Hách Khê Cốc dẫn Sở đại nhân đi vào Triêu Vụ Phong, lúc này người đi theo không nhiều. Dịch Cốc Tư để phần lớn mọi người trở về trại trước, chính mình dẫn theo hai người đi cùng. Dưới trướng Sở Hoan vốn có vài người nhưng cũng đều đi hết. Đi tới Thái Dương Hồ, leo lên đường núi đối diện đã mất thời gian gần nửa ngày. Lên tới trên núi, ánh mặt trời chiếu rơi, gió mát thổi tới.
Sở Hoan đứng vững, lúc này mới hình thấy ngọn núi này dù cách Triêu Vụ Phong không xa nhưng giữa hai nơi này có một vực sâu, nhìn xuống dường như không thấy đáy. Mà tạo hóa đúng là tinh nghịch, lại tạo thành một chiếc cầu đá giữa ngọn núi này và Triêu Vụ Phong. Nhưng chiếc cầu này cũng chỉ đủ để một người đi mà thôi.
Một cây cầu đá là đường nối duy nhất giữa hai bên. Đám người Sở Hoan lần đầu nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đều lộ vẻ kinh ngạc. Hiên Viên Thắng Tài không nhịn được hỏi:
- Quỷ chủ, chẳng lẽ... Phải đi từ đây qua Triêu Vụ Phong sao?
Ánh mắt Hách Khê Cốc nghiêm nghị, gật đầu nói:
- Không sai. Đây là con đường duy nhất tới gặp Quỷ lão.
Hiên Viên Thắng Tài nhìn về phía Sở Hoan, nói:
- Đại nhân, quân tử không đi đường hẹp... nơi này cũng quá nguy hiểm rồi...
Không đợi Sở Hoan nói, hắn đã nói với Hách Khê Cốc.
- Quỷ chủ, có thể mời Quỷ lão ra gặp mặt đại nhân chăng?
Hách Khê Cốc đáp:
- Các ngươi có điều không biết. Triêu Vụ Phong chẳng những là chỗ của Quỷ lão mà còn là tế đàn, tế đàn của Đại Mãng Thần. Quỷ lão luôn hầu hạ Đại Mãng Thần, ngoài chủ trì cúng tế hàng năm ra thì thời gian khác không hề rời khỏi tế đàn, vẫn luôn ở bên cạnh đó.
Hiên Viên Thắng Tài không nhịn được nói:
- Chẳng lẽ trên Triêu Vụ Phong này cũng chỉ có mình hắn sao?
Hách Khê Cốc lắc đầu đáp:
- Trừ Quỷ lão ra thì còn có hai gã tế giả. Bọn họ là người được Quỷ lão tự mình tuyển chọn trong tộc, cùng quỷ lão bảo vệ tế đàn Đại Mãng Thần!
Dừng lại một chút, hắn nhìn Triêu Vụ Phong có sương mù lượn lờ trước mặt, nói:
- Tình cảnh hiện tại của chúng ta là bên kia có tế giả đang quan sát. Nếu như không cho phép, tự tiện đi qua chiếc cầu đá kia tới Triêu Vụ Phong, tế giả sẽ bắn chết chứ không lưu tình chút nào!
Sở Hoan thấy cây cầu đá rất hẹp, một người đi trên đó còn hơn khó khăn, cũng rất có thể sẽ từ trên đó mà rơi xuống vực sâu. Nếu phía đối diện có người bắt tên thì dù võ công cao tới đâu cũng không có chỗ trốn. Cây cầu này có thể nói là nơi một người giữ quan, vạn người không thể qua.
Hách Khê Cốc nói với Sở Hoan:
- Đạt khách, các ngươi chờ một chốc lát!
Một mình hắn tiến tới, đi lên cạnh cầu đá, lấy ra một nhánh cây, đứng cạnh đó, cầm nhánh cây trong tay, thực hiện một loạt động tác.
