Sóc Tuyền thành cũng phân làm bốn thành. Ánh nắng tươi sáng, thời tiết hôm nay cũng rất tốt.
Pháp trường ở phía đông thành đã được dựng sẵn. Mấy ngày trước, quan phủ đã ban bố cáo, muốn xử trảm quân bán nước Công Tôn Sở và vây cánh vào hôm nay trước mặt mọi người, cho nên dân chúng nội thành đã tụ tập tới cạnh pháp trường phía đông thành để xem hành hình từ sớm.
Thời điểm Sở Hoan đi tới pháp trường thì còn cách buổi trưa một thời gian ngắn nhưng tất cả các quan viên lớn nhỏ đều như đã tới từ sớm, ngồi tại bàn chuyên để xem hành hình cách đó không xa từ lúc nào. Đông Phương Tín và Đổng Thế Trân cũng đã ngồi xuống. Chủ sự Hình bộ Ngả Tông tự mình giám trảm, đảm nhiệm chức hình quan chính lần này.
Sở Hoan tới xem hành hình, Hiên Viên Thắng Tài và Kỳ Hoành cũng đều mặc giáp, đi theo hai bên tả hữu. Các quan viên đứng dậy chờ đón. Sở Hoan biết rõ đây đều chỉ là nghi thức xã giao, cười hoàn lễ. Vừa ngồi xuống, Đổng Thế Trân ở bên trái đã cười nói:
- Đêm qua tổng đốc đại nhân ngủ có ngon không?
Sở Hoan mỉm cười nói:
- Nhờ có Đổng đại nhân trước đó đã cho người thu dọn rất sạch sẽ nên ngủ rất an tâm.
Đổng Thế Trân cười nói:
- Chỉ phái người tới quét dọn một chút mà thôi. Đại nhân còn có chỗ không biết. Thời điểm quân Tây Lương bỏ chạy, đốt giết tổn hại trong thành. Phủ tổng đốc cũng suýt bị đốt sạch rồi!
- May mắn mà còn chưa bị thiêu hủy hoàn toàn. Nếu phủ tổng đốc mà bị đốt sạch thì tất nhiên tội chứng của rất nhiều người đã bị hủy rồi.
Sở Hoan lại cười nói:
- Bản đốc nghe nói, Chu tổng đốc suất binh khôi phục Sóc Tuyền, từng tìm được rất nhiều chứng cứ phạm tội tại phủ tổng đốc. Nếu phủ tổng đốc mà bị thiêu hủy thì những chứng cứ phạm tội kia có thể sẽ không tìm được. Có một số người sẽ được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật rồi.
Đông Phương Tín ngồi bên phải Sở Hoan liền quay đầu lườm Sở Hoan, thản nhiên nói:
- Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Nếu muốn người không biết thì trừ phi là mình đừng làm. Tội lớn như thông đồng với địch phản quốc, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.
Sở Hoan cười ha hả nói:
- Đông Phương tướng quân nói đúng lắm. Đúng rồi, hôm qua tướng quân có quân vụ gì khẩn cấp thế? Đã xử lý tốt chưa?
Đông Phương Tín khẽ gật mình nhưng lại thuận miệng nói rất nhanh:
- Đã xử lý tốt rồi. Nếu không sao hôm nay ta có thời gian tới xem hành hình chứ?
Đổng Thế Trân lại cười nói:
- Tổng đốc đại nhân, vốn trước đó nên chuẩn bị tốt cả đồ dùng cần thiết cho phủ tổng đốc. Chẳng qua hạ quan cũng không biết tổng đốc đại nhân có ý định gì cho nên cũng chưa chọn mua từ trước đó. Chỉ đợi đại nhân tới, lấy ít bạc từ Hộ Bộ Ti chọn những món đại nhân thích.
