Sở Hoan đang đứng trong rừng trúc, thấy cánh cửa của căn nhà kia mở ra rất nhanh. Sắc trời lờ mờ sáng, hơn nữa còn cách quá xa nên chỉ thấy một thân ảnh lờ mờ ở bên trong cánh cửa. Ngô Phong thấy cửa lớn của căn nhà kia mở ra liền mở hàng rào rất nhuần nhuyễn, đi vào trong sân, lập tức tiến vào nhà. Căn phòng kia cũng đóng cửa lại rất nhanh.
- Đại nhân, tiếp theo chúng ta phải làm gì?
Bạch Hạt Tử hạ giọng nói:
- Phải ở đây đợi Ngô Phong sao?
Sở Hoan cười khẽ nói:
- Chúng ta đi theo Ngô Phong tới, không phải vì Ngô Phong mà bởi vì người đứng phía sau hắn. Cao nhân lúc này ở trong phòng, vì sao chúng ta phải đợi chứ?
Hắn đi thẳng ra khỏi rừng trúc, sửa lại y phục một chút, đi vào trước hàng rào, tới chỗ Ngô Phong vừa tiến vào. Nơi này có một cái cửa do dây leo bện thành, tiện tay là mở được cửa. Sở Hoan cũng không mở ra ngay, trầm ngâm một chút, rốt cục chắp tay về phía kia nói:
- Sở Hoan tới bái kiến thần y, chẳng biết thần y có thể cho gặp mặt không?
Lần này hắn vốn đến tìm thần y tế thế, đi thẳng vào vấn đề, không nói dông dài.
Trong phòng yên lặng một hồi. Bạch Hạt Tử thấy bên trong không có động tĩnh, hơi không kiên nhẫn nói:
- Đại nhân, ta tiến lên gõ cửa coi trộm một chút, xem bọn họ đang giở trò quỷ gì.
- Không được lỗ mãng.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Mấy người các ngươi không ai được thất lễ. Nếu ai hành động thiếu suy nghĩ, ta sẽ không tha thứ dễ đàng dâu.
Lúc này hắn mang hết hy vọng đối phó với ôn dịch vào căn phòng trước mặt, tất nhiên không cho phép bất cứ kẻ nào thất lễ. Chính mình cũng phải cung kính.
Sau một lát, chợt nghe tiếng cót két vang lên. Cánh cửa kia rốt cục mở ra. Mấy người Sở Hoan xốc lại tinh thần, lại thấy Ngô Phong đi từ phía trong ra. Dưới ánh trăng, biểu lộ của Ngô Phong cực kỳ cổ quái, đi thẳng tới trước mặt Sở Hoan, dò xét mấy người Sở Hoan một hồi, lúng túng nói:
- Tổng đốc đại nhân, các ngươi thật sự là lợi hại!
Bạch Hạt Tử biết rõ cao nhân trong phòng nhất định phải tôn kính nhưng hắn cũng không thể tôn kính nổi Ngô Phong nầy, nhịn không được nói:
- Không phải là chúng ta quá lợi hại mà là Ngô đại phu ngươi quá không lợi hại.
Ngô Phong xấu hổ vạn phần, kéo cửa hàng rào ra nói:
- Tổng đốc đại nhân, mời vào!
Sở Hoan gật gật đầu. Tuy hắn không thể nào kính phục Ngô Phong nhưng trong lòng vẫn nhớ kỹ ơn cứu chữa của Ngô Phong với Tố Nương, chắp tay đi vào trong cửa. Bạch Hạt Tử định đi theo sau, Ngô Phong đã thò tay ngăn lại, lắc đầu nói:
- Các ngươi không thể đi vào.
Bạch Hạt Tử nổi trận lôi đình, cả giận nói:
- Ngươi nói cái gì? Chúng ta là tùy tùng của đại nhân, phải bảo vệ an nguy của đại nhân, vì sao không thể vào chứ?
- Các ngươi yên tâm đi. Tổng đốc đại nhân ở đây, tuyệt đối không ai muốn hại hắn cả.
Ngô Phong nghiêm túc nói:
- Ngược lại nếu các ngươi đi vào, quấy rầy tới người ở bên trong thì không khéo hỏng hết chuyện.
- Ta!
Bạch Hạt Tử đang muốn cãi thì Sở Hoan đã nói:
- Lão Bạch, đừng cãi nữa. Nếu đó là ý của bên trong thì tất nhiên là có nguyên nhân. Ba người các ngươi ở lại chờ bên ngoài đi.
Lang Oa Tử và Cừu Như Huyết liếc nhau, cau mày lại.
Bạch Hạt Tử cũng nói:
- Đại nhân, ngươi đi vào một mình, nếu như...
Hắn liếc Ngô Phong, trong mắt lộ tràn đầy vẻ đề phòng. Lần trước bị tập kích tại Diêm Bình Sơn, mấy người Bạch Hạt Tử đã khôn ra, giờ lúc nào cũng đề phòng cả.
Ngô Phong lại chạy tới bên ngoài, mở cửa ra nói:
- Các ngươi đừng lo lắng. Ta cũng không thể đi vào, ở bên ngoài cùng các ngươi. Tổng đốc đại nhân mà làm sao thì các ngươi cứ xử lý ta là được.