Đám người Hiên Viên Thắng Tài không biết Hách Khê Cốc đang làm gì. Hắn cũng nhìn lại, thấy đầu cầu đối diện cũng có một người đứng, trong tay cầm một nhánh cây vung lên. Trong lòng hắn liền hiểu ra. Hách Khê Cốc phát tín hiệu cho bên kia. Hai bên không cần ngôn ngữ nói chuyện, chỉ cần dùng nhánh cây để thể hiện ý tứ. Cách trao đổi như vậy, sợ là người ngoài không thể hiểu được, chỉ có Quỷ chủ và tế giả đối diện mới hiểu ý trong đó.
Mọi người bốn phía không dám nói lời nào. Một lát sau, Hách Khê Cốc mới xoay người lại, nói với Sở Hoan:
- Đạt khách, tế giả đã đi bẩm báo với Quỷ lão. Quỷ lão nếu đồng ý thì ngươi có thể qua cầu gặp mặt...
Dừng lại một chút, hắn lại nói:
- Nhưng nếu Quỷ lão không muốn gặp, vậy thì...
Sở Hoan cười đáp:
- Lão quỷ chủ cũng không cần suy nghĩ nhiều. Lần này đến đây cầu kiến Quỷ lão đã là hết sức mạo muội rồi. Nếu Quỷ lão không gặp thì đó là duyên phận chưa tới thôi.
Hách Khê Cốc cười nói:
- Tiểu lão đã nói rõ với bên kia, đạt khách là ân nhân của Quỷ Phương chúng ta, tránh cho Quỷ Phương chúng ta gặp tai họa diệt tộc. Quỷ lão luôn là người thông tình đạt lý, ta nghĩ người sẽ không từ chối gặp mặt đâu.
Sở Hoan mỉm cười gật đầu:
- Chỉ mong là như thế!
Mọi người đứng ở cạnh cầu đá chờ gần nửa ngày, bên kia rốt cục xuất hiện một bóng người. Hách Khê Cốc nghiêm nghị tiến lên, thấy bên kia đánh tín hiệu. Đợi tế giả lui lại, Hách Khê Cốc mới quay đầu, vui vẻ nói:
- Đạt khách, Quỷ lão đồng ý gặp ngươi tại Triêu Vụ Phong rồi!
Sở Hoan nhướng mày, chắp tai nói với Hách Khê Cốc:
- Đa tạ quỷ chủ giúp đỡ!
Hách Khê Cốc đáp:
- Đạt khách. Từ con đường này đi qua, ngươi tuyệt đối phải cẩn thận, không nên lơ là, một lòng đi về phía trước.
Sở Hoan mỉm cười, đi tới bên cạnh cầu đá. Vô tận cũng đứng dậy, quay đầu lại nói:
- Các ngươi ở lại chỗ này chờ đi. Ta đi cùng đại nhân trước!
Hách Khê Cốc lắc đầu nói:
- Quỷ lão chỉ đồng ý gặp mình đạt khách. Những người khác thì...
Hiên Viên Thắng Tài nhíu mày. Sở Hoan lại cười nói:
- Hiên Viên tướng quân. Các ngươi không cần lo lắng. Ta đi gặp mặt Quỷ lão, chỉ hỏi mấy vấn đề, sẽ trở về nhanh thôi.
Hắn hướng Hách Khê Cốc mỉm cười gật đầu, cũng không nói thêm lời nào nữa, không hề sợ hãi, đi lên cây cầu đá rất hẹp kia. Mọi người nhìn Sở Hoan thần định khí nhàn di chuyển, không ít người đều âm thần lo lắng cho hắn. Đi trên cây cầu kia, chỉ cần trượt chân một cái hoặc giữ thăng bằng không tốt làm có khả năng ngã vào vực sâu, tan xương nát thịt.
