói:
- Đạo thuật Ngũ Hành cho dù biết cách tu luyện nhưng để tu luyện nó lại không phải chuyện dễ. Lúc trước, bên cạnh Trượng Giác có Ngũ Hành kỳ, đó chính là thân binh hộ vệ của y. Những người này từng tu luyện được một chút đạo thuật Ngũ Hành. Trên thực tế, sau khi Trương Giác có được đạo thuật Ngũ Hành cũng biết một người không thể tu luyện được nó. Bởi vì Ngũ Hành tương khắc, nếu thể chất khác nhau thì không thể tu luyện. Mà trong truyền thuyết thì Trương Giác tu luyện chính là thuật Liệt Hỏa.
- Thuật Liệt Hỏa?
Huyền Vũ hơi gật đầu rồi nói:
- Bản Thiên Hộ cũng không biết cuối cùng tại sao Trương Giác lại chọn thuật Liệt Hỏa. Nhưng nếu truyền thuyết là đúng thì chuyện y tu luyện thuật Liệt Hỏa là điều hoàn toàn chính xác. Nhưng sau đó y lại phát hiện ra đạo thuật Ngũ Hành hết sức quái dị, nhưng có tác dụng phụ rất lớn... Trên thực tế trước khi chết, lục phủ ngũ tạng của y bị thương nặng, da thịt toàn thân nứt toát như bị Liệt hỏa thiêu cháy. Mộc tướng quân! Nếu ngươi là truyền nhân đạo thuật Ngũ Hành của Thái Bình đạo thì cái chuyện này ngươi phải hiểu rõ hơn bất cứ người nào...
Mộc tướng quân nắm chặt hai tay lại, khóe mắt chớp chớp.
- Do luyện thuật Liệt Hỏa nên cuối cùng, Trương Giác bị liệt hỏa đốt từ bên trong mà chết.
Huyền Vũ nói hết sức chậm rãi:
- Hai đệ của y là Trương Bào, Trương Lương cũng đều tu luyện thuật Ngũ Hành. Cũng may là họ chết trận nếu không cũng chẳng thoát khỏi chuyện bị Ngũ Hành cắn trả.
Huyền Vũ cười cười nhìn Mộc tướng quân:
- Ngươi tu luyện thuật Khô Mộc, nhìn như có tà công trong người. Chỉ tiếc... có lẽ ngươi cũng không sống được lâu. Năm đó, Trương Giác chưa tới năm mươi đã về trời thì ngươi còn sống được mấy nữa?
Mộc tướng quân nắm chặt hay tay lại. Huyền Vũ lại nói thêm một câu:
- Hơn nữa tục truyền rằng tu luyện đạo thuật Ngũ Hành, mỗi lần thi triển tất nhiên là đả thương địch thủ nhưng cũng tự hại bản thân. Người tu luyện đạo thuật ngũ hành nếu như không phải chuyện bất đắc dĩ sẽ không mấy khi thi triển. Mộc tướng quân! Hiện tại ngươi đang đi trên con đường chết mà thôi.
Mộc tướng quân đang nắm chặt hai tay rồi cười to, nói:
- Đúng là Thần y thiên hộ, có thể biết rõ được chuyện này tới mức như vậy. Khi nào bổn tướng chết cả ta và ngươi đều không biết. Nhưng cái chết của Huyền Vũ Thiên hộ thì hôm nay đã tới rồi.
Y chắp hai tay sau lưng, ánh mắt không giấu sự khen ngợi khi nhìn Sở Hoan mà cười nói:
- Sở Hoan! Bổn tướng thật sự không nhận ra suy nghĩ của ngươi lại thâm sâu tới vậy. Bổn tướng cứ nghĩ là đưa được ngươi vào bẫy nhưng kết quả là dường như ta đã rơi vào bẫy của ngươi.
- Nếu như ngươi là Mộc tướng quân thì đương nhiên không thể qua loa. Nếu không có sự thu xếp chặt chẽ, làm sao ngươi dám ra tay ở đây?
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Ngươi thật sự nghĩ rằng bản quan không biết việc ngươi muốn lợi dụng ta để đưa Viên tổng đốc tới đây?
Mộc tướng quân vuốt cằm, nói:
- Bổn tướng đúng là coi thường ngươi.
- Tổng đốc An ấp cùng với quan viên đều có ở đây. Ngươi chỉ cần khống chế được các quan viên thì có thể khiến cho An ấp tê liệt.
Sở Hoan nói hết sức chậm rãi:
- Tối nay dự tiệc ở lục viên, ngoại trừ chúng ta ra còn có quan viên lớn nhỏ của An ấp và thành Thái Nguyên. Dù sao thì Lục gia của ngươi cũng nổi danh ở An ấp, bọn họ vẫn phải nể mặt... Nếu như có thể khống chế, cưỡng ép đem lợi ra để nhử rồi sau đó lại ép được chúng ta thì làm sao mà họ dám đối đầu với ngươi? Đại khái ngươi có thể khống chế họ trong tay, làm cho họ phải bỏ tiền rồi trong nháy mắt các ngươi cũng có thể khống chế được Thái Nguyên, kích động dân chúng... Thật ra các ngươi còn sớm chuẩn bị một kế hoạch mê hoặc dân chúng từ trước đúng không? Trong An ấp, hôm nay có lẽ tín đồ của các ngươi không dưới một vạn người...
