Hoàng đế nghe thấy Tề Vương nghẹn ngào liền cười nhạt một tiếng, hỏi:
- Doanh Nhân, ngươi nói có thể không?
- Phụ hoàng, chuyện này... Người thích hợp còn rất nhiều, vì sao lại để Sở Hoan chứ?
Tề Vương tự biết mình thất thố, hơi lo lắng nói:
- Từ khi Sở Hoan nhậm chức ở địa phương, đột nhiên để hắn tới Tây Bắc, có vẻ... Có vẻ không ổn lắm!
Thái tử cũng nói:
- Doanh Nhân, ngươi nói có nhiều lựa chọn, hay là ngươi tiến cử một người đi!
Doanh Nhân lập tức giật mình, nhất thời không nghĩ ra được ai mà tiến cử.
- Sở Hoan là quan trong triều, ít gặp quan viên Tây Bắc.
Thái Tử chậm rãi nói.
- Muốn thu thập đám Tây Bắc này, văn võ toàn tài là chuyện không cần phải nói. Phụ hoàng, nhi thần nghe nói thời điểm Sở Hoan vào kinh thành đã qua liền ba ải trong khảo hạch Thiết Huyết Viên, văn võ song toàn, hoàn toàn phù hợp nên phụ hoàng mới ủy thác trọng trách, không biết nhi thần có nhớ lầm chăng?
Hoàng đế khẽ vuốt cằm, như cười như không nói:
- Sở ái khanh đúng là nhân tài trụ cột của Đại Tần ta.
- Dẫn sứ đoàn đi sứ Tây Lương, gặp nguy không loạn tại Tây Lương Vương Điện, dương danh quốc uy chúng ta. Hoàng Củ mưu phản, Sở Hoan dũng cảm đứng ra, trung thành tận tâm. Lần này tiến về An Ấp, chẳng những giúp địa phương tiêu diệt Hoàng thị nhất tộc mà càng đánh bại âm mưu của Thiên Môn Đạo, trí dũng song toàn. Nhân vật như vậy, chẳng phải đúng là nhân tài mà phụ hoàng cần còn gì?
Thái tử thần định khí nhàn, lý lẽ đầy đủ nói:
- Hôm nay đúng là thời điểm cần người. Mặc dù Sở Hoan còn chưa nhận chức tại địa phương bao giờ nhưng cũng bởi thế nên mới không có dính líu tới các thế lực tại Tây Bắc, có thể chỉnh đốn dứt khoát. Sở Hoan có đủ cả trí, dũng, trung. Nhi thần không nghĩ ra nhân tuyển nào thích hợp hơn nữa.
Hoàng đế vuốt râu nhìn về phía Sở Hoan, hỏi:
- Sở ái khanh, Thái Tử tiến cử ngươi tới Tây Bắc đảm nhiệm chức tổng đốc Tây Quan Đạo, ngươi thấy sao?
Lúc này trong lòng Sở Hoan khiếp sợ không nói ra lời. Hắn vạn lần không ngờ là mình lại bị điều tới Tây Bắc.
Tổng đốc Tây Đường đương nhiên là chức quan nắm thực quyền trong tay. Chỉ là hôm nay tình thế Tây Quan Đạo rắc rối phức tạp, trăm mối tơ vò, Sở Hoan thật sự không muốn tới đó.
Hắn đột nhiên nghĩ tới quẻ bói của đạo trưởng Hồng Vũ, nói ít ngày nữa Sở Hoan sắp rời kinh thành. Chẳng lẽ lão đạo sĩ kia đoán trúng thật sao? Nếu thế thì lão đạo sĩ kia cũng có hai ba phần bản lĩnh thực.
- Thánh thượng, thần sợ hãi.
Sở Hoan cung kính nói:
- Thần tự hỏi mình không có tài cán như vậy. Thái tử điện hạ thật sự quá khen. Chuyện lớn như chọn tổng đốc Tây Quan Đạo là việc phải suy nghĩ cẩn thận. Thần... Thần thật sự không ổn.