Sở Hoan chưa nói thì Đông Phương Tín ở bên cạnh đã nói:
- Đổng đại nhân hiện giờ không cần lo lắng chuyện này nữa rồi. Tổng đốc đại nhân đến Tây Quan nhậm chức, không ít thân sĩ Tây Quan vui mừng khôn xiết, nghe nói đêm qua đã kéo vài xe đồ đạc đưa tới phủ tổng đốc rồi...
Hắn lại liếc Sở Hoan, như có thâm ý khác nói:
- Đám đồ vật kia chắc cũng không ít bạc đâu nhỉ??
Sở Hoan quay đầu nhìn Đông Phương Tín, mỉm cười nói:
- Đông Phương tướng quân xử lý quân vụ mà còn quan tâm tới phủ tổng đốc như vậy sao? Hẳn là hôm qua Đông Phương tướng quân đi qua phủ tổng đốc rồi?
Đông Phương Tín cau mày nói:
- Không đi qua.
- Đã không đi qua thế sao lại còn biết những đồ vật kia được chuyển tới, làm sao biết chúng giá trị không ít bạc?
Sở Hoan sờ cằm, lạnh nhạt hỏi.
Đông Phương Tín hơi xấu hổ nói:
- Là nghe người khác nói!
Sở Hoan thở dài:
- Xem ra Đông Phương tướng quân thật sự rất quan tâm tới phủ tổng đốc, đến cả phủ tổng đốc làm chuyện gì ngươi cũng phái người chú ý tới...
Đôi mắt hắn lóe sáng, thần sắc lại bình tĩnh như cũ:
- Đông Phương tướng quân nếu cảm thấy hứng thú, bản đốc lại muốn mời Đông Phương tướng quân tới phủ tổng đốc đánh giá... Chúng ta có thể ngồi xuống trò chuyện thật kỹ một số chuyện...
Thấy sắc mặt Đông Phương Tín không ổn, hắn vẫn cười nói:
- À, suýt nữa quên nói cho Đông Phương tướng quân biết, bản đốc với Tô lão thái gia có quan hệ thân thuộc. Hắn tặng đồ dùng hàng ngày cũng chỉ là chăm lo cho người nhà mà thôi. Đông Phương tướng quân tuyệt đối không nên cho rằng bản đốc nhận hối lộ đấy nhé. Ngày đầu tiên ta tới đây, nếu bị người ta hiểu lầm là bản đốc nhận hối lộ thì cũng khó có thể ở lại Tây Bắc rồi...
Đông Phương Tín nghe Sở Hoan cười ha hả nói thế, sắc mặt hơi âm trầm, thản nhiên nói:
- Không dám không dám, tổng đốc nói đùa rồi.
- Đổng đại nhân, nghe nói hôm nay xử trảm Công Tôn Sở là tri châu tiền nhiệm của Việt Châu sao?
- Đại nhân có chỗ không biết. Công Tôn Sở này ra vẻ đạo mạo, trong miệng toàn nói lời trung quân nợ nước nhưng sau lưng lại làm chuyện vô sỉ, ruồng bỏ tổ tông.
Đổng Thế Trân nghiêm nghị nói:
- Thời điểm quân Tây Lương đánh tới, hắn rõ ràng có cơ hội bỏ chạy nhưng lại cố ý giả bộ muốn chiến đấu tới cùng với quân Tây Lương, lưu lại tại Sóc Tuyền thành... Về sau chúng ta mới biết, Công Tôn Sở này có rắp tâm khác. Mục đích hắn lưu lại tại Sóc Tuyền thành là để hiến thành cho người Tây Lương, cầu vinh hoa phú quý...
- Thì ra là thế.
Sở Hoan thở dài, nắm tay nói:
- Giặc bán nước như thế, người người phải trừ diệt... Đúng rồi. Bản đốc nghe nói Công Tôn Sở trấn thủ Sóc Tuyền thành lại ngăn cản được quân Tây Lương mười mấy ngày... Đông đại nhân, phải chăng là sau khi thành bị phá, Công Tôn Sở nhu nhược mới đầu hàng người Tây Lương sao? Nếu như đi theo người Tây Lương từ trước thì hắn cũng không tất yếu phải cố thủ thành trì mười mấy ngày chứ, sớm đầu hàng là được rồi!