Hắn đặt mông ngồi xuống dưới hàng rào, tựa lên hàng rào rồi nói:
- Các ngươi có muốn ngủ một lát không? Trời làm màn, đất làm giường, ngủ ngoài trời cũng không tồi đâu.
Sở Hoan gật gật đầu với mấy người Bạch Hạt Tử, ra hiệu cho bọn họ đừng lo lắng, lúc này mới tiến tới gần cửa. Từ khe cửa để lộ ra ánh lửa.
Căn nhà này chỉ có ba gian phòng, ở giữa là sảnh, một trái một phải là hai phòng bên. Cửa lớn mở thẳng vào sảnh. Sở Hoan cũng không tiện tiến vào luôn mà chắp tay nói:
- Vãn bối Sở Hoan mong gặp mặt thần y!
Nói xong một lúc, bên trong cuối cùng cũng có tiếng nói truyền ra:
- Nếu Sở Hoan đã đến rồi thì tiến vào ngồi một chút. Nơi này cực kỳ đơn sơ, ngươi cũng đừng trách.
Vừa nói, cánh cửa vừa mở ra. Một thân ảnh đã đứng trước mặt Sở Hoan. Sở Hoan thấy người này tóc bạc trắng, mặc một bộ trường sam màu đen. Tuổi đối phương tuy lớn nhưng tinh thần lại rất tốt. Nhìn màu tóc của hắn thì tưởng hắn già tới bảy tám mươi tuổi nhưng tinh thần lại còn tốt hơn thanh niên ba bốn mươi tuổi.
Đây là một gương mặt hoàn toàn xa lạ. Sở Hoan chưa bao giờ gặp nhưng chỉ nhìn khí thế của người này thì đã không giống người bình thường rồi. Hắn chắp tay nói:
- Sở Hoan bái kiến thần y. Mạo muội quấy rầy, mong thần y đừng trách.
Bạch phát lão giả khoát tay cười nói:
- Ta chỉ hiểu chút thảo dược và y lý mà thôi, cũng không phải là thần y gì. Sở đại nhân, mời tiến vào ngồi.
Sở Hoan cám ơn, nhìn thấy dược liệu lão giả cầm trong tay thì cảm thấy kỳ quái. Đi vào phòng, thấy sảnh này cũng không rộng lắm, lại thấy trong phòng có mấy giỏ trúc. Nhìn qua trong giỏ thấy đều là những dược liệu kỳ quái. Sở Hoan không hiểu y đạo, mặc dù biết trong giỏ trúc đều là dược liệu nhưng là thứ thuốc gì thì hắn không nhận ra. Chỉ có điều trong đó có cỏ lác mà Ngô Phong đã từng dùng. Sở Hoan nhận ra thứ đó.
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc. Ở một góc hẻo lánh của đại sảnh có một cái giường gỗ đơn sơ mười phần. Sở Hoan cảm thấy rất kỳ quái, thầm nghĩ ở đây có ba gian phòng, trái phải đều có thể ở, vì sao lại phải để giường chiếu trong sảnh. Nhìn lướt qua, hai gian phòng trái phải đều đóng cửa, nhưng gian phòng bên trái thì cửa chỉ khép hờ, có thể thấy ánh sáng chiếu qua khe cửa.
Biểu hiện của bạch phát lão giả cũng không nhiệt tình lắm, nhưng cũng không lạnh nhạt, để Sở Hoan ngồi xuống trong sảnh, cũng không ngồi xuống ngay theo mà chỉ nói:
- Ngươi chờ một chút. Ta sẽ đi ra ngay thôi.
Hắn cũng không đợi Sở Hoan trả lời, đi thẳng về phía căn phòng phía bên phải, mở cửa ra, đi vào bên trong rồi lập tức đóng kín cửa lại.
Sở Hoan vốn tưởng rằng bạch phát lão giả muốn vào thu thập một chút rồi ra ngay. Nhưng đợi mãi tới gần nửa canh giờ, bạch phát lão giả kia dường như quên mất có khách đang đợi, gạt tổng đốc đại nhân Tây Quan ở trong sảnh, nửa canh giờ cũng chẳng thèm ra nhìn một chút.
Nếu đổi lại là người khác thì chỉ sợ đã phập phồng không yên. Nhưng Sở Hoan cũng không sốt ruột.
Bạch phát lão giả càng như thế thì hắn ngược lại càng có hy vọng. Bạch phát lão giả hiển nhiên đã biết thân phận mình mà vẫn có thể để một vị tổng đốc đại tướng biên cương ngồi đợi nơi phòng khách. Đây không phải là chuyện người bình thường dám làm. Nếu không có vài phần bản lĩnh thì cũng không có gan như vậy.
