Hồ Nhĩ Tư biết người đột nhiên xuất hiện phía sau là một kình địch cực kỳ khó đối phó, nhưng gã lại không biết đó là Sở Hoan. Thanh chủy thủ của Sở Hoan cắm vào eo lưng của Hồ Nhĩ Tư, thản nhiên nói:
- Ngươi lúc này hình như không có tư cách đặt câu hỏi với ta, nhưng nếu như ngươi có thể cho ta biết gì đó, có thể ta sẽ cho ngươi biết ta là ai.
Hồ Nhĩ Tư cười lạnh nói:
- Nếu ngươi muốn biết thứ gì đó từ trong miệng ta, thì cần phải cầu xin ta, nếu ngươi giết ta, vậy thì ngươi sẽ không biết được gì cả.
Sở Hoan cười khẽ, lãnh đạm nói:
- Ngươi rất đề cao mình đấy. Thật ra điều ta biết còn vượt xa so với tưởng tượng của ngươi, ta chỉ muốn từ ngươi để xác định lại mà thôi.
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
- Lục Long.... Bồ tát.. Khổng tước...
Sở Hoan nói rất khẽ, thật ra hắn căn bản cũng không biết những điều này rốt cuộc có liên quan như thế nào, nhưng lúc ở Tây Lương, Trường Mi A Thị Đa trước khi chết đã nói ra những câu khó hiểu này, Sở Hoan ghi nhớ kỹ trong lòng, hắn nghi ngờ Hồ Nhĩ Tư có thể có chút dính dáng tới Đại Tâm Tông, nên lúc A Thị Đa sắp chết mới nói ra như vậy.
Hắn chỉ thử mà thôi, hắn không biết mấy thứ này có liên hệ gì không, hắn cũng không dám xác định Hồ Nhĩ Tư có biết hay không, đồng thời hắn cũng nhận ra Hồ Nhĩ Tư là kẻ không dễ dàng mở miệng khai, hắn xác thực muốn lợi dụng mấy thứ này để nhiễu loạn tâm thần của Hồ Nhĩ Tư, nhưng cũng không biết có hiệu quả hay không.
Hồ Nhĩ Tư nghe mấy câu đó, cả người lập tức run lên, con ngươi toát lên vẻ kinh hãi. Tuy rằng Sở Hoan không nhìn thấy ánh mắt của gã, nhưng hắn có thể cảm nhận được thân thể gã đang run rẩy, tâm trạng lập tức căng thẳng, thầm nghĩ Hồ Nhĩ Tư này nghe mấy từ đó thì có phản ứng như vậy, xem ra đúng là có biết một chút rồi.
Hắn vẫn đang khổ Sở truy tìm đầu mối của những điều khó hiểu này, trong lòng luôn tràn ngập nỗi băn khoăn, xem ra lúc này từ chỗ Hồ Nhĩ Tư, chưa hẳn là không tìm hiểu được gì.
- Sao ngươi lại biết những điều này?
Hồ Nhĩ Tư tựa như cố gắng trấn tĩnh, nhưng giọng nói run run, rõ ràng là bộc lộ sự sợ hãi ở trong lòng gã.
Sở Hoan khẽ nói:
- Ta biết còn nhiều hơn những gì ngươi nghĩ. Hồ Nhĩ Tư, ngươi biết A Thị Đa đúng không? Ngươi cũng biết Đại Tâm Tông đúng không? Ngươi lại càng biết Bì Sa Môn đúng không?
- Bì... Bì Sa môn?
Cả người Hồ Nhĩ Tư càng run mạnh hơn.
- Ngươi... ngươi biết Bì Sa môn?
Sở Hoan nói:
- Ta đương nhiên biết Bì Sa Môn, còn biết các ngươi cúng bái Khổng tước, Hồ Nhĩ Tư, rốt cuộc các ngươi là ai? Khổng tước... rốt cuộc là có ý nghĩa gì?
- Chẳng phải ngươi nói biết rất nhiều hay sao? Vì sao còn hỏi ta? Nếu như ngươi thật sự biết nhiều như vậy, thì không cần hỏi ta.
- Ồ?