Mộc tướng quân lắc đầu cười nói:
- Ngươi quá coi thường Thiên Môn đạo của ta. Chỉ cần Thiên Môn đạo phất cờ người người đi theo không chỉ dừng lại ở con số mười vạn.
- Ta tin rằng một khi các ngươi nổi loạn sẽ có nhiều người nhân cơ hội nổi lên theo. Bất kể là tín đồ của các ngươi hay là những kẻ muốn nhân cơ hội cháy nhà hôi của thì An ấp cũng chắc chẳn phải rung chuyển.
Sở Hoan lạnh lùng:
- Mộc tướng quân! Ngươi thấy bản quan sẽ bỏ mặc ngươi muốn làm gì thì làm?
- Cho nên các ngươi cũng để nghĩ kỹ đối sách?
Mộc tướng quân liếc mắt nhìn Huyền Vũ rồi lại nhìn một vài tiễn thủ cùng với một gã cầm đao mà cười lạnh:
- Có điều bổn tướng quân thực sự bội phục ngươi, có thể cài được người vào dưới tay ta. Người của các ngươi...
Đột nhiên y quay đầu lại nhìn Lục Lãnh Nguyệt với ánh mắt lạnh như đao mà không nói lời nào.
Lục Lãnh Nguyệt nghe thấy vậy thì vô cùng kinh hãi.
Những người áo đen trước đó đều được tuyển chọn một cách kỹ lưỡng, hơn nữa đều đã bái lạy Lão quân, trở thành môn đồ của Thiên Môn đạo. Thậm chí bọn họ còn được điều tra và thử thách nhiều lần. Lục Lãnh Nguyệt xác định mỗi người áo đen đều căm thù triều đình tới tận xương tủy.
Với những người như vậy, Lục Lãnh Nguyệt cũng không thể ngờ được lại có người đột nhiên phản bội.
Nhưng sau khi có hai tên áo đen phản bội Lục Lãnh Nguyệt cũng là người đầu tiên nghĩ tới rất có thể hai người này là hai kẻ giả mạo.
Nhưng y thật sự không thể ngờ được trong đám sát thủ đã được tuyển chọn kỹ như vậy làm sao vẫn có người của quan phủ trà trộn vào.
Vì để đảm bảo không có gì sơ suất, y lựa chọn mười lăm người có thân thủ tốt nhất là để khống chế nơi này. Thậm chí vào hai ngày trước, cả mười lăm người đã mai phục ở trong hoa viên.
Lục Lãnh Nguyệt suy nghĩ cẩn thận, lo lắng mười lăm tên sát thủ sẽ có vấn để cho nên quy định nghiêm khắc phải ở trong hoa viên không cho phép đi ra. Cho dù có người đi tiểu tiện cũng phải có người khác đi cùng, nhằm mục đích giám sát lẫn nhau.
Bố trí cẩn thận như vậy nhưng cuối cùng vẫn để cho người của quan phủ trà trộn vào khiến cho Lục Lãnh Nguyệt cảm thấy hoảng sợ. Vốn dĩ y nghĩ bên mình chiếm thế chủ động nhưng hiện tại xem ra bên phía quan phủ cũng không chỉ ngồi chơi.
Ánh mắt lạnh lùng của Mộc tướng quân khiến cho Lục Lãnh Nguyệt ớn lạnh. Y quay sang nhìn hai tên áo đen phản bội một lúc như nhận ra điều gì đó rồi nói:
- Là... là ngươi.
Ánh mắt của y nhìn chăm chú về phía người cầm đao. Cuối cùng thì người cầm đao đó cũng ngẩng đầu đón ánh mắt của Lục Lãnh Nguyệt. Do dự một chút rồi y giơ tay lên, lột cái khăn che mặt xuống.
Khi cái khăn che mặt được bỏ xuống, ánh mắt của Sở Hoan có chút kinh ngạc rồi lập tức nhìn về phía Lâm Đại Nhi. Hắn thấy Lâm Đại Nhi cũng như bị búa nện trúng ngực, sắc mặt trắng nhợt. Trong mắt không giấu được sự khó tin. Nàng nhìn chăm chú vào gương mặt của người cầm đao, thân thể hơi loạng choạng một chút như có thể ngã bất cứ lúc nào. Đôi môi xinh đẹp của nàng hơi giật giật cuối cùng run rẩy nói:
- Tại sao... tại sao ngươi lại làm vậy?
