- Chuyện tốt không rời cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, chuyện đã xảy ra ở Bắc Vọng Lâu hôm nay, sợ rằng chẳng mấy chốc sẽ truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ thành Sóc Tuyền?
Tiền Bá Di cười lạnh nói:
- Nếu có người cố tình muốn đại nhân không xuống đài được, hắn đương nhiên càng muốn nhiều người biết càng tốt… Đại nhân có chỗ không biết, đám người theo Đông Phương Tín rời khỏi Bắc Vọng Lâu, sau đó liền tới phủ đệ Đông Phương Tín, nếu như giờ phút này tới phủ đệ Đông Phương Tín, có lẽ đại nhân có thể trông thấy cảnh ca múa của họ.
Sở Hoan mỉm cười nói:
- Đông Phương tướng quân rất thích tụ hội như thế?
- Đại nhân, tâm tư của hắn, còn rõ ràng hơn chúng ta.
Phó Dự Thịnh lạnh mặt, hiển nhiên hết sức bất mãn đối với Đông Phương Tín:
- Quan viên thành Sóc Tuyền hiện giờ, từ trên xuống dưới, có ai dám nói một chữ không với Đông Phương Tín? Không biết đại nhân có biết hay không, vào ngày mai, Hình Bộ Ti muốn xử trảm một đám trọng phạm, đại nhân có biết những trọng phạm kia là người nào?
Sở Hoan lắc đầu:
- Ta còn chưa rõ ràng.
- Trong đó có cả Tri Châu tiền nhiệm Việt Châu Công Tôn Sở!
Phó Dụ Thịnh nắm chặt tay nói.
- Công Tôn Sở? Tri Châu tiền nhiệm?
Sở Hoan hỏi:
- Như vậy chẳng lẽ vị Đổng Thế Trân Đổng đại nhân này vừa mới nhậm chức?
- Đổng Thế Trân nhậm chức không bao lâu.
Phó Dụ Thịnh nói:
- Công Tôn Sở có một ngoại hiệu, gọi là Bạch Diêm Vương…!
- Bạch Diêm Vương?
Sở Hoan nhịn không được cười lên:
- Danh hào Diêm Vương, khiến người ta e ngại, chẳng lẽ Công Tôn Sở là một người khiến người khác sợ hãi?
- Dân chúng cũng không sợ hắn, nhưng mà tham quan ô lại lại sợ hắn.
Lão thái quân vuốt râu nói:
- Đối với dân chúng mà nói, Công Tôn Sở là một quan tốt, nhưng mà đối với tham quan ô lại mà nói, còn đáng sợ hơn Diêm Vương. Đại nhân, không dối gạt ngài, Ba Đạo Tây Bắc lúc trước, Tây Quan mạnh nhất, Tổng đốc Tây Quan đạo chúng ta là người phong nhã, thích ca múa thi họa, rất nhiều chính sự đều giao cho Công Tôn Sở xử lý. Công Tôn Sử quản lý người dưới rất nghiêm, chỉ hơi sai lầm liền không chút lưu tình… Hắn chẳng những quản lý có phương pháp, hơn nữa ánh mắt nhìn người rất chuẩn, quan viên cất nhắc đều là người tài ba một phương.
Sở Hoan cau này nói:
- Đã như vậy, vì sao còn bị xử trảm?
- Bởi vì hàng địch.
Lão thái gia thở dài:
- Ta quả thực nhớ rõ, khi người Tây Lương đánh đến đây, cựu Tổng đốc đại nhân của chúng ta dẫn theo vợ con sớm đã chạy trốn, là Công Tôn Sở tổ chức tướng sĩ thủ vệ thành Sóc Tuyền. Ta còn nhớ rõ, lúc chúng ta rút khỏi thành Sóc Tuyền, còn trông thấy Công Tôn Sở bố trí phòng thủ trên tường thành, trông bộ dáng của hắn, là muốn liều chết đánh một trận với người Tây Lương…!
- Vậy sau đó ra sao?
- Sau đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết quân Tây Lương vây công thành Sóc Tuyền, đánh hơn mười ngày, cuối cùng thành Sóc Tuyền bị công phá, từ đó không nghe được tin tức của Công Tôn Sở.