Sở Hoan đợi một lát, lấy không thấy bạch phát lão giả đi ra liền đứng dậy, chắp tay sau lưng, nhìn các dược liệu trong giỏ trúc. Hắn cũng không biết những dược liệu này có quý không, chỉ nhìn kỹ một lát, phát hiện ra trong mấy giỏ trúc này lại có tới mấy chục loại dược liệu, số lượng khác nhau. Vừa rồi liếc nhìn qua thì chỉ nhận ra cỏ lác nhưng hiện giờ xem xét kỹ, Sở Hoan lại nhận ra mấy thứ giống như củ gừng. Xem ra vị thần y này dùng cả gừng làm vị thuốc.
- Sở đại nhân hiểu về dược liệu sao?
Sở Hoan đang quan sát dược liệu thì nghe thấy phía sau truyền tới tiếng nói của lão già, vội vàng quay đầu lại, phát hiện ra bạch phát lão giả kia đã đi ra từ lúc nào.
Sở Hoan cười nói:
- Múa búa trước cửa Lỗ Ban, làm trò cười cho người trong nghề thôi. Vãn bối đừng nói tới hiểu dược liệu mà rất nhiều thứ thuốc trong này vãn bối cũng chưa gặp bao giờ!
Bạch phát lão giả chắp tay sau lưng, dường như không thèm để ý tới chuyện để Sở Hoan chờ trong sảnh lâu như vậy, đi tới cạnh hắn, lúc này mới chỉ vào mấy cái giỏ trúc, nói:
- Thật ra trong đám dược liệu này đều là những thứ rất rẻ tiền, cũng rất dễ thấy. Thậm chí nhiều thứ còn không đáng gọi là dược liệu. Ngươi xem thứ cỏ lác này, rất ít người coi nó là thuốc. Nhưng dược tính mà nó có thì đúng là quý giá vô cùng, còn quý hơn cả nhân sâm tuyết liên!
Sở Hoan cảm thấy hơi kinh ngạc, chưa nói gì thì bạch phát lão giả dường như đã hiểu rõ tâm tư Sở Hoan, mỉm cười hỏi:
- Sở đại nhân không tin phải không?
Sở Hoan nói:
- Thần y nói như vậy đương nhiên là có đạo lý của ngươi.
- Nhân sâm tuyết liên có số lượng quá ít, là thứ người bình thường không thể dùng được.
Bạch phát lão giả chậm rãi nói:
- Thứ chỉ ít người có thể dùng, đối với y đạo ta mà nói thì chẳng đáng gì, cho tới bây giờ cũng không được xem là bảo bối. Bảo bối của thầy thuốc là phải ban ơn được cho thế nhân, chẳng những dược liệu nhiều mà phải dễ kiếm, có dược tính trị bệnh cứu người. Thứ cỏ lác này có thể thấy khắp Tây Bắc, hơn nữa còn có thể trị bệnh cứu người, so với nhân sâm hay tuyết liên khó gặp thì tất nhiên là quý giá hơn nhiều.
Sở Hoan hiểu ra. Vừa rồi hắn chỉ cảm thấy bạch phát lão giả này nói đùa, nghĩ thầm giá trị của cỏ lác làm sao bằng nhân sâm hay tuyết liên được. Nhưng bạch phát lão giả chỉ nói mấy câu liền lập tức khiến Sở Hoan cảm thấy có đạo lý. Thứ mang lợi cho rất ít người thì không thể coi là bảo bối. Bảo bối chân chính phải là thứ ban ơn được cho thế nhân. Chỉ tiếc là thế nhân thường không để ý tới những vật vẫn luôn ở bên mình, không xem những thứ đó là thứ quý giá.
- Vãn bối đã hiểu lời thần y nói rồi. Đa tạ thần y chỉ điểm.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Hôm nay tới đây là để cảm tạ thân y. Nội tử nhiễm dịch bệnh, thần y tiền bối ra tay trợ giúp, vãn bối vô cùng cảm kích, tới đây để cảm tạ.
- Trị bệnh cứu người chính là cái tâm của người thầy thuốc. Cái danh xưng thần y cũng đừng nhắc tới nữa. Ngươi chớ đề cao ta quá. Gọi ta một tiếng lão tiền bối đã là rất lễ phép rồi.
Bạch phát lão giả lại cười nói:
- Chỉ có điều ngươi nói hai chuyện sai rồi. Chuyện thứ nhất, người ngươi nên cảm tạ không phải là ta. Phương pháp châm cứu trị bệnh ở trong kia!
Hắn chỉ vào cánh cửa phòng đối diện đang đóng chặt.
- Là hắn truyền cho Ngô Phong phương pháp châm cứu, thay hắn tới cứu chữa cho tôn phu nhân. Chẳng qua nếu tính kỹ ra thì người ngươi nên cảm tạ vẫn là một vị cố nhân của ngươi. Chẳng qua hiện giờ hắn không ở đây. Nếu kịp giờ thì tới hừng đông, có khả năng hắn sẽ trở về được!
Sở Hoan nghe mà đầu óc hơi choáng váng. Hắn vốn tưởng rằng trong này chỉ có một vị thần y tóc bạc nhưng nghe lời đối phương thì đã có hai người. Ở đối diện có một cao nhân, còn có một vị cố nhân của mình nhưng không ở nơi này. Sở Hoan cảm thấy đầu to bằng cái đấu, đầy bụng nghi hoặc, lại hỏi: