Trong phòng cấm, ngoại trừ tiếng thở ra thì không còn âm thanh nào khác.
Cả người Sở Hoan mệt mỏi, trong nửa ngủ nửa tỉnh, cảm giác được cơ thể mình không còn bị thiêu đốt nữa, trong lòng biết dược tính đã mất, hắn ngồi dậy, hít sâu một hơi, bỗng nhiên thấy trên người rét lạnh, lúc này mới phát hiện thân mình trần truồng, tuy rằng ở trong phòng cấm nhưng dù gì cũng là đêm đông nên vẫn có khí lạnh, liền với tay túm lấy một vật muốn phủ lên thân mình, nhưng kéo không được. Hắn quay đầu nhìn, thấy mình đang nắm lấy hỉ bào đỏ thẫm của mình, mà hỉ bào này đang bao bọc lấy một người. Người đó đang dựa vào vách tường trong giường gỗ, giống như con thỏ con bị làm giật mình. Lúc ánh mắt Sở Hoan lướt tới vừa lúc nhìn thấy một đôi mắt lạnh đầy ánh lệ.
Sở Hoan lập tức xấu hổ, gượng cười nói:
- Ngươi... ngươi đã tỉnh rồi?
Hắn tuy bị ảnh hưởng của dược vật mà xâm hại Lâm Đại Nhi, nhưng hết thảy những phát sinh lúc trước trong đầu hắn đều vô cùng chân thực.
Ánh mắt Lâm Đại Nhi sắc như dao, nhưng khi Sở Hoan nhìn về phía nàng, nàng lại thấy mặt mình nóng lên, lập tức quay đầu đi.
Dược tính của nàng cũng đã được giải trừ, sức lực toàn thân cũng đã khôi phục không ít, chỉ là y phục của nàng đã bị Sở Hoan xé rách nát, sau khi nàng tỉnh lại đã vội vàng kéo quần lót mặc vào, nhưng áo lót thì đã bị xé nát không thể che giấu được toàn bộ ngọc thể, đành phải túm bừa thứ gì đó để phủ lên thân thể, nào ngờ đó lại là hỉ bào đỏ thẫm của Sở Hoan.
Lúc Sở Hoan quay đầu lại, đụng phải đôi mắt đen kịt đó của Sở Hoan, trái tim của Lâm Đại Nhi liền đập hoảng loạn, không dám nhìn hắn.
Tuy nàng là nữ tử giang hồ, không sợ hổ lang, hơn nữa đến lúc này đã khôi phục lại chút sức lực nhưng lại không dám nhìn nam nhân vừa mới cùng mình ân ái.
Sau niềm hoan lạc tan biến, thân thể nàng đã không còn nóng rực như trước nữa mà ngược lại lạnh buốt toàn thân. Nàng chỉ hy vọng những chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là một giấc mộng, nhưng lại biết điều đó là không thể. Sở Hoan mạnh mẽ bạo liệt thế nào, đến giờ thậm chí Lâm Đại Nhi vẫn còn cảm giác ở nơi đó còn đau nhức. Tóc nàng rối loạn, vẻ ửng hồng trên mặt đã không còn.
Sở Hoan vẫn đang cảm thấy xấu hổ. Hết thảy vừa rồi vẫn còn rõ ràng trong đầu hắn. Lúc này hắn cũng không biết nên nói gì cho phải, liền đứng dậy mặc lại y phục chỉnh tề, rồi quay lại nhìn Lâm Đại Nhi. Thấy Lâm Đại Nhi đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, khi hắn quay lại thì nàng lập tức quay đi.
Sở Hoan ngồi bên giường, Lâm Đại Nhi thì không nói gì, tâm trạng hai người đầy phức tạp, khác biệt. Một lúc lâu sau, cuối cùng Sở Hoan cất tiếng:
- Lâm... Lâm cô nương...!
Lâm Đại Nhi vẫn quay đầu sang chỗ khác, không nhìn hắn.
- Việc ta làm, ta sẽ chịu trách nhiệm.