Tô lão thái gia chớp mắt:
- Nhưng sau đó nghe người ta nói, Công Tôn Sở theo địch phản quốc, bị Chu Lăng Nhạc phái người bắt giữ, vẫn luôn giam giữ tại đại lao, vài ngày trước đã phát bố cáo, Công Tôn Sở đã bị phán tử hình, cũng có không ít quan lại Việt Châu lúc trước, lần này đều bị xử trảm theo Công Tôn Sở.
Phó Dụ Thịnh cười lạnh nói:
- Chu Lăng Nhạc ngăn chặn người Tây Lương, đương nhiên là công lớn nhất, nhưng muốn nói Công Tôn đại nhân đi theo địch nhân phản bội quốc gia, ta tuyệt đối không tin, nếu hắn thật sự sợ chết, trước khi quân Tây Lương giết tới, đã sớm hộ tống Lục Huyền bỏ thành mà chạy, vì sao còn muốn ở lại Sóc Tuyền tổ chức phòng thủ? Nếu như không có Công Tôn Sở, thành Sóc Tuyền này cũng không có khả năng chống đỡ gần nửa tháng mới bị công phá…!
- Nhưng họ có chứng cớ.
Hồng Thắng Đào thở dài:
- Thành Sóc Tuyền phá, phủ Tổng đốc này đã từng là chỗ ở của Nam Viện Đại vương Tây Lương Tiếu Thiên Vấn… Rất nhiều người đều nhìn thấy, sau khi Công Tôn Sở bị người Tây Lương bắt được, Tiếu Thiên Vấn không hề giết hắn, trái lại còn lễ kính, vẫn để hắn ở lại phủ Tri Châu. Nghe nói lúc ấy rất nhiều người đều trông thấy, hai ba ngày Tiếu Thiên Vấn đều tới phủ Tri Châu gặp Công Tôn Sở…
Khi đó mọi người liền biết, Công Tôn Sở nương tựa người Tây Lương, nếu không Tiếu Thiên Vấn sẽ không khách khí với hắn như vậy.
Sở Hoan nghe vậy, lại cau mày nói:
- Nếu như chỉ dựa vào những chuyện này liền phán đoán Công Tôn Sở nương tựa người Tây Lương, đó cũng quá mức võ đoán…!
- Thật ra quan trọng nhất là một vài phong thư.
Hồng Thắng Đào nói:
- Sau khi người Tây Lương rút đi, Chu Lăng Nhạc nhanh chóng dẫn quân chiếm thành Sóc Tuyền, sau khi vào thành, nơi điều tra đầu tiên chính là phủ Tổng đốc này. Đại nhân cũng thấy, phủ Tổng đốc này trống trơn, mặc dù lúc người Tây Lương bỏ chạy, thứ có thể mang đi đều đã mang đi, nhưng vẫn lưu lại rất nhiều thứ không cách nào mang đi, bộ hạ của Chu Lăng Nhạc vét sạch đồ vật trong phủ Tổng đốc…!
Hiện giờ Sở Hoan mới hiểu được, vì sao phủ Tổng đốc lại lộn xộn trống trơn, rất nhiều nơi bị phá hư nghiêm trọng, lúc trước còn tưởng rằng đó là kiệt tác của người Tây Lương lúc bỏ chạy, lại không thể tưởng được bộ hạ của Chu Lăng Nhạc cũng có phần, hắn thần sắc bình tĩnh hỏi:
- Chẳng lẽ những chứng cớ kia, đều tìm được trong phủ Tổng đốc?
- Đúng vậy.
Hồng Thắng Đào gật đầu nói:
- Sau khi quân Tây Lương rút đi, trong phủ Tổng đốc này còn lưu lại rất nhiều phong thư, những phong thư này đều rơi vào tay Chu Lăng Nhạc, trong đó có một số là thư hàm giữa Công Tôn Sở và Tiếu Thiên Vấn, nghe nói các phong thư đều là mật hàm Công Tôn Sở viết cho Tiếu Thiên Vấn trước khi thành Sóc Tuyền phá, trong mật hàm, Công Tôn Sở đã bí mật đầu hàng người Tây Lương…!
Sở Hoan thở dài:
- Sau đó, Công Tôn Sở không bỏ thành chạy theo Lục Huyền, là có rắp tâm khác… Hắn ở lại thành Sóc Tuyền, không phải vì ngăn chặn quân Tây Lương, mà vì chờ đón quân Tây Lương rồi.
