Khi Sở Hoan đi tới, Ngô Phong ngược lại không còn dám ngồi ở ghế chủ tọa, phải thay đổi vị trí nhưng bị Sở Hoan khuyên ngồii lại. Sở Hoan vốn cũng không phải là một người quan tâm tới thân phận, tuy không biết Ngô Phong có thể điều trị tốt cho Tố Nương không nhưng hắn đã từng thấy Tố Nương có dấu hiệu chuyển biến tốt. Đối với hắn mà nói, lúc này đừng nói tới chuyện để Ngô Phong ngồi vị trí chủ tọa, dù là có quỳ xuống trước Ngô Phong thì Sở Hoan chưa chắc đã không làm được.
Thấy Sở Hoan khách sáo với Ngô Phong như vậy, những người khác tất nhiên cũng không thể không nể mặt Sở Hoan. Ăn uống linh đình, đầu tiên Ngô Phong còn tỏ phong thái của cao nhân, nhưng sau vài chén rượu, hắn liền bỏ đi vẻ cứng nhắc. Cả bàn đầy món ngon, hắn cũng không khách sáo chút nào, ăn như hổ đói, ngược lại giống như hết bữa này thì không có bữa sau nữa vậy.
Tố Nương chuyển nguy thành an, nội tâm Sở Hoan vui mừng nhưng giờ phút này trong lòng hắn nghĩ tới chuyện lớn hơn. Tuy táng mạng của Tố Nương đối với Sở Hoan mà nói đúng là vô cùng quan trọng nhưng so với chuyện dân chúng Tây Quan gặp phải uy hiếp của ôn dịch thì Tố Nương lại cực kỳ nhỏ bé. Dù cho không phải là Tổng đốc Tây Quan, Sở Hoan cũng phải tìm hết cách để đối phương với ôn dịch.
Thấy Ngô Phong uống vài chén rồi, sắc mặt cũng hồng phơn phớt, lúc này Sở Hoan mới mỉm cười hỏi:
- Ngô tiên sinh có ý thuật cao minh, khiến cho người ta phải thán phục. Không biết Ngô tiên sinh phải chăng nhận ra nội tử rốt cục mắc loại dịch bệnh nào rồi?
- Thật ra dịch bệnh mà phu nhân mắc phải chính là ôn dịch đang bắt đầu lan tràn ở Tây Quan.
- Nhưng đại nhân cứ yên tâm. Ta đã ra tay thì bệnh của phu nhân sẽ không có vấn đề gì đâu.
Sở Hoan lập tức hỏi:
- Như vậy thì tiên sinh có phương pháp xử lý ôn dịch phải không?
Ngô Phong nói.
- Thật ra ôn dịch đáng sợ như thế nhưng nếu điều trị từ đầu thì cũng không gặp nhiều khó khăn.
Tôn Bác Liễu nhịn không được mà hỏi:
- Ngô tiên sinh, ý của ngươi nói là ôn dịch có thể điều trị dựa theo phương pháp của ngươi là khỏi hẳn sao?
- Đây là vấn đề phiền toái đó.
Ngô Phong vừa ăn vừa nói, thậm chí không quên rót rượu vào miệng.
- Biện pháp của ta là nhanh nhất. Phu nhân là thân tôn quý, nếu không thể dùng thuốc nhanh chóng thì khó tránh khỏi chút đau đớn. Cho nên Ngô mỗ mới lợi dụng thuật châm cứu để phu nhân chuyển biến tốt đẹp nhanh chóng, tránh nàng đau đớn nhiều.
Tôn Bác Liễu ngạc nhiên nói:
- Ý của Ngô tiên sinh là ngoài thuật châm cứu ra thì còn có biện pháp khác sao?
- Tai ương ôn dịch dù sao cũng không phải chuyện đùa, không phải là bệnh nhẹ thông thường.
Ngô Phong nói:
- Ngân châm thuật là nhanh nhất, trong vòng ba tới năm ngày là sẽ khỏi. Nhưng đại phu có thể châm cứu trong thiên hạ không nhiều, nếu ai cũng phải châm cứu thì không phải là người châm sẽ mệt chết mất sao?
Sở Hoan cũng hỏi:
- Phải chăng Ngô tiên sinh có phương pháp khác đối phó với ôn dịch? Nếu thật sự có thì mong tiên sinh chỉ giáo cho. Chuyện này liên quan tới an nguy của trăm vạn bách tính Tây Quan. Nếu Ngô tiên sinh có thể chỉ giáo cho, giải cứu vạn dân trong nước lửa thì đây sẽ là công đức vô lượng, có thể lưu danh bách thế.
Ngô Phong khoát tay nói:
- Đừng vội, đừng vội. Bệnh của phu nhân còn chưa khỏi, đêm nay ta trở về còn phải sắc vài thang thuốc cho phu nhân nữa. Ngày mai đưa tới, cam đoan chẳng mấy ngày nữa là phu nhân sẽ khỏi hẳn.
