Sở Hoan đứng dậy, nhìn về phía Mộc Tướng quân, thấy hai người kia vẫn đang đấu với nhau, chẳng qua tốc độ của Huyền Vũ lúc này đã chậm hơn không ít, hai người này cũng không trực tiếp mở rộng sát giới, một công một thủ, tuy Mộc Tướng quân tiêu hao rất nhiều thể lực, nhưng trong lúc Huyền Vũ né tránh cũng hao tổn không ít thể lực.
Sở Hoan nhíu mày lại, quan sát một lát, thấy rằng tuy đấu rất lâu, Mộc Tướng quân ra chiêu vẫn tàn nhẫn sắc bén. Thật ra hắn cũng hiểu được, Mộc Tướng quân xuất thân Ngũ Hành, vốn là thể lực bất phàm, hơn nữa gã có Khô Mộc Thuật hộ thân, tấn công theo ý muốn. Còn Huyền Vũ chậm chạp không có cơ hội hạ thủ, chỉ có thể né tránh chiêu thức của Mộc Tướng quân, thể lực tiêu hao đương nhiên nhiều hơn không ít.
Nếu như không phải Mộc Tướng quân đao thương bất nhập, dùng công phu của Huyền Vũ, chỉ sợ sớm đã bắt được Mộc Tướng quân.
Lúc này Huyền Vũ cũng âm thầm kinh hãi, y tìm kiếm thật lâu, quả thực nhìn không ra chút sơ hở nào của Khô Mộc Thuật Mộc Tướng quân, không có sơ hở, cũng không có cơ hội ra tay.
Chợt nghe một thanh âm truyền tới:
- Thiên hộ tránh ra!
Theo thanh âm, Huyền Vũ lại nhìn thấy Sở Hoan đang chạy tới bên này.
Huyền Vũ nghĩ thầm Mộc Tướng quân này đao thương bất nhập, cho dù ngươi tới cũng không làm nên chuyện gì. Nhìn thấy Mộc Tướng quân chộp tới một trảo, thân thể Huyền Vũ bay ra sau tránh né.
Tuy rằng đại thế tối nay đã mất, nhưng Mộc Tướng quân lại rất tự tin mình có thể chạy trốn. Gã khổ luyện Khô Mộc thuật, hiện giờ đã coi như đại thành, giống như Huyền Vũ nói, tập luyện Khô Mộc thuật tổn thương rất lớn đối với bản thân, nhưng ít nhất tối nay gã tuyệt đối sẽ không chết ở nơi này. Hơn nữa cho dù gã muốn ra ngoài, dùng thân thủ của gã, lại thêm Khô Mộc thuật, những tên nhọn đao thương kia quả thực không tổn thương được gã.
Chẳng qua thảm bại như thế, gã sao có thể cam tâm, nghĩ tới ít nhất chém giết Huyền Vũ Thiên hộ ở nơi này, coi như đã cứu vãn chút thể diện.
Tứ đại Thiên hộ danh bất hư truyền, tuy rằng gã ra chiêu tàn nhẫn, nhưng khinh công của Huyền Vũ quả thực không thể khinh thường, qua trăm chiêu gã vẫn không hề thương tổn được Huyền Vũ.
Thấy Huyền Vũ nhảy ngược về sau, Mộc Tướng quân động thân muốn đuổi, bỗng nghe Sở Hoan hô lên bên cạnh mình:
- Mộc Tướng quân, ngươi xem đây…!
Gã cũng không biết Sở Hoan muốn làm cái gì, hơi quay đầu liền thấy Sở Hoan cầm một chiếc lọ sứ màu xanh lam trong tay, hung hăng ném về phía gã.
Mộc Tướng quân cười lạnh trong lòng, thân thể của gã đao thương bất nhập, một lọ sứ nho nhỏ, chẳng làm gì được gã. Thấy lọ sứ bay tới, gã đưa tay đỡ, liền nghe tiếng cạch cạch vỡ vụn vang lên, lọ sứ kia lập tức chia năm xẻ bảy. Chẳng qua sau khi lọ sứ vỡ tan, nước đựng bên trong lại bắn ra ngoài, phần lớn bắn lên người Mộc Tướng quân.