Nhìn thân hình Sở Hoan chậm rãi đi về phía Triêu Vụ Phong, ánh mắt Hiên Viên Thắng Tài nghiêm trọng. Đợi tới khi Sở Hoan đi được tới phía đối diện, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Sở Hoan đi qua cầu đá, mặc dù ánh mắt nhìn bình tĩnh nhưng trong lòng cũng thầm giật mình. Chỉ hắn tự biết là cây cầu này hiểm trở thế nào. Cũng may là định lực của hắn tốt. Nếu đổi lại là người bình thường, muốn thuận lợi đi qua cây cầu này thì nhất định là một chuyện rất khó khăn.
Chính hắn cũng suy nghĩ, nếu đang đi trên cầu mà phía đối diện có tên bắn tới thì căn bản là không thể né tránh nổi.
Đi qua cầu đá, tới Triêu Vụ Phong, lại thấy trên đó có vài cây tùng xanh, không khí tươi mát. Ở trên Triêu Vụ Phong này thật đúng là có cảm giác siêu thoát trần thế.
Trên Triêu Vụ Phong, một gã tế giả tựa như vẫn luôn chờ đợi, thấy Sở Hoan tới liền chắp tay thành hình chữ thập thi lễ. Sở Hoan biết đây là lễ nghi của người Quỷ Phương, cũng lập tức hoàn lễ. Tế giả không nhiều lời, chỉ bình tĩnh nói:
- Mời theo ta!
Sau đó hắn xoay người rời đi. Sở Hoan đi theo sau, quan sát tảng nham thạch bên cạnh, phát hiện ra chúng dường như đều trải qua nhân công điêu khách, có nhiều phù điêu hình rắn, quỷ phủ thần công.
Đi vào trong Triêu Vụ Phong chỉ trong chốc lát, bốn phía đều là cảnh tịch mịch, tựa như ngăn cách với thiên địa, không có nửa điểm tiếng động, tuy yên tĩnh nhưng cũng hết sức thê lương. Trong lòng Sở Hoan không nhịn được mà thầm nghĩ, Quỷ lão và hai gã tế giả này nhiều năm ở một nơi lạnh lẽo như thế, hầu như ngăn cách, vậy mà cũng có thể sống được. Nghe Hách Khê Cốc nói, Quỷ lão thậm chí cả đời đều ở trên Triêu Vụ Phong bảo vệ tế đàn Đại Mãng Thần. Tuy rằng Quỷ lão có địa vị chí cao vô thượng trong Quỷ Phương nhưng Sở Hoan lại cảm thấy thật ra cũng hơi đáng thương.
Bộ tộc Quỷ lão nếu đều truyền từ đời này qua đời khác, nói cách khác Quỷ lão cũng có người nhà. Nhưng thân là Quỷ lão, lại phải ở mãi trên Triêu Vụ Phong, không biết là có thể gặp người nhà hay không?
Sở Hoan đang suy tư, tiếng gã tế giả đi trước đã vang lên:
- Quỷ lão đang ở trong tế đàn chờ đợi. Mời vào!
Sở Hoan nhìn lại, phát hiện ra mình đã tới trước một sơn động thiên nhiên từ lúc nào. Sơn động này không có vết tạc, hiển nhiên là do thiên nhiên hình thành.
Sở Hoan chắp tay thành hình chữ thập hỏi:
- Quỷ lão trong này sao?
Tế giả gật đầu, cũng không nói nhiều, lùi ra bên cạnh cửa động. Sở Hoan do dự một chút, cuối cùng cất bước tiến vào trong sơn động. Lúc hắn đi vào, tế giả nhìn theo bóng lưng Sở Hoan, khóe mắt hơi lóe lên, trong mắt cũng thoáng qua thần sắc cổ quái.