Sở Hoan thầm nghĩ, bệnh hiểm nghèo như lửa, có thể nào không vội được. Nhưng thấy Ngô Phong nói như vậy thì cũng không tiện hỏi thêm, phất tay một cái. Tôn Tử Không tiến từ ngoài vào, bưng một cái khay phủ vải đỏ tới cạnh Ngô Phong. Sở Hoan chỉ vào cái khay nói:
- Tiên sinh ra tay trợ giúp, đây là chút tâm ý nho nhỏ, kính xin tiên sinh vui lòng nhận cho.
Đôi mắt Ngô Phong lóe sáng, thò tay xốc vải đỏ lên. Chỉ thấy kim quang lấp lánh, phải có tới mười thỏi vàng ròng. Cổ họng Ngô Phong nhúc nhích, lại vẫn giả vờ khách sáo nói:
- Đại nhân, chuyện này... Chuyện này... Chuyện không biết xấu hổ này, là thầy thuốc tế thế cứu dân, không phải là vì... Vì tiền tài...
Tuy nói vậy nhưng ánh mắt hắn lại không rời mấy thỏi vàng một tấc.
Sở Hoan cười ha hả nói:
- Tiên sinh cứ nhận lấy. Nếu không nhận thì rõ là xem thường Sở mỗ rồi.
Ngô Phong thở dài nói:
- Đại nhân đã nói vậy thì tiểu nhân xin áy náy rồi.
Thu hết mười thoi vàng vào túi vải của mình rồi, mặt hắn vui mừng không thể che dấu nổi, đứng dậy nói:
- Đại nhân, trời đã muộn rồi. Tiểu nhân phải về phối thuốc cho phu nhân, ngày mai sẽ đưa tới cửa.
Sở Hoan nói:
- Chẳng biết tôn phủ ở nơi nào, ta phái người tiễn ngươi về.
- Không cần, không cần.
Ngô Phong vội vàng khoát tay.
- Đại nhân bận trăm công nghìn việc, không cần để ý tới ta.
Sau khi chắp tay hành lễ với những người khác, hắn vui vẻ cáo từ rời đi. Chờ hắn bước ra ngoài rồi, Sở Hoan liền liếc mắt ra hiệu cho Bạch Hạt Tử. Bạch Hạt Tử là người khôn khéo, đứng dậy đi ra ngoài cửa luôn.
Sau khi Bạch Hạt Tử rời đi, Sở Hoan nhìn về phía Tôn Bác Liễu, trực tiếp hỏi:
- Tôn tiên sinh, ngươi thấy phu nhân có chuyển biến tốt hay không?
Tôn Bác Liễu gật đầu nói:
- Đại nhân, phu nhân sau khi chích độc huyết ra thì quả thật có chuyển biến tốt. Nhưng hiệu quả bao lâu thì... Tiểu nhân không dám kết luận. Không dám chắc là dịch bệnh của phu nhân đã khỏi hẳn hay chưa.
Do dự một chút, rốt cục hắn vẫn phải nói:
- Đại nhân, thứ cho tiểu nhân cả gan nói thẳng. Ngô Phong này tuy có chút thủ đoạn nhưng... Tiểu nhân thấy hắn không đáng tin cậy...
Tựa như hắn sợ Sở Hoan hiểu lầm, nghiêm nghị nói:
- Tiểu nhân tuyệt đối không có ý đố kỵ, chỉ là...
Sở Hoan cười nói:
- Tôn tiên sinh chớ quá lo lắng. Tiên sinh là người thế nào, bản đốc hiểu rất rõ. Chính bản đốc cũng hiểu là người này hơi cổ quái.
Đỗ Phụ Công vẫn luôn giữ im lặng, rốt cục nói:
- Đại nhân, Ngô Phong này không hiểu y dược, hẳn là sau lưng có cao nhân mới là thật.
Đôi chân mày Sở Hoan nhướn lên, cười nói:
- Đỗ tiên sinh nói như vậy giống ý ta. Ta cũng cảm thấy Ngô Phong này rất kỳ quặc.
Trong lòng hắn vẫn luôn suy đoán như vậy nhưng không dám xác định. Lúc này Đỗ Phụ Công vừa nói, Sở Hoan liền lập tức như trút được gánh nặng.
Nếu hôm nay bệnh tình Tố Nương có chuyển biến tốt thì chỉ bởi phương pháp của Ngô Phong.