Thân thể Mộc Tướng quân ướt nhẹp, đúng lúc này mũi gã ngửi được một hương vị cực kỳ cổ quái, ngửi thấy mùi này khuôn mặt Mộc Tướng quân bỗng nhiên biến sắc.
Sở Hoan lắc mình tới bên cạnh cột đèn, vì để cho Nhân Uân thính sáng lạn như ban ngày, trong sảnh bày mấy chục cột đèn, trên cột đèn đều thấp đèn dầu, dùng lồng đèn bảo vệ. Lúc này Sở Hoan đã kéo một cột đèn tới ngang tay, Mộc Tướng quân thấy tình cảnh này, trong mắt lại xẹt qua vẻ hoảng sợ.
Lúc này Huyền Vũ cũng nhíu mày, khóe miệng lộ ra nụ cười, thân hình chớp động, cũng nắm một cột đèn trong tay, cười nói với Sở Hoan:
- Sở đại nhân, quả nhiên hổ thẹn, ta lại không nghĩ tới điểm này.
- Ta không biết Ngũ Hành Đạo Thuật rốt cuộc có nhược điểm gì, chẳng qua ngươi đã tu luyện Khô Mộc thuật, lại không biết ngươi có sợ lửa hay không?
Lúc này Mộc Tướng quân đề phòng toàn bộ tinh thần, đồng tử bắt đầu co rút. Sở Hoan và Huyền Vũ một trước một sau, chậm rãi tới gần Mộc Tướng quân.
Lúc này Mộc Tướng quân đã hiểu được, Sở Hoan ném lọ sứ tới, chính là có xảo trá trong lòng, thực sự không phải dùng lọ sứ tập kích gã, mà muốn dầu thấp đèn bên trong bình sứ dội lên người gã.
Trong Nhân Uân thính có vài chục cột đèn, đều là đèn dầu, dầu dùng để thấp đương nhiên không nhỏ, vì đề phòng đèn bị tắt, cách một thời gian đều phải đổ thêm dầu vào trong đèn.
Vì thuận tiện đổ dầu, trước đó trong sảnh này đã để vài vò dầu, bên trong đều chứa dầu thấp.
Sở Hoan hiểu không nhiều về Ngũ Hành, nhưng trong trí nhớ, Ngũ Hành chính là tương sinh tương khắc, nhớ mang máng hình như là Kim khắc Mộc, nhưng điểm này hiển nhiên không đúng vào tối nay, ít nhất Mộc Tướng quân bằng thân gỗ, đao thương lại khó nhập, Kim không thể đâm, hắn liền nghĩ tới muốn phá trừ Khô Mộc Thuật của Mộc Tướng quân, có thể lợi dụng lửa hay không.
Lúc này toàn thân Mộc Tướng quân có rất nhiều chỗ đã bị dầu thấp làm ướt, Sở Hoan và Huyền Vũ hai đại cao thủ một trước một sau, trong tay đều nắm cột đèn, từng bước ép tới. Sắc mặt gã trở nên khó coi, đột nhiên lạnh lùng quát:
- Đệ tử Thiên Môn nghe lệnh, kẻ xúc phạm uy nghiêm của Thiên Công, giết không tha!
Hắc y nhân vây chung quanh mỗi người đều nhìn chằm chằm tới, họ đã được lựa chọn, vốn là dân liều mạng, tuy rằng bị quan binh bao vây trong sảnh Nhân Uân, nhưng Mộc Tướng quân còn ở đây, bọn họ cũng không có khả năng nhận thua. Lúc này Tiêu Thần và Lục Lãnh Nguyệt đã chết, chỉ còn lại Mộc Tướng quân, Mộc Tướng quân ra lệnh một tiếng, mọi người không do dự nữa, đồng thời ra tay.