Sở Hoan tiến vào trong động, trong lòng cũng đầy cẩn thận. Đầu tiên là một con đường đá rất hẹp và tối tăm. Hắn vốn tưởng bên trong còn tối hơn, nhưng đi xuyên qua đường đá, phía trước liền sáng tỏ thông suốt. Hơn nữa xung quanh nhất thời sáng ngời, không phải là ánh lửa mà thực sự là ánh mặt trời. Sở Hoan ngẩng đầu lên, phát hiện ra phía trên có một giếng trời. Ánh mặt trời không ngờ trực tiếp chiếu sáng xuống đây.
Lúc này hắn kinh ngạc phát hiện ra ở chính giữa không ngờ có một tế đàn đá hình tròn, bốn phía đều là đá đen, cao hơn đầu người. Mà trên đó có điêu khắc hình ảnh Sở Hoan rất quen thuộc, đúng là tượng đá Đại Mãng Thần. Chỉ là từ bức tranh biến thành tượng đá, lúc này nhìn lại càng có cảm giác hình khối. Đại Mãng Thần điêu khắc tinh xảo, như cười như giận, so với bức tranh thì lại càng có khí thế hơn, cũng giống thật hơn.
Sở Hoan đánh giá vài lần, đồng tử co rụt lại. Ánh mắt hắn rơi vào ngực tượng Đại Mãng Thần, lại thấy rõ ràng ở đó ký hiệu một chữ vạn. Ký hiệu này chỉ lớn bằng móng tay, nếu không phải hắn tinh mắt thì cũng không dễ phát hiện ra được.
Sở Hoan ngẩn ra, nhất thời đầu óc trống rỗng. Hắn đã từng nhìn thấy Đại Mãng Thần trên mặc ngọc bài và bức tranh nhưng cả hai bức đó đều là Đại Mãng Thần cầm nhạc khí giơ lên chặn trước ngực, cho nên không nhìn thấy ký hiệu đó. Nhưng giờ phút này tượng đá là dạng khối, dù cánh tay vẫn che trước ngực nhưng Sở Hoan lại nhìn từ sườn vào được, có thể thấy được ngực Đại Mãng Thần.
Ánh mắt hắn lợi hại, thị lực vô cùng tốt, có thể thấy rõ ký hiệu nhỏ bé kia.
Trong đầu hắn lập tức hiện ra vô số hình ảnh. Trung Nghĩa Trang, Kinh thành, Tây Lương, A Thị Đa, công tử áo xanh... Những hình ảnh nọ giống như một thước phim quay chậm trong đầu hắn.
Tựa như rất quen thuộc, lại tựa như rất xa lạ. Tựa như vừa mới nắm được một tia gì đó nhưng lại hồ đồ hơn.
Trong lòng hắn hiện ra một nghi vấn rất lớn. Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện và người cổ quái trước kia, các loại đá cổ quái đều liên quan tới Quỷ Phương sao? Có liên quan tới Đại Mãng Thần sao?
Hắn chỉ thấy đầu hơi choáng váng, nhíu mày, bụng đầy nghi hoặc thì lại nghe thấy bên tai vang lên một tiếng nói:
- Ngươi chính là đạt khách của Quỷ Phương sao?
Giọng nói ôn hòa, nhẹ nhàng như gió. Sở Hoan nghe thấy liền nhìn lại. Chỉ thấy dưới tường đá cách đó không xa, nơi ánh mặt trời khó có thể chiếu vào có một động đá nhỏ phát ra tiếng nói.
Sở Hoan dùng toàn bộ tinh thần đề phòng. Khi hắn phát hiện ra ký hiệu cổ quái trên người Đại Mãng Thần thì đã cảm thấy chuyện này không tầm thường, chuyển hướng đi về phía động đá kia.
Hắn thấy động đá này chỉ cao bằng một đầu người, chậm rãi tới gần, đứng trước động đá. Hắn thấy bên trong đó có một người ngồi ngay ngắn, toàn thân là áo xám bao phủ, trên đầu có một cái khăn đen, thậm chí cả bộ mặt cũng bị khăn đen che phủ, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng quắc hữu thần đang nhìn chằm chú vào Sở Hoan.