Sở Hoan thản nhiên nói:
- A Thị Đa là người của Đại Tâm Tông, vậy ngươi đương nhiên cũng là người của Đại Tâm Tông rồi, còn Bì Sa Môn là như thế nào của các ngươi?
- A Thị Đa?
Hồ Nhĩ Tư cười lạnh nói:
- Ta với hắn có quan hệ gì chứ? Bì Sa môn là người nào của chúng ta? Bì sa môn là Bì Sa môn, Hồ Nhĩ Tư là Hồ Nhĩ Tư, hai điều ngươi nói ở trên không cần phải nhập làm một.
Sở Hoan nhíu mày, hắn vốn tưởng rằng nếu Hồ Nhĩ Tư biết Bì Sa môn, như vậy chắc chắn là người của Đại Tâm Tông. Sở Hoan vẫn nghĩ, Bì Sa Môn là nhân vật số hai trong Đại Tâm Tông. Trong lãnh thổ Tần quốc, tựa như có một thế lực có muôn vàn liên hệ với Đại Tâm Tông Tây Lương, Sở Hoan hơn một lần hoài nghi, Bì Sa môn có địa vị không thấp ở Tây Lương, thế lực này ở Trung Nguyên, có khả năng là mạng lưới tình báo gián điệp của Tây Lương phái đến Trung Nguyên hay không.
Năm xưa Sở Hoan ở Tây Lương, từng từ trong miệng Nhiếp Chính Vương Tây Lương là Ma Kha Tàng mà biết, Tây Lương cũng có một nha môn tình báo tương đương với Thần y Vệ Tần quốc, gọi là Đại Luân Đài.
Dựa theo cách nói của Ma Kha Tàng, trong cửu bộ Tây Lương, tai mắt đều xếp vào Đại Luân Đài.
Đại Luân Đài tại Tây Lương cũng là một nha môn u linh khiến người ta sợ hãi, chỉ là Sở Hoan cũng không biết nhiều từ Ma Kha Tàng về những chuyện của Đại Luân Đài, nhưng nếu đối phương đã nói gần giống với Thần Y Vệ, Sở Hoan liền tự bổ sung vào suy nghĩ của mình, nghĩ rằng chỉ sợ Đại Luân Đài này cũng không phải là một nha môn đơn giản.
Ma Kha Tàng là một kẻ có dã tâm, tại nội bộ Tây Lương, Ma Kha Tàng cũng thay mặt cho phái hiếu chiến, luôn như hổ rình mồi với Trung Nguyên, Sở Hoan nghĩ vị Đại vương tử này chưa chắc đã không phái gián điệp tới Trung Nguyên, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Ma Kha Tàng đương nhiên hiểu đạo lý này, nếu y thật sự muốn tiến công Trung Nguyên, đương nhiên cần phải điều tra về Trung Nguyên.
Bì Sa môn có thể được đặt chân ở Vương thành thành Thành La của Tây Lương, thủ hạ của Bì Sa Môn chính là hòa thượng Đại Đức Tự có uy phong cực lớn tại thành Thanh La, Đại Tâm Tông đương nhiên là có quan hệ vô cùng hòa hợp với triều đình Tây Lương, Sở Hoan thậm chí hoài nghi Bì Sa môn mới dính dáng đến Đại Luân Đài, càng hoài nghi Tây Lương hạ lệnh Bì Sa môn thiết lập mạng lưới tình báo ở Trung Nguyên.
Nếu như nói Hồ Nhĩ Tư là người của Bì Sa môn, là người của Đại Tâm Tông, thậm chí là người của Đại Luân Đài, Sở Hoan nghĩ rằng suy đoán của mình chưa hẳn là không có lý, nhưng lúc này trong ngữ khí của Hồ Nhĩ Tư, rõ ràng là nhận ra Hồ Nhĩ Tư không chút nào coi trọng và kính nể Bì Sa môn, tuy gã giật mình bởi Sở Hoan biết Bì Sa môn, nhưng lúc bản thân gã nhắc tới Bì Sa môn thì lại như nhắc tới một người qua đường, thậm chí trong lời nói mang theo sự lãnh đạm. Điều này làm cho Sở Hoan vô cùng kinh ngạc. Hắn biết địa vị của Bì Sa môn trong Đại Tâm Tông tuyệt đối không thấp, năm xưa A Thị Đa nhắc tới Bì Sa Môn, trong ngữ khí toát lên sự kính nể, đó là bộc phát ra từ trong tâm, nếu như nói Hồ Nhĩ Tư thật sự là người của Đại Tâm Tông, là gian tế của Bì Sa môn phái tới Trung Nguyên, vậy thì lúc nhắc tới Bì Sa môn thì sẽ không quá kính nể, nhưng cũng tuyệt đối không đến mức lạnh nhạt như vậy.
Sở Hoan nhận ra Hồ Nhĩ Tư không phải giả bộ, trong lòng càng nghi hoặc, thầm nghĩ lẽ nào mình đã đoán sai, Hồ Nhĩ Tư căn bản không phải là gian tế của Bì Sa môn phái tới Trung Nguyên? Nhưng vì sao Hồ Nhĩ Tư lại cúng bái Khổng tước giống A Thị Da, hơn nữa gã còn biết sự tồn tại của Bì Sa Môn?
- Chẳng lẽ ngươi và Bì Sa môn không cùng một đường?
Sở Hoan muốn biết thêm bí mật từ Hồ Nhĩ Tư:
- Vậy ngươi có thừa nhận mình là người của Đại Tâm Tông không? Nếu như ngươi không phải là người của Bì Sa môn, ngươi là người của ai? Bức họa Khổng tước kia rốt cuộc che giấu ý nghĩa gì? Lục Long tụ binh, Bồ Tát mở rộng cửa, là có ý nghĩa gì?
Sở Hoan từ trong miệng Lâm Đại Nhi mà biết "Lục Long tụ binh, Bồ Tát mở rộng cửa", mà lúc Hồ Nhĩ Tư nghe được câu "Lục Long" thì phản ứng hết sức đặc biệt. Thật ra Sở Hoan cũng không xác định câu "Lục Long" mà A Thị Đa nói trước khi chết có liên quan gì đến câu "Lục Long tụ binh" mà Lâm Đại Nhi nói hay không, nhưng giác quan thứ sáu của hắn nói cho hắn biết, hai câu này chắc chắn có liên hệ.
- Lục long... Lục long tụ binh... Bồ Tát... Bồ Tát mở rộng cửa... Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?
Giọng nói của Hồ Nhĩ Tư trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.
- Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai?
Sở Hoan kích động, vui mừng:
- Ngươi... ngươi biết ý nghĩa của những câu này?
Hồ Nhĩ Tư không nói gì, Sở Hoan đột nhiên nghe được trong không khí tựa như có một âm thanh phá không, nhĩ lực hắn kinh người, khóe mắt thoáng đã thấy một điểm hàn quang như lưu tinh từ ngoài cửa sổ bắn vào.
Điểm hàn tinh đó cực kỳ nhỏ, xuyên qua lớp giấy cửa sổ, cũng may trong phòng đốt đèn, ngọn đèn dầu tuy ảm đạm nhưng vẫn có chút ánh sáng, điểm hàn tinh kia phát ra hàn quang loang loáng, Sở Hoan kinh hãi, hắn cảm nhận được lực bắn rất mạnh. Nhĩ lực hắn kinh người, vậy mà lúc địch thủ xuất thủ đánh lén từ bên ngoài cửa sổ vậy mà hắn lại không phát hiện ra ngoài đó có người, đối phương quả nhiên là bí ẩn.
Sở Hoan lắc mình tránh thoát, nhưng cũng không để Hồ Nhĩ Tư thoát khỏi phạm vi khống chế của mình, thân thể hắn vọt tới bên cạnh Hồ Nhĩ Tư, người của Hồ Nhĩ Tư chưa cử động thì chủy thủ trong tay Sở Hoan đã chuyển từ eo tới yết hầu gã, chủy thủ lạnh băng, Sở Hoan lại thấy có chút kinh ngạc, hắn bị ám khí tập kích, lo lắng Hồ Nhĩ Tư nhân cơ hội thoát khỏi sự khống chế của mình, nhưng trong lúc hắn né tránh, lại không biết có phải Hồ Nhĩ Tư phản ứng quá trì độn hay không mà không hề nhúc nhích, để mặc chủy thủ của Sở Hoan chuyển từ hông lên tới cổ họng.