Có mấy người đã sớm nhìn chằm chằm hai người Lỗ Thiên Hữu, ra lệnh một tiếng, bốn người lao thẳng tới hai người này, mọi người còn lại đều phóng về phía Sở Hoan và Huyền Vũ, cũng có hai ba người lại xông vào đám quan văn.
Đến lúc này, đạo chúng Thiên Môn đã có lòng cá chết lưới rách, nếu như mình trốn không thoát, giết thêm một gã quan viên triều đình cũng tốt rồi.
Sở Hoan cùng Huyền Vũ lúc này đã tiến thẳng tới Mộc Tướng quân. Mộc Tướng quân hiển nhiên sợ hãi đèn dầu, quay người rời đi. Huyền Vũ sao để cho gã chạy mất, cột đèn trong tay đã rời khỏi tay, đánh thẳng tới người Mộc Tướng quân.
Mộc Tướng quân cảm thấy được kình phong chợt tới sau lưng, trong lúc kinh hãi, một người bên cạnh chắn ngang, thất thanh kêu lên:
- Tướng quân đi mau…!
Là một gã hắc y nhân ngăn cản cột đèn cho Mộc tướng quân, cột đèn kia nện trước ngực hắc y nhân, hắc y nhân không ngăn cản nổi một kích bằng cột đèn này của Huyền Vũ, đã bị cột đèn đánh cho miệng phun máu tươi.
Mộc Tướng quân bất chấp tình hình sau lưng, phóng ra ngoài căn phòng tối mờ. Lúc này tình thế đã cực kỳ nguy cấp, nhược điểm của gã đã bị Sở Hoan nhìn ra, biết lưu lại chắc chắn phải chết, chỉ có thể thừa loạn chạy trốn. Mặc dù Sở Hoan biết nhược điểm của gã, nhưng quan binh phía ngoài khẳng định không biết, gã đã nghĩ tới mở một con đường lao ra, chỉ cần hôm nay chạy thoát, ngày sau chưa hẳn không có cơ hội đông sơn tái khởi.
Sở Hoan đương nhiên không có khả năng để gã chạy mất, nhanh chóng đuổi theo phía sau, mắt thấy Mộc Tướng quân đã tới gần cửa lớn, lại nghe một tiếng vút vang lên, một mũi tên họn từ ngoài cửa bắn vào, bắn thẳng tới trước mặt Mộc Tướng quân.
Một mũi tên này cực nhanh, Mộc Tướng quân chấn động, vội vàng né tránh, thân thể chậm lại. Chỉ một chút dừng lại này, Mộc Tướng quân cảm thấy đầu vai nặng nề, cột đèn trong tay Sở Hoan đã hung hăng giáng xuống, ngọn đèn nện vào vai gã. Toàn thân Mộc Tướng quân tràn đầy dầu, ngọn đèn này đập trúng, ngọn lửa nhanh chóng lan tràn.
Đồng tử Mộc Tướng quân co rút lại, muốn giật y phục trên người xuống, chỉ tiếc lúc này Huyền Vũ và Sở Hoan đã lao tới. Thời điểm này đương nhiên không tồn tại quy củ giang hồ gì, hai người liên thủ công kích tới Mộc Tướng quân. Tuy nói thân thể Mộc Tướng quân đao thương bất nhập, cho dù đánh trúng cũng sẽ không tạo thành tổn thương, nhưng hai người lại cố gắng cuốn lấy hai tay Mộc Tướng quân, khiến cho gã căn bản không có cơ hội dùng tay giật cẩm bào đang cháy trên người xuống.
Trong đại sảnh, đao quang kiếm ảnh, tiếng giết từng hồi. Giờ phút này một người đã nhảy vào từ cửa lớn, một bộ áo giáp, đầu đội nón trụ mãnh hổ, thần sắc lạnh lùng, tay nắm cung, phất tay lạnh lùng nói:
- Giết!
Ra lệnh một tiếng, một đám binh sĩ đằng sau đã xông tới như lang như hổ, nhìn thấy hắc y nhân liền nhanh chóng tiến lên chém giết.