Sở Hoan nhìn nửa bên mặt nghiêng nghiêng của Lâm Đại Nhi, lại nhớ vừa rồi mình "tung hoành ngang dọc" trên thân thể nàng, còn nhớ rõ tiếng rên rỉ cầu xin của nàng nữa.
Lúc ấy không phải Sở Hoan mất đi toàn bộ ý thức, nhưng thứ nhất là bởi vì tác dụng của dược vật, thứ hai là vì hắn cũng không muốn bởi chất độc này mà táng thân tại nơi đây, cho nên đành phải kiên trì giao hoan hợp thể với Lâm Đại Nhi.
Hắn nhớ rõ tiếng khóc rên rỉ của Lâm Đại Nhi thực tế là tiếng khóc, chẳng qua lúc đó tên đã lên dây, hơn nữa được ôm một thân thể mềm mại mỹ lệ quyến rũ, hạ thể hắn hưởng thụ được khoái cảm mạnh mẽ, nên cho dù nếu thật sự tỉnh táo, Sở Hoan tự hỏi bản thân cũng khó mà dừng được.
Tuy nhiên lúc này Lâm Đại Nhi vẫn dùng hỉ bào đỏ thẫm che lấy thân thể mềm mại của mình, nhưng cơ thể trắng nõn đầy đặn đã khắc sâu trong đầu hắn. Vòng eo nhỏ nhắn, bụng dưới bằng phẳng, đường cong ở xương hông ưu mỹ, hai cặp đùi trắng tuyết rắn chắc, bờ mông nở nang tròn trịa, giữa cặp đùi là nơi bí ẩn...
Hết thảy đều vô cùng rõ ràng, thân thể trắng nõn mềm mại kia ở dưới cơ thể hắn như cỏ nước uốn theo sóng, động tác điên cuồng lắc lư theo từng hành động của hắn, tiếng khóc thút thít nghẹn ngào, tiếng rên rỉ nỉ non, trong mơ hồ còn có tiếng cầu xin, từng âm thanh giống như nước suối trong từ trong khe nhỏ chảy ra, hết thảy đều rõ ràng vô cùng.
- Trách nhiệm cái gì?
Rốt cuộc Lâm Đại Nhi cũng quay đầu lại, trên khuôn mặt đẹp lạnh như sương:
- Chúng ta không xảy ra chuyện gì cả..... thì nào có trách nhiệm gì..!
Nói xong, nàng lại quay mặt đi.
Sở Hoan không hiểu rằng lúc này trong nội tâm Lâm Đại Nhi đầy phức tạp, vượt xa sự tưởng tượng của hắn.
Ngay lúc Lâm Đại Nhi dần tỉnh lại, nhìn thấy chủy thủ trên mặt đất, trước tiên nàng bắt lấy, định một đao kết liễu tên nam nhân khinh bạc này.
Nhưng khi đặt thanh chủy thủ lên cổ họng Sở Hoan, nàng lại không thể nào ra tay được. Nàng thất hồn lạc phách.
Nam nhân này đã xâm phạm nàng, nhưng cũng không phải là cố ý, mà là do bị ảnh hưởng của dược vật mới bất đắc dĩ làm thế. Mà cũng không phải Sở Hoan không cho nàng cơ hội, trước khi dược tính phát huy tác dụng hoàn toàn, hắn đã từng cắt đứt dây thừng của nàng, để nàng có đủ cơ hội và thời gian tự vận.
Nhưng nàng lại không làm thế.
Không phải nàng sợ chết, mà là trong lòng nàng có việc lớn vẫn chưa làm xong, nên không cam lòng chết như vậy.
Điều càng khiến nàng hận mình chính là, mặc dù lúc đầu nàng có kháng cự, nhưng sau đó lại rõ ràng đón nhận nam nhân này. Lúc dục vọng nổi lên, nàng thậm chí còn để mặc nam nhân này thỏa thích phát tiết trên thân thể mình.
Lúc ấy nàng vẫn còn chút khí lực, còn có thể giãy dụa, nhưng nàng không có ý định giãy dụa, thậm chí còn đón nhận hắn.