Người cầm đao đó thì ra là Lỗ Thiên Hữu - Đồng bọn của Lâm Đại Nhi.
Lỗ Thiên Hữu như không dám đối mặt với ánh mắt của Lâm Đại Nhi. Lâm Đại Nhi kêu lên:
- Chẳng lẽ ngươi đã đầu phục quan phủ từ sớm rồi phải không?
Lỗ Thiên Hữu nhắm mắt lại rồi từ từ đứng thẳng dậy nói:
- Thiên hạ Đại Tần, quốc thái dân an, thánh thượng cơ trí anh minh, ta nguyện trung thành với thánh thượng cũng là trung thành với dân chúng. Thiên Đạo môn định làm loạn thiên hạ cần phải tiêu diệt.
Lâm Đại Nhi nở nụ cười sầu thảm, cuối cũng không chịu nổi dựa vào tường, nhắm mắt lại. Hai dòng nước mắt từ từ chảy xuống. Thân thể nàng hơi run rẩy khiến cho mi mắt của Lỗ Thiên Hữu giật giật không dám mở to mắt.
Sở Hoan vô cùng kinh ngạc và vui mừng. Hắn thật sự không ngờ được Lỗ Thiên Hữu lại là người của quan phủ.
Lỗ Thiên Hữu là người của Sáp Huyết, sát cánh với lâm Đại Nhi. Trong trận đánh lén ban đêm ở Đinh Cốc, Sáp Huyết bị diệt toàn quân. Theo lý mà nói thì Lỗ Thiên Hữu và Lâm Đại nhi phải có cùng chung mối thù không đội trời chung với quan phủ. Nhưng rõ ràng là Lỗ Thiên Hữu và Lâm Đại Nhi mỗi người lại đi một con đường. Y về với quan phủ khiến cho Sở Hoan nhất thời ngẩn ngơ.
Trong lúc đó Lâm Đại Nhi đột nhiên giơ tay cầm lấy con dao găm rồi cố gắng đứng lên. Nàng trợn mắt, gương mặt đầy sự tức giận. Lâm Đại Nhi chỉ thẳng con dao găm vào mặt của Lỗ Thiên Hữu mà gào lên:
- Lỗ Thiên Hữu! Ta hỏi ngươi chuyện đêm đó có phải là do ngươi làm hay không?
Gương mặt của Lỗ Thiên Hữu có sự đau khổ nhưng giờ phút này chợt trở nên hết sức lạnh lùng. Y quay đầu nhìn Lâm Đại Nhi hỏi:
- Đêm nào?
- Ngươi còn giả bộ hồ đồ hay sao?
Lâm Đại Nhi nổi giận:
- Chúng ta rời khỏi phủ Vân Sơn, trên đường hết sức cẩn thận nhưng tại sao cuối cùng bị tay sai của triều đình tìm ra được? Làm sao chúng biết được hành tung của chúng ta?
Ánh mắt của Lỗ Thiên Hữu không giấu được sự đau khổ. Y há miệng định nói chuyện gì đó nhưng cuối cùng lại không thốt được lên thành lời.
Huyền Vũ cười nói:
- Lâm Đại Nhi! Bản Thiên Hộ nói cho ngươi biết rằng. Trước khi các ngươi cứu được Lỗ Thiên Hữu, y đã bỏ gian tà về với chính nghĩa, gia nhập vào Thần Y vệ của chúng ta. Hiện giờ y chính là Hiệu úy của Thần Y vệ. Còn về chuyện đó, ngươi đoán đúng. Có điều chúng ta buông cần câu cá lớn, cố tình để cho các ngươi trốn thoát, mục đích cũng là để tiêu diệt chỗ ở của các ngươi. Ven đường Lỗ hiệu úy để lại các ký hiệu, chúng ta bám theo nên mới có thể thành công...
Y liếc mắt nhìn Lỗ Thiên Hữu cười nói:
- Thánh thượng đã khen ngợi Lỗ hiệu úy. Một lần có thể tiêu diệt được Sáp Huyết hoàn toàn là nhờ công của Lỗ hiệu úy.
Sở Hoan nhướng mày lên cuối cùng cũng hiểu ra.
Một lần, Huyền Vũ dẫn quan binh chia ra thành mấy đội rời khỏi phủ Vân Sơn, lẻn tới Thông châu nhanh chóng tìm được Sáp Huyết ẩn thân ở bãi đá Đinh Cốc. Trong đêm đó, y tiến quân vào bãi đá tiêu diệt Sáp Huyết. Khi đó, Sở Hoan rất tò mò không hiểu tại sao Huyền Vũ lại nắm được tung tích của đám người Lâm Đại Nhi như vậy. Tới bây giờ thì hắn mới hiểu được hóa ra Lỗ Thiên Hữu đã về với triều đình, hiện giờ là Hiệu úy của Thần Y vệ. Sáp Huyết bị diệt cũng là do bị Lỗ Thiên Hữu bán đứng.