Phó Thịnh Du nói:
- Đúng là như thế, Hình Bộ Ti tra hỏi Công Tôn Sở, phát bố cáo, hiện giờ mọi người cũng đang mắng chửi Công Tôn Sở ra vẻ đạo mạo, trước kia trông như một chính nhân quân tử, nhưng thật ra là ngụy quân tử, hắn làm bộ phòng thủ thành Sóc Tuyền, nhưng thật ra là vì nội ứng ngoại hợp với người Tây Lương, hiến thành Sóc Tuyền cho người Tây Lương mà thôi, nếu không lúc trước hắn biết rõ quân Tây Lương mạnh mẽ, thành Sóc Tuyền căn bản không thủ được, vì sao còn muốn lưu lại tự tìm đường chết? Nếu không vì sao sau khi bị người Tây Lương bắt được, Tiếu Thiên Vấn lại đối đãi với hắn như thượng khách?
- Nếu hắn thật sự qua lại với người Tây Lương, vì sao thành Sóc Tuyền còn chống đỡ được gần nửa tháng?
Sở Hoan cau mày nói:
- Nếu như Công Tôn Sở quả thực có mưu đồ từ trước với Tiếu Thiên Vấn, đại quân Tây Lương tới dưới thành, hắn nên mở cửa đầu hàng mới đúng?
- Đều nói hắn làm bộ một chút mà thôi.
Hồng Thắng Đào giải thích:
- Mọi người đều nói, hắn là ngụy quân tử, cho dù qua lại với người Tây Lương, cũng giả trang bộ dạng trung thành đền nợ nước, cố ý ngăn chặn hơn mười ngày, chỉ là làm dáng một chút mà thôi.
Sở Hoan lắc đầu cười nhạt nói:
- Chiến tranh binh mã, sao có thể giống trò đùa, cuộc chiến công thành, thương vong thảm trọn, quân Tây Lương có mạnh mẽ hung mãnh hơn nữa, đánh nửa tháng cũng phải bỏ ra cái giá không nhỏ, nếu như Công Tôn Sở thật sự nương nhờ Tiếu Thiên Vấn, việc này cuối cùng cũng sẽ rõ ràng như giữa ban ngày, hắn cần gì phải làm bộ? Cho dù hắn muốn làm như vậy, chẳng lẽ Tiếu Thiên Vấn lại phối hợp với Công Tôn Sở, dùng tính mạng của vô số tướng sĩ bộ hạ làm cái giá?
Đôi mắt Phó Thịnh Du sáng lên, hỏi:
- Tổng đốc đại nhân, ý của ngài là nói, ngài tin tưởng Công Tôn đại nhân không phản quốc?
- Ta cũng không thể xác định.
Sở Hoan lắc đầu:
- Ta chẳng qua cảm thấy lý do mọi người bàn luận, đầy chỗ sơ hở, thực sự quá gượng ép.
- Nhưng có người nói, nếu như Công Tôn Sở thật sự chống cự, vì sao chỉ nửa tháng thành Sóc Tuyền đã thất thủ?
Phó Thịnh Du nhìn chằm chằm đôi mắt Sở Hoan:
- Thành Sóc Tuyền được xưng thành lớn nhất Tây Bắc, tường cao chắc chắn, binh mã cũng không thiếu, quân Tây Lương lấy kỵ binh làm chủ, công thành cũng không phải Sở trường của họ, nếu Công Tôn Sở thực sự muốn giữ vững, sợ rằng nửa năm quân Tây Lương cũng không công nổi…!
- Đạo lý này rất đơn giản.
Sở Hoan thở dài:
- Con đê ngàn dặm bị hủy bởi tổ kiến, nước lũ dâng lên, đê hổng cỡ con kiến, tiếp theo sẽ tan tác. Huống chi thành Sóc Tuyền lúc đó không có ý chí chiến đấu, binh không có lòng chiến đấu, Lục Huyền đường đường Tổng dốc, bỏ thành chạy trốn trước tiên, còn người nào có lòng tiếp tục thủ thành? Mặc dù Công Tôn Sở tổ chức binh mã phòng ngự, nhưng thành Sóc Tuyền chỉ dựa vào một mình Công Tôn Sở, sao có thể ngăn được quân đoàn hổ lang của Tây Lương? Sợ rằng rất nhiều người đều quên, Tiếu Thiên Vấn là danh tướng số một Tây Lương, chiến công hiển hách, quỷ kế đa đoan, Công Tôn Sở là một quan văn, sao có thể là đối thủ của Tiếu Thiên Vấn? Còn công thành chiến, tướng lãnh khác của Tây Lương có lẽ không có kinh nghiệm gì, thế nhưng vị Nam Viện Đại vương này sợ rằng rất có tâm đắc đối với công thành chiến…!