Trong lòng Sở Hoan thật đúng là không nỡ. Hắn không biết thủ đoạn của Ngô Phong có phải là mê hoặc hay không, dấu hiệu bề ngoài chuyển biến tốt của Tố Nương có phải là biểu hiện giả dối hay không. Dù sao thì biểu hiện của Ngô Phong thật khiến người ta không thể tin phục hắn có khả năng phá giải ôn dịch. Nếu như Đỗ Phụ Công nói đúng thì sau lưng kẻ này có cao nhân chỉ điểm. Sở Hoan cảm thấy dịch bệnh của Tố Nương rất có thể sẽ được trị khỏi.
Hiên Viên Thắng Tài lại nghi hoặc hỏi:
- Đại nhân, nếu quả thật sau lưng hắn có cao nhân chỉ điểm thì vì sao cao nhân này không tự mình tới mà phải phái một kẻ không thông y lý tới đây?
Sở Hoan cũng cau mày nói:
- Đây cũng chính là nghi ngờ trong lòng ta.
Đỗ Phụ Công cười nói:
- Theo ý ta thì đại nhân ngược lại cũng không cần nghi hoặc. Nếu thật sự sau lưng hắn có cao nhân chỉ điểm, hắn không tự mình ra mặt thì tất nhiên có tính toán của hắn. Có lẽ hắn cảm thấy thời cơ chưa tới, còn chưa tới thời điểm gặp mặt. Nhưng có thể khẳng định là vị cao nhân kia hẳn không có ác ý với đại nhân. Nếu hắn quả có chuyện cần nhờ đại nhân thì hoàn toàn có thể tự mình ra mặt. Biết rõ đại nhân đang lo bệnh tình của phu nhân, chắc chắn có thể dùng nó để giao dịch với đại nhân. Nhưng đối phương không hiện thân, hơn nữa chỉ phái một nhân vật tiểu tốt tới, đơn giản giúp Ngô Phong kia chút tiền tài. Nhưng thế cũng rõ là cao nhân phía sau không có ác ý với đại nhân.
Sở Hoan gật đầu nói:
- Đúng thế. Chỉ là trong trí nhớ của ta cũng không có người bằng hữu nào có y thuật cao minh cả, hơn nữa ở Tây Bắc lại càng không có hảo hữu. Vì sao hắn lại ra tay trợ giúp như vậy chứ?
Tôn Bác Liễu lại nghi ngờ nói:
- Tiểu nhân lại đang nghi hoặc, nếu quả thật sau lưng Ngô Phong có cao nhân thì vì sao vị cao nhân kia lại phái một lang trung vân du bốn phương tới. Cần biết là nghề y này phải cẩn thận, sai một ly là hại mạng người nay. Ngô Phong này có hiểu biết cực kỳ nông cạn với y đạo, vị cao nhân kia chẳng lẽ không sợ xảy ra sơ xuất gì sao? Vì sao không cử một người tinh thông y thuật tới?
Đỗ Phụ Công lại ngáp một cái, đứng dậy nói:
- Đại nhân, ta hơi buồn ngủ rồi, xin cáo lui trước.
Hắn chắp tay nói với Hiên Viên Thắng Tài và Tôn Bác Liễu một cái rồi lui ra, trước khi đi đưa ánh mắt cực kỳ bí ẩn cho Sở Hoan. Sở Hoan ngầm hiểu, nói với Hiên Viên Thắng Tài:
- Hiên Viên tướng quân, Tôn tiên sinh hôm nay cũng vất vả rồi, công lao cũng rất lớn. Ngươi thay ta kính Tôn tiên sinh mấy chén. Ta đi ra ngoài có chút việc nhỏ.
Hiên Viên Thắng Tài gật đầu đáp ứng, lôi Tôn Bác Liễu uống rượu. Sở Hoan đi ra cửa, tiến thẳng về chỗ ở của Đỗ Phụ Công. Đỗ Phụ Công biết Sở Hoan sẽ tới, mời hắn ngồi, rót trà cho hắn rồi ngồi xuống cười nói:
- Đại nhân, Đỗ mỗ phải chúc mừng đại nhân.
Sở Hoan khẽ giật mình, ngạc nhiên nói:
- Vui mừng từ đâu tới chứ?
- Có hai chuyện vui mừng.
Đỗ Phụ Công nói:
- Chuyện thứ nhất là phu nhân chuyển nguy thành an, là việc vui mừng lớn lao. Chuyện vui thức hai lại là đại nhân vừa nhận chức đã có mỹ danh to lớn rơi xuống đầu rồi.
Sở Hoan hơi nghi hoặc một chút. Đỗ Phụ Công lại cười nói:
- Đại nhân có thể nghe Ngô Phong nói, ôn dịch này cũng không phải chỉ có dùng châm cứu là chữa được, chắc còn có biện pháp khác.
Sở Hoan vuốt cằm nói:
- Thật ra ta cũng muốn biết đó là biện pháp gì, chỉ là Ngô Phong không nói thì ta cũng không tiện ép buộc hắn.