Vài tên hắc y nhân muốn chém giết những quan văn kia, xông tới gần vung đao liền chém, các quan văn kinh hãi thét lên, cực kỳ hỗn loạn. Một gã hắc y nhân nắm chặt gáy một gã quan viên, không nói hai lời giơ đao lên muốn chém xuống. Chẳng qua đại đao chưa hạ xuống, một mũi tên đã xuyên qua cổ người này, hai mắt người này lồi lên, đại đao rời tay, thân thể cũng ngã xuống.
Hiên Viên Thắng Tài dẫn binh sĩ giết vào từ bốn phía Nhân Uân thính, chẳng những có binh đao, cũng không thiếu tiễn thủ, thấy hắc y nhân đuổi giết quan viên, lập tức không chút do dự bắn giết.
Trong đại sảnh, lúc này tiếng đao thương giao kích vang lên bốn phía. Lửa lớn bùng lên trên người Mộc Tướng quân, Huyền Vũ và Sở Hoan thấy thế, biết rõ lúc này cho dù Mộc Tướng quân giật quần áo xuống cũng không làm nên chuyện gì, thân thể của gã đã hoàn toàn bao phủ trong ngọn lửa.
Hai người nhìn nhau, trong lòng hiểu được, cái gọi là thần công của Mộc Tướng quân, đúng là vẫn còn tồn tại nhược điểm, tuy rằng đao thương bất nhập, lại sợ lửa.
Dường như Mộc Tướng quân cũng biết đại nạn buông xuống, rất khó đào thoát. Gã dĩ nhiên không giãy dụa nửa, đứng thẳng tắp, hai tay nắm chặt, Khô Mộc Thuật khiến thân thể gã vốn hết sức đáng sợ, lúc này bị ngọn lửa thiêu đốt, càng thấy giật mình. Trong ngọn lửa, gã nhìn Sở Hoan, cố nén đau đớn cực lớn trên người, lạnh lùng nói:
- Thiên Môn không tuyệt, Sở Hoan… Cuối cùng ngươi sẽ phải chôn cùng Doanh Nguyên… Thiên hạ này, cuối cùng là… Là thiên hạ của Thiên Môn Đạo…!
Ngọn lửa thiêu đốt, bay phất phới, Mộc Tướng quân bắt đầu cười to trong ngọn lửa:
- Bổn tướng là thủ vệ Thiên công, Thiên tướng của Thiên công, Thiên công sẽ… sẽ hồi sinh Thiên tướng của ngài, mà các ngươi… các ngươi chỉ có thể xuống Địa ngục… Xuống Địa ngục…!
Giống như nguyền rủa, thân thể Mộc Tướng quân lung lay, cuối cùng không nhịn được nữa, mới ngã xuống đất.
Sở Hoan lắc đầu, nhìn vào trong sảnh, thấy được những hắc y nhân kia vẫn đang liều chết chống cự. Hắn nhíu mày, trong lúc đó thân thể chấn động, hắn đột nhiên phát hiện Lâm Đại Nhi vốn té xỉu trên đất lúc này lại không thấy tung tích.
Hắn nhíu chặt mày, đang nghĩ ngợi phải chăng Lâm Đại Nhi tỉnh lại nên rời đi, chẳng qua Nhân Uân thính bị vây quanh trùng điệp, không có khả năng có người thoát thân rời đi. Hắn đang muốn tìm Lâm Đại Nhi ở nơi nào, trong giây lát cảm thấy được dưới chân khẽ động, vội cúi đầu lại kinh ngạc phát hiện, mặt đất chợt lay động, mặt đất đại sảnh chế bằng đá lớn, vô cùng bóng loáng, nhưng đá cẩm thạch vốn vô cùng cứng rắn lúc này không ngờ rung lên giống như bộc phát địa chấn, hơn nữa ngày càng kịch liệt.
Huyền Vũ trầm giọng nói:
- Sở đại nhân, không được, nơi này có vấn đề…!
Quả nhiên, chẳng những nơi Sở Hoan đứng, mặt đất trong Nhân Uân thính dường như cũng đang run lên bần bật.