Nàng biết đó cũng là do ảnh hưởng của dược vật, cơ thể mình không kìm chế được mới có phản ứng như thế, nhưng bất luận thế nào, thì nàng cũng đón nhận hợp hoan cùng hắn.
Lâm Đại Nhi ân oán rõ ràng, thậm chí ở sâu trong nội tâm nàng còn nghĩ, vì sao lúc dược tính của nàng phát tác, Lục Thế Huân muốn chiếm hữu nàng, nàng còn không chút suy nghĩ mà muốn tự vẫn ngay lập tức, ngược lại là lúc Sở Hoan xâm phạm nàng, thì nàng lại vứt bỏ ý nghĩ tự vẫn kia.
Chẳng lẽ sâu trong nội tâm nàng lại thật lòng cam tâm tình nguyện để nam nhân này xâm phạm mình.
Từ góc độ khác mà nói, tuy rằng sự trong sạch nàng đã bị Sở Hoan cướp đi nhưng sau khi hợp thể, dược tính đã được giải trừ, thì việc Sở Hoan chiếm đoạt nàng, nhưng cũng đã cứu tính mạng nàng.
Lâm Đại Nhi vẫn nghiêm sắc mặt, đôi đồng tử trong suốt kia kết hợp với khuôn mặt thanh nhã lạnh lùng của nàng, mỹ lệ đến kinh người.
Trong đôi mắt ấy, ánh lên tia lúng túng, bàng hoàng, bất lực rồi chậm rãi khép lại, từ trong khóe mắt lăn xuống hai dòng lệ.
Trong lòng Sở Hoan cũng đầy phức tạp như thế.
Tuy nhiên song phương một quan một phỉ, lập trường đối lập, nhưng hắn lại biết rõ mình là nam nhân đầu tiên của nàng, là người đầu tiên chiếm đoạt được sự trong trắng của nàng.
Đối với mỗi một nữ nhân mà nói, có gì quý giá hơn trinh tiết của bản thân chứ!
Hơn nữa nếu như không nhờ Lâm Đại Nhi, thì mạng này của hắn rất có thể đã chôn vùi ở nơi này rồi, cũng bởi chiếm đoạt sự trong trắng của nàng, mới cứu được tính mạng của mình. Về tình về lý, Sở Hoan cả thấy mình đã thiếu nợ Lâm Đại Nhi.
Lâm Đại Nhi ân oán rõ ràng, Sở Hoan lại càng ân oán rõ ràng hơn. Hắn dù làm việc chu toàn, nhưng đối mặt với tình huống như vậy, trong thời gian ngắn thật sự cũng không biết nên xử trí thế nào.
- Chuyện đã xảy ra không thể cho là chưa từng xảy ra được.
Sở Hoan im lặng một hồi, cuối cùng mở miệng:
- Ta thiếu nợ ngươi, sẽ không giả bộ là hồ đồ không hiểu, ta... sẽ cho ngươi một công đạo!
- Công đạo?
Lâm Đại Nhi quay đầu lại, lệ vẫn rơi trên má nàng, đầy thương tâm và bi phẫn:
- Công đạo cái gì? Ngươi có thể cho ta công đạo gì?
Sở Hoan vội nói:
- Ta... ta có thể làm được gì cho ngươi? Ngươi nói ta làm gì, ta sẽ đi làm...
Chưa để hắn nói hết, Lâm Đại Nhi đã lạnh lùng cười nói:
- Quả nhiên là phong thái làm việc của quan phủ. Họ Sở kia, ngươi coi ta là kỹ nữ trong kỹ viện, muốn làm giao dịch với ta đúng không?
Sở Hoan giật mình, tự biết lời nói của mình đã làm Lâm Đại Nhi bị tổn thương, cười khổ nói:
- Lâm cô nương, ngươi đừng hiểu lầm, ý ta không phải vậy...!
Hắn nhìn thấy lệ rơi trên má nàng, thở dài nói:
- Chỉ cần ngươi bằng lòng... ta có thể cưới ngươi, sau này sẽ đối xử tốt với ngươi...