Đỗ Phụ Công cười nói:
- Thật ra Ngô Phong nói tới đó thì đương nhiên đại nhân đã nhận ra, dù Ngô Phong biết có cách phá giải ôn dịch khác nhưng ngươi dù có gác đao lên cổ hắn hắn cũng không thể nói ra phương pháp kia rốt cục là thế nào.
Sở Hoan vuốt cằm nói:
- Tiên sinh cơ trí phi phàm, tất nhiên đã nhận ra đầu mối.
- Thật ra vị cao nhân kia đã thông qua Ngô Phong nói rõ sự hiện hữu của hắn với đại nhân. Hơn nữa vị cao nhân kia đoán chúng ta nhất định sẽ hỏi thăm Ngô Phong xem còn phương pháp nào khác không, cho nên mới dùng miệng Ngô Phong nói cho đại nhân biết, đúng là còn phương pháp khác. Ngô Phong chỉ biết là có chứ không biết rõ. Cao nhân kia làm như vậy, thật ra là muốn đại nhân an tâm.
Đỗ Phụ Công vuốt râu nói khẽ.
- Tôn Bác Liễu vừa rồi hỏi tại sao vị cao nhân kia lại phái một gã lang trung vân du tứ hải tới, đại nhân đương nhiên cũng đoán ra được thâm ý trong đó.
Sở Hoan nghĩ ngợi rồi mới nói:
- Tiên sinh phải chăng muốn nói, đối phương muốn để chúng ta nhận ra sơ hở, để chúng ta biết có người khác chỉ điểm sao?
Đỗ Phụ Công cười nói:
- Đại nhân quả nhiên đã nhận ra. Nếu như ta đoán không sai thì là như thế. Nếu phái một người có y thuật tinh thông tới thì chúng ta chắc vẫn tin là đại phu kia có năng lực như vậy. Nhưng nếu phải gà mờ như Ngô Phong tới thì chỉ dăm ba câu, chúng ta sẽ sinh hoài nghi với Ngô Phong. Đây có lẽ là hiệu quả cao nhân mong muốn, nói cho chúng ta biết sự hiện diện của hắn. Còn vì sao vị cao nhân kia không lo y thuật của Ngô Phong kém cỏi sẽ xảy ra chuyện thì ta cứ dựa theo lời Tôn Bác Liễu nói về quá trình chữa bệnh, thật ra Ngô Phong không hề động tay chút nào. Hắn chỉ nhớ kỹ quá trình trị liệu cho phu nhân mà thôi. Trong đó khó khăn nhất là việc châm hai mươi mấy huyệt vị. Ngô Phong tuy không phải là cao thủ hạnh lâm nhưng đã dùng nghề y hành tẩu giang hồ thì cũng phải nắm được điều cơ bản nhất về nghề y là huyệt đạo. Đối với người bình thường mà nói, nhớ vị trí châm cứu là khó nhưng đối với đại phu, thậm chí là lang trung vân du tứ hải thì cũng không phải việc khó.
- Tiên sinh nói quả đúng.
- Vị cao nhân kia thông qua Ngô Phong để lộ sự hiện hữu của hắn, nói cách khác cũng không chuẩn bị dấu đầu lòi đuôi, sớm muộn cũng gặp đại nhân.
Đỗ Phụ Công vuốt râu nói:
- Hắn không có ác ý với đại nhân, lại chuẩn bị gặp đại nhân, có lẽ là bạn chứ không phải là địch. Nếu hắn biết phương pháp hóa giải ôn dịch thật thì tất nhiên sẽ hiến đại nhân. Hôm nay ôn dịch lan tràn Tây Quan, lòng người bàng hoàng, lê dân bách tính đều ở đây chờ đợi trời cao thương xót, tránh thoát khỏi kiếp nạn này. Đại nhân nếu có phương pháp phá giải ôn dịch thì chẳng phải chính là trời cao trong mắt dân chúng sao? Một khi như thế thật thì đại nhân có thể lợi dụng việc này, lưu lại mỹ danh thật lớn tại Tây Bắc, thu hết dân tâm.
Hắn như cười như không nói:
- Đại nhân, ngươi nói đây có phải là song hỷ lâm môn không? Đỗ mỗ có nên chúc mừng đại nhân không?
Sở Hoan nghe thấy Đỗ Phụ Công phân tích như vậy chỉ cảm thấy lo lắng lúc trước lập tức tiêu tan không ít, vuốt cằm nói:
- Chỉ mong sẽ được như tiên sinh nói. Có dân tâm hay không cũng được, nhưng có thể giải thoát dân chúng Tây Quan trong nước lửa thì đúng là ông trời có mắt.
Hắn hơi cau mày, thấp giọng tự nhủ:
- Chẳng qua vị cao nhân kia rốt cục là thần thánh phương nào nhỉ?