Đổng Thế Trân lập tức lắc đầu nói:
- Đại nhân, trước khi thành bị phá, Công Tôn Sở cũng đã bí mật qua lại với Nam Viện Đại Vương của Tây Lương rồi.... Về sau hắn còn cố thủ thành trì mười mấy ngày, thật ra đều là quỷ kế của Công Tôn Sở mà thôi.
- Hả?
Sở Hoan giống như hứng thú, lại hỏi:
- Xin chỉ giáo cho.
- Trước kia hạ quan cũng được Công Tôn Sở cất nhắc, từng có một đoạn giao tình với Công Tôn Sở.
Đổng Thế Trân cười khổ, cảm thán nói:
- Công Tôn Sở thông kinh sử, miệng đầy đạo đức nhân nghĩa, ưa thích mua danh chuộc tiếng, tự xưng là thanh cao... Nếu đại quân Tây Lương vừa tới hắn đã lập tức hiến thành thì người trong thiên hạ sẽ biết hắn là kẻ tiểu nhân hèn hạ, nhu nhược vô năng. Hắn cố ý thủ vững thành trì mười mấy ngày, thành trì bị phá, đại khái hắn có thể nói là mình đã chiến đấu tới thời khắc cuối cùng, bị người Tây Lương chiếm thành cũng là bất đắc dĩ!
- Hả?
Sở Hoan như có điều suy nghĩ, khẽ vuốt cằm nói:
- Nói cách khác là hắn đã muốn hiến thành lại còn muốn vờ thủ vững chỉ là để mua danh chuộc tiếng sao?
- Đó là tự nhiên.
Đông Phương Tín rốt cục chen lời nói:
- Sóc Tuyền thành phòng thủ kiên cố, nếu muốn thủ thành thật thì hơn nửa năm người Tây Lương cũng không công phá nổi. Mười mấy ngày mà Tây Bắc đệ nhất thành đã bị công phá, Công Tôn Sở tất nhiên là kẻ bán nước chứ không còn nghi ngờ gì nữa.
Sở Hoan cười ha hả nói:
- Chỉ tiếc lúc ấy Đông Phương tướng quân không ở Sóc Tuyền. Nếu quân quyền khi đó mà trong tay Đông Phương tướng quân thì người Tây Lương chỉ sợ một năm cũng chẳng hạ nổi.
Không đợi Đông Phương Tín nói chuyện, Sở Hoan lại thở dài:
- Tiếu Thiên Vấn là một đại danh tướng, quả nhiên danh phù kỳ thực. Cái gọi là nhất tướng công thành vạn cốt khô lại chỉ để phối hợp với Công Tôn Sở diễn một vỡ tuồng, thõa mãn cho Công Tôn Sở mua danh chuộc tiếng, vậy mà tướng sĩ bộ hạ lại đều chịu chết cả... Nghe nói quân Tây Lương sau khi công phá Nhạn Môn Quan, một đường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, đánh tới Sóc Tuyền thành mới bị ngừng bước, hóa ra là để phối hợp diễn kịch với Công Tôn Sở. Đánh Sóc Tuyền thành, người Tây Lương lại vứt bỏ mấy ngàn thi thể...
Đổng Thế Trân và Đông Phương Tín liếc nhau, cảm thấy trong lời Sở Hoan nói có chuyện. Lông mày Đông Phương Tín nhíu chặt. Đổng Thế Trân lại thở dài một tiếng nói:
- Thật ra nếu không phải về sau phát hiện ra chân tướng thì chúng ta đều cho rằng Công Tôn Sở là một hảo hán tử... Chu tổng đốc suất quân khôi phục Sóc Tuyền, đúng như tổng đốc đại nhân vừa nói, lục soát được không ít thư từ, trong đó có một bộ phận là mật hàm của Công Tôn Sở gửi Tiếu Thiên Vấn. Hắn đã ước định cẩn thận với Tiếu Thiên Vân, đầu hàng Tây Lương, Tây Lương sẽ cho hắn vinh hoa phú quý... Nếu như không phải có bằng chứng như núi thì chúng ta... Ôi, chúng ta thật khó tin nổi hắn lại phản quốc theo địch!
- Những phong thư đó còn không?
Sở Hoan hỏi.
Đổng Thế Trân gật đầu nói:
- Đó là chứng cứ phạm tội, tất nhiên là vẫn còn. Một phần đang ở ngay trong nha môn Hình bộ!
- Công Tôn Sở theo địch bán nước, khiến người ta tức lộn ruột. Trong mật hàm kia nhất định là cực kỳ vô sỉ.
Sở Hoan nắm tay nói:
- Đổng đại nhân, bản đốc muốn xem rốt cục những mật hàm kia viết thứ gì, xem cái thằng ranh Công Tôn Sở này rốt cục có mặt thật ra sao. Nhưng không biết là có thể xem không?
Đổng Thế Trân và Đông Phương Tín lại đưa mắt nhìn nhau lần nữa. Đông Phương Tín lại nói:
- Hình bộ đã phê chuẩn xử tử rồi, cũng không cần nhắc lại chuyện cũ nữa. Xử trảm xong hôm nay, tất cả đã xong.
Sở Hoan lại cười nói:
- Như thế tức là bản đốc không thể xem phải không?
Đổng Thế Trân lại cười đáp:
- Tổng đốc đại nhân nói đùa rồi. Đại nhân đã muốn xem thì hạ quan sẽ phái người đi lấy cho người xem.
Hắn lại gọi chủ sự Hình Bộ Ngả Tông mang mật hàm tới. Ngả Tông cũng không dám cãi lời Đổng Thế Trân. Mật hàm kia là do hắn thu thập. Lúc này còn cách canh ba buổi trưa một thời gian. Mười bốn quan viên và Công Tôn Sở đều đã đi ra khỏi nhà tù, được trọng binh dẫn diễu phố thị chúng, sau đó mới đưa tới pháp trường chấp hành xử tử hình.
Ngả Tông dùng khoái mã nhanh chóng trở lại nha môn Hình bộ, khi đám người Công Tôn Sở chưa tới pháp trường thì hắn đã vòng trở lại rồi.
Ngả Tông mang một chồng thư từ cho Đổng Thế Trân. Đổng Thế Trân lại giao cho Sở Hoan, nói:
- Đại nhân, đây là bằng chứng lúc lục soát phủ tổng đốc. Bằng chứng như núi. Đám người Công Tôn Sở phản quốc, thông đồng với địch là không thể tranh luận rồi.
Sở Hoan gật đầu khẽ, nhận phong thư, đang muốn mở ra xem thì bỗng trong đám người truyền tới tiếng ầm ĩ, lập tức nghe thấy có người hô lớn:
Tiếng hô liên tiếp. Sở Hoan không đọc thư vội, đứng dậy từ đài cao phóng mắt nhìn xuống. Chỉ thấy mười mấy xe tù đang được đại quân áp giải về pháp trường. Dân chúng hai bên mắng chửi như thủy triều, cũng có người cầm đồ vật ném về phía xe chở tù. Mười bốn phạm nhân đều bị giữ trong xe tù, chỉ thò đầu ra, tóc đều hoa râm, một nửa tóc đã bạc trắng.
Sở Hoan cầm phong thư đứng dậy, đi tới bàn xem hành hình. Đám quan viên khác cũng đi theo lên đó, nhìn thẳng về phía các xe tù. Đông Phương Tín thấy thần sắc Sở Hoan hơi nghiêm túc, lại cười đắc ý nói:
- Trước kia Công Tôn Sở cũng coi là nhân vật nổi danh Tây Bắc, nhưng làm sai như thế thì đầu người kia cũng không thể giữ lại được.