Qua khóe mắt, Sở Hoan thấy trên một chiếc ghế bên cạnh hàn quang lóng lánh, vài ngân châm lúc hắn né tránh đều đã ghim lên ghế, không trúng ai.
Sở Hoan nhíu mày, trong giây lát ý thức được gì đó, nhìn vào mặt Hồ Nhĩ Tư, lập tức hoảng sợ phát hiện, khóe miệng của Hồ Nhĩ Tư đã có giọt máu chảy xuống, máu đen như mực, hai mắt Hồ Nhĩ Tư vẫn mở to, biểu hiện cổ quái, trong mắt trợn ngược, trong con ngươi tràn đầy vẻ kinh hãi.
Vẻ mặt của gã đã hoàn toàn cứng ngắc, Sở Hoan biết sự tinh không ổn, thò tay vào chóp mũi gã, phát hiện hoàn toàn không có hơi thở, liền chuyển tới trước mặt Hồ Nhĩ Tư, cũng phát hiện mặt của gã đang hướng về phía cửa sổ, trên cổ và huyệt Thái Dương của gã có ba mũi ngân châm cắm vào.
Sở Hoan đã hiểu, trên ngân châm này có bôi dược vật kịch độc "Kiến huyết phong hầu", Hồ Nhĩ Tư cũng gần như là kiến huyết phong hầu rồi.
Sở Hoan không do dự nữa, Hồ Nhĩ Tư đã chết, khẩu cung không lấy được, nhưng thật ra việc ngân châm bắn tới bất thình lình, tất nhiên là có người muốn giết người diệt khẩu, thân hình Sở Hoan như con báo, chạy vút tới, lúc này bất chấp mọi thứ, lao ra ngoài cửa sổ phá ra ngoài, nhìn chung quanh, chỉ thấy một bóng người phóng qua bức tường liền lao theo. Bức tường này không quá cao, Sở Hoan thân pháp mềm mại bật lên tường, ra khỏi bức tường đáp xuống nhẹ nhàng, lần thứ hai nhìn về phía trước, từ xa thoáng thấy một bóng người vọt tới một gian nhà, Sở Hoan đuổi tới, vòng qua sau nhà, nhìn thấy hậu viện là một tường viện bên hông, cực cao, bóng người kia đã sớm biến mất.
Sở Hoan cau mày, nghĩ thầm tường cao như vậy, mình cũng phải dùng móc sắt mới bay qua được, nếu như đối phương không có bất kỳ công cụ hỗ trợ gì mà vượt qua được bức tường cao như vậy, quả nhiên là khinh công cao tuyệt, mình thua kém không bằng.
Hắn vội vàng lấy móc sắt ra, leo tường ra ngoài, vừa xuống chân tường, phát hiện là một cái ngõ vô cùng chật hẹp, áp sát với vách tường khoảng chừng chưa tới một thước. Sở Hoan nhìn trước nhìn sau một chút, không thấy tung tích của người kia, lập tức chỉnh trang lại y phục, từ ngõ dài đi ra đường chính, người đi đường đã thưa, quán bánh bao phía đối diện đã đóng cửa, nhưng trong nhạc phường gần đó lại vọng đến tiếng cầm sắt.
Sở Hoan kéo vành nón, đi trên đường, mắt quan sát, tai nghe tứ phía, nhưng cũng không biết thích khách kia có nằm trong những người đang đi lại trên đường phố hay không.
Sở Hoan chậm rãi đi dọc trên đường phố, đi được một lúc, bỗng nhiên phía sau nghe có tiếng chiêng đồng gấp gáp, tiếng chiêng đồng này hết sức đột ngột, như mưa rào bất chợt, khiến cho đường phố vốn yên tĩnh lập tức bị giật mình bừng tỉnh, Sở Hoan xoay người, nghe tiếng thanh la cách mình không xa, nhưng rõ ràng là từ trong viện Trọng Sinh đường không quá xa vọng tới.