Thái tử lại cười nói:
- Sở đại nhân khiêm tốn rồi. Chuyện quan trọng nhất của Tây Quan Đạo là trùng kiến sau chiến tranh. Mà người trùng kiến thì bổn cũng đã nghĩ là nên sớm điều động quan viên bộ hộ tới rồi. Mà lúc đó ta nghĩ tới Sở đại nhân đầu tiên. Giờ phút này là lúc cần người, Sở đại nhân không cần khiêm tốn, phải phân ưu với phụ hoàng mới đúng.
Trầm Khách Thu cũng nói:
- Thánh thượng, thái tử điện hạ tiến cử Sở đại nhân đúng là rất chuẩn xác. Lão thần hồ đồ, đúng là thật không ngờ nhân tuyển thích hợp nhất đang ở ngay trước mắt.
Doanh Nhân vội la lên:
- Phụ hoàng, Sở Hoan chưa bao giờ cai trị địa phương, nếu hơi có sai sót thì ngược lại sẽ khiến quốc sự...
Hoàng đế lắc đầu nói:
- Chuyện này cũng không cần phải lo lắng. Sở ái khanh chỉ cần làm việc tận tâm thì sẽ không xuất hiện sai lầm quá lớn. Trẫm cũng có thể cam đoan với ngươi, dù có chút sơ suất thì trẫm cũng không trách ngươi. Tây Quan Đạo giờ là lúc phi thường. Sở ái khanh nhập gia tùy tục, đại khái phải có thủ đoạn thống trị phi thường. Trẫm chỉ cần thấy Tây Quan Đạo nhanh chóng ổn định lại, mau chóng khôi phục trật tự thì làm thế nào là toàn quyền của Sở ái khanh cả.
Sở Hoan nghe thế thì giật mình. Nghe ý tứ này của hoàng đế thì dường như đã quyết để mình về Tây Bắc. Tuy nhiên việc điều động như thế là mơ ước tha thiết của nhiều người nhưng trong lòng Sở Hoan lại cực kỳ không vui.
Hắn phí hết tâm tư, mấy lần lập kỳ công, mục đích là để bản thân đứng vững tại triều đình, ở lại kinh thành, sau đó hoàn thành tâm nguyện của mình. Nhưng lập công lao rồi, ngược lại bởi quá nổi bật nên không thể ở lại kinh thành. Sở Hoan âm thầm kêu khổ, trong lòng thầm than thở, nếu biết thế thì sau khi vào kinh, biểu hiện tầm thường một chút mới đúng.
Trong lòng hắn vẫn còn tồn tại một tia hy vọng cuối cùng, chắp tay nói:
- Thánh thượng, vi thần thực sự là lực bất tòng tâm. Việc này quá trọng đại, vi thần kính xin thánh thượng nghĩ lại...
Hắn còn chưa dứt lời, hoàng đế đã lắc đầu nói:
- Không cần nói nữa. Ý trẫm đã quyết. Từ đây ngươi đảm nhiệm chức tổng đốc Tây Quan Đạo.
Thấy Sở Hoan tựa như hơi không tình nguyện, lại cảm thấy giọng điệu của mình cũng hơi nặng nề, hắn thở dài, âm thanh cũng dịu đi:
- Sở ái khanh, tình huống của triều đình thế nào thì trẫm không nói ngươi cũng rõ rồi. Đông nam có Thiên Môn yêu đạo quấy phá. Bây giờ tâm tư của trẫm đều đặt về phía Đông Nam. Nhưng nếu Tây Đường không ổn định sớm, trẫm lo lắng đêm ngày thì làm sao có thể đặt hết tâm tư vào phía Đông Nam được chứ? Mặc dù thời gian ngươi làm quan không dài nhưng trẫm rất coi trọng ngươi. Giống như Thái tử nói, ngươi trí dũng song toàn, lại trung thành, tận tâm với trẫm. Trẫm tung hoành thiên hạ, thật ra đều dựa vào đôi mắt nhìn người của trẫm. Ta nhìn người rất chuẩn, muốn ngươi tiến về Tây Quan Đạo, tất nhiên ngươi sẽ không phụ sự kỳ vọng của trẫm...
Sở Hoan nhắm mắt lại nói:
- Thánh thượng, có phải là... Có phải là không đi không được không?