Chiếm đoạt được thân thể người ta rồi, Sở Hoan cảm thấy mình nên chịu trách nhiệm, có lẽ cũng chỉ có biện pháp như vậy.
Rốt cuộc Lâm Đại Nhi cũng quay đầu lại, như hoa lê vương vất giọt mưa, đôi môi mỏng bị cắn đến rỉ máu, đôi mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Sở Hoan, buồn bã cười, giọng cũng buồn bã:
- Sở Hoan, hết thảy những phát sinh hôm nay coi như chưa hề xảy ra. Từ nay về sau, ngươi là ngươi, ta là ta, không có bất kỳ liên quan gì, không có bất kỳ ân oán gì...
Nói đến đây, trong giây lát nàng thấy mắt mình tối sầm, cổ họng ngòn ngọt, hộc ra ngụm máu.
Sở Hoan kinh hãi, gấp gáp nhoài về trước:
- Ngươi... ngươi sao vậy?
Định đưa tay ra đỡ nàng. Lâm Đại Nhi đầu óc choáng váng nhưng vẫn cảm nhận được Sở Hoan tới gần, liền giơ tay lên ngăn, lạnh lùng nói:
- Ngươi... ngươi không được chạm vào ta...!
Nàng hơi ngẩng đầu lên, chỉ thấy khuôn mặt đầy lo lắng ân cần của Sở Hoan, lập tức ngất đi.
Lúc Lâm Đại Nhi tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên giường. Bởi trên giường gỗ không chuẩn bị chăn đệm, chỉ là tấm phản, hỉ bào kê dưới mặt, người mình vẫn nằm trên hỉ bào nhưng không có cảm giác rét lạnh. Nàng mở to mắt nhìn, mới phát hiện trên người mình đang đắp một chiếc áo dài bằng vải bông dày, vô cùng ấm áp. Nàng lắp bắp kinh hãi, trước đó vì bất đắc dĩ mà hợp hoan với Sở Hoan, dưới tình huống đó, nàng phẫn nộ nhưng cũng không quá oán hận hắn. Nhưng nếu như hắn thừa dịp lúc nàng hôn mê mà tiếp tục làm nhục nàng, vậy thì nàng dù chết cũng phải liều mạng với đối phương.
Nàng hất tấm áo bông lên, mới phát hiện bên trong mình vẫn mặc áo lót quần lót. Mặc dù áo lót không che kín hết thân thể, nhưng vẫn còn ở trên người, xem ra Sở Hoan không hề xâm phạm nàng trong lúc nàng hôn mê.
Nàng nhìn nhìn cẩm bào phủ trên người mình, rất nhanh nhận ra đây là áo bông của Sở Hoan. Xem ra hắn lo lắng nàng bị lạnh, cho nên dùng áo bông của mình đắp lên người nàng, trên áo còn có mùi đàn ông, nàng định ném chiếc áo đi, nhưng thấy nhiều nơi trên thân thể bị lộ ra, tay nàng đang nắm chiếc áo lại buông ra.
Bên ánh lửa sáng rực, Lâm Đại Nhi quay đầu lại, thấy đống lửa trên mặt đất gần bên giường đang cháy, nổ lách tách, làm trong phòng cấm vô cùng ấm áp, nàng mới hiểu vì sao mình lại thấy ấm áp như vậy. Trên người phủ tấm áo bông dày, bên cạnh lại có đống lửa, nên đương nhiên không thấy lạnh.
Lâm Đại Nhi cau mày lại, lúc trước nàng phát hiện trong phòng không hề có củi lửa, nàng biết đống lửa này là do Sở Hoan đốt lên, nhưng lại không biết hắn lấy củi đốt ở đâu. Nàng nhìn xung quanh, rất nhanh phát hiện hai cái ghế trong phòng đã bị hắn tháo dỡ ra, đốt lên thành đống lửa.
Nàng không kìm được lại nhìn chung quanh, lập tức lông mày lại khóa chặt, bên trong phòng không rộng, nhưng lại không thấy bóng dáng của Sở Hoan đâu. Sở Hoan đã biến mất không thấy bóng dáng.