Nói tới đây, hắn dừng một chút, như có suy nghĩ, cuối cùng nói:
- Công Tôn Sở có thể suất lĩnh quân phòng thủ sĩ khí sa sút ngăn chặn thiết kỵ Tây Lương của Tiếu Thiên Vấn gần nửa tháng, đây đã là vô cùng khó lường rồi.
Phó Thịnh Du thở dài một tiếng, nói:
- Tổng đốc đại nhân minh giám, nếu như Công Tôn đại nhân biết rõ Tổng đốc đại nhân đánh giá về hắn như vậy, cho dù hắn chết cũng sẽ không tiếc nuối.
Sở Hoan lại cười nói:
- Dường như Phó tiền bối vô cùng tôn sùng Công Tôn Sở?
Phó Thịnh Du cười khổ nói:
- Đại nhân, ngài có chỗ không biết, thật ra ta vẫn luôn cảm kích Công Tôn đại nhân…!
Gã dừng một chút, mới chậm rãi nói:
- Công Tôn đại nhân cố thủ thành Sóc Tuyền, rất nhiều người đều nói hắn làm bộ, thế nhưng nếu không có Công Tôn đại nhân, ta nghĩ rất nhiều người đã chết dưới đao thương của quân Tây Lương. Khi đó ta không nỡ bỏ lại cơ nghiệp tổ tiên, còn nghĩ quân Tây Lương không cách nào đánh tới thành Sóc Tuyền, thế nhưng quân Tây Lương nói đến là đến, tiến vào Nhạn Môn Quan, có thể nói đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Hai ngày trước khi họ tới thành Sóc Tuyền, Phó gia ta mới bỏ chạy khỏi thành Sóc Tuyền… Về sau nghĩ lại, nếu như không có Công Tôn đại nhân cố thủ thành Sóc Tuyền ngăn chặn quân Tây Lương hơn mười ngày, sợ rằng chúng ta còn chưa rời khỏi cảnh nội Việt Châu đã bị kỵ binh Tây Lương đuổi theo… Cuối cùng sẽ trở thành một bộ phận trong vô số oan hồn dưới móng sắt Tây Lương.
Sở Hoan bình tĩnh nói:
- Công Tôn Sở biết rõ thành Sóc Tuyền chắc chắn không thủ được, lại vẫn lưu lại thủ vệ thành trì ngăn cản quân Tây Lương, ta thấy hắn cũng chưa chắc đã thật sự muốn đánh nhau sống chết với quân Tây Lương. Có lẽ hắn hiểu được, vô số dân chúng Tây Quan khi đó đang rút lui về phía nam, hắn có thể giữ vững thêm một ngày, là có thể kéo chân binh mã Tây Lương thêm một ngày, dân chúng trốn khỏi Tây Quan cũng có thể có thêm một ngày…!
Hắn khẽ thở dài:
- Ta không thể kết luận đối với hắn, nhưng nếu như hắn quả thật bị oan uổng, như vậy hắn nhất định là một người tốt trong lòng còn có dân chúng.
- Đại nhân, hắn nhất định bị oan uổng.
Phó Thịnh Du bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt ửng đỏ:
- Khẩn cầu Tổng đốc đại nhân nhìn rõ mọi việc, chớ để những kẻ có rắp tâm khác giết Công Tôn đại nhân!
Sở Hoan vẫn vô cùng bình tĩnh, nhìn Phó Thịnh Du, hỏi ngược lại:
- Tại sao Phó tiền bối lại kết luận Công Tôn đại nhân bị oan uổng như vậy? Hắn theo địch bán nước, đã có phong thư làm chứng, ngài nói hắn bị oan uổng, còn có chứng cớ?