Các quan đều kinh hãi. Hoàng đế đã nói tới nước này rồi, Sở Hoan sao lại không biết tốt xấu như thế, còn muốn cò kè mặc cả. Cần biết là Sở Hoan mới vào kinh thành chưa bao lâu, không tới hai năm, từ một kẻ vô danh đã nhanh chóng biến thành tổng đốc một đạo, đại tướng nơi biên cương.
Đây đã là duyên phận tu luyện tới mấy đời rồi, cũng là do thời điểm này là lúc khác thường. Nếu không phải Tây Bắc xuất hiện biến cố, hơn nữa bởi quan hệ với Tề Vương thì dù là mấy đời cũng không thể có ân trọng như vậy.
Không ít người lại cảm thấy Sở Hoan này thuần túy chỉ là khoe mẽ. Không phải là nhờ Tề Vương mới được thăng chức nhanh sao? Cho dù là Tề Vương đăng cơ, hắn có quan hệ mật thiết với Tề Vương nhưng tuổi tác còn trẻ, Tề Vương làm hoàng đế cũng không có chỗ cho hắn phong vương bái tướng. Có thể cho ngươi trở thành đại tướng một vùng biên cương cũng đã là không tồi rồi. Hôm nay hoàng đế đã sớm ban cho ngươi chức tổng đốc, với tư lịch và uy vọng của Sở Hoan thì đã là chuyện rất lớn rồi. Ngươi còn sĩ diện cải láo ở đây, thật đúng không biết tốt xấu.
Chờ nói là triều đại này, dù là ở các vương triều khác, tuổi chừng hai mươi đã là tổng đốc một đạo cũng là chuyện đếm trên đầu ngón tay, hiếm thấy vô cùng. Long ân như thế, Sở Hoan ngược lại giống như xuống địa ngục, khiến người ta không hiểu nổi.
Hoàng đế cũng không tức giận, chỉ vuốt cằm nói:
- Trẫm đã quyết định, tất nhiên là không đi không được.
Sở Hoan, ngươi có chuyện gì khó xử, có thể nói ngay bây giờ với trẫm, trẫm có thể xem xét.
Trong lòng Sở Hoan đã biết đại cục đã định, vốn còn muốn nhờ Từ Tòng Dương nói mấy câu nhưng ánh mắt Từ Tòng Dương lộ vẻ không quan tâm, giống như không phát hiện ra. Sở Hoan biết rõ mình hy vọng xa vời rồi.
Hắn nhìn Mã Hoành, thấy kẻ này bình thường với mình khẩu thị tâm phi chứ thực chất trong lòng cũng chẳng có hảo cảm với mình.. Hắn vốn tưởng Mã Hoành sẽ đứng ra phản đối nhưng chỉ tiếc thằng này không nói một lời, trong mắt ngược lại còn lộ vài phần thần thái.
Sở Hoan nghĩ một hồi đã hiểu rõ tâm tư của Mã Hoành.
Mình đang ở bộ hộ thì như cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt của Mã Hoành. Mã Hoành tọa trấn bộ hộ, không thể một tay che trời, đều là bởi sự tồn tại của Sở Hoan.
Hôm nay Sở Hoan lập đại công tại An Ấp, danh tiếng đang nổi, nếu còn ở lại bộ hộ thì vị trí thượng thư bộ hộ của Mã Hoành chỉ sợ phải khúm núm với bộ hạ Thị Lang của mình. Nói không chừng ngày nào đó, cái vị trí thượng thư bộ hộ của hắn cũng bị hồng nhân mới của triều đình này thay thế mất.
Hôm nay Sở Hoan bị điều đi, mặc dù là đại tướng nơi biên cương nhưng ít nhất bộ hộ không còn nhân vật phong vẫn như Sở Hoan, cũng chỉ có thể làm ầm ĩ tại Tây Bắc, rốt cục gì không ngăn nổi chuyện tại bộ hộ. Vị thượng thư bộ hộ Mã Hoành tất nhiên là cầu còn không được. Ôn thần bị rước đi, bộ hộ sau này thật sự do hắn làm chủ rồi.
Trong lòng Sở Hoan thầm than, biết ván đã đóng thuyền, không thể làm gì được, nói:
- Thánh thượng có chỉ, vi thần tất nhiên là phải tuân theo. Chỉ là... Chỉ là vi thần thật sự lạ lẫm với Tây Quan Đạo, không biết phong thổ... Nếu về sau thần có sai sót gì, thần... Thần khẩn cầu thánh thượng có thể xử lý nhẹ...
Lập tức liền có vài tên đại thần cười thầm trong lòng. Tên Sở Hoan này còn trẻ tuổi, đại đa số người còn không tưởng tượng được hắn được phái đi đảm nhiệm chức vụ Tổng đốc. Đây đúng là vị tổng đốc trẻ tuổi nhất từ khi lập quốc tới nay. Hôm nay tình thế Tây Bắc, dù phái một lão làng kinh nghiệm phong phú cũng chưa chắc thu thập nổi cục diện rối rắm đó. Sở Hoan chỉ là một quan viên kinh nghiệm nông cạn, muốn thu thập Tây Quan Đạo thì quả thật là một ý nghĩ hão huyền. Chẳng qua đây là ý của Thái tử, hoàng đế cũng đồng ý, mọi người không tiện phản đối. Chỉ là đại đa số mọi người đều thầm cảm thấy Sở Hoan tới Tây Bắc nhất định sẽ thành trò cười cho thiên hạ. Chỉ sợ không bao lâu sẽ bị bãi quan, thầm chế giễu trong lòng.
Hoàng đế cười nói:
- Trẫm biết rõ tâm tư của ngươi.
Hắn lại nhìn Thủy Liên bên cạnh. Thủy Liên cúi người lui xuống, rất nhanh bưng ra một chiếc khay ngọc, bên trên có phủ lụa vàng, nhìn hoàng đế. Hoàng đế khẽ vuốt cằm. Thủy Liên bưng khay ngọc tới trước mặt Sở Hoan, lật tấm lụa vàng lên. Bên trong đó có một thứ như chiếc lệnh bài bằng vàng, trên đó khắc một chữ "miễn".
- Đây là miễn tử kim bài mà trẫm chuẩn bị cho ngươi!
Hoàng đế vuốt râu nói:
- Trẫm biết tình huống Tây Quan Đạo không tầm thường. Ngươi cũng không thể làm việc ổn thỏa hết được. Ngươi mang nó bên người, trẫm ban cho ngươi trước mặt chúng thần. Có miễn tử kim bài này, nếu ngày sao có gặp tử tội cũng có thể dùng nó miễn tội!
Quần thần đều giật mình cả.
Từ khi khai quốc tới nay còn chưa nghe thấy có miễn tử kim bài bao giờ. Trong triều có rất nhiều đại thần, hơi sơ sẩy một chút là hoàng đế liền hạ sát thủ, cũng chưa có ai từng phạm tử tội mà lại có thể bình yên vô sự.
Hôm nay hoàng đế ban miễn tử kim bài trước mặt chúng thần, vinh hạnh này đúng là quá đặc biệt, quả là trước nay chưa từng có. Chúng thần cảm thấy hoàng đế đối với Sở Hoan đúng là long ân mênh mông cuồn cuộn.
Sở Hoan cũng không từ chối, bái tạ thu hồi, lúc này mới nói:
- Thánh thượng, nếu thần đi Tây Quan, còn có mấy chuyện khẩn cấp khẩn cầu thánh thượng ân chuẩn!
- Ngươi cứ nói đi!
- Thần biết rõ lần này đi Tây Quan Đạo phải làm những chuyện lớn, an dân là một, bình nạn trộm cướp là hai, chỉnh đốn quan viên là ba, khôi phục sản xuất là bốn. Đó là những việc quan trọng.
Sở Hoan nghiêm nghị nói.
- Thần chỉ hy vọng thánh thượng khai ân, có thể cho triều đình trợ giúp Tây Bắc...
Hoàng đế vuốt râu nói.
- Lúc trước trẫm đã truyền ý chỉ, miễn ba năm thuế má cho Tây Bắc. Trong vòng ba năm, ngươi không cần nạp tiền bạc cho triều đình, chỉ cần để dân chúng Tây Quan Đạo ăn no bụng là được. Trong vòng ba năm khôi phục nguyên khí. Sau ba năm, trẫm lại tìm ngươi đòi bạc.