Sở Hoan vào bên trong tiểu viện, vắng lặng tĩnh mịch, nhẹ nhàng đi tới trước cửa phòng, cửa phòng đang đóng chặt, định giơ tay lên gõ cửa, nhưng chưa chạm vào cửa, liền dừng lại, suy nghĩ một lát liền bỏ tay xuống, nhìn thấy có một khe hở nhỏ, lập tức khom người lại, nheo mắt định nhìn xem bên trong rốt cuộc là tình cảnh thế nào, đang gập được nửa người, còn chưa tiến sát đến khe cửa, một tiếng kẽo kẹt, cửa phòng đã mở ra. Sở Hoan trở tay không kịp, cơ thể vẫn đang gập một nửa như cũ, nghiêng đầu qua nhìn lên, điệu bộ nhìn từ trên xuống có vẻ lén lén lút lút, liền ngửi thấy một hương vị quen thuộc, hắn vẫn còn nhớ rõ, đó chính là mùi hương đặc biệt chỉ có trên người của Lâm Đại Nhi.
Lâm Đại Nhi lúc này đang đứng ở trong cửa, mái tóc đen nhánh, không giống như trước bắt chước nam nhân búi tóc lên, mà là vòng vèo rất tùy ý một phần tóc, dùng một cây trầm bạc thắt lại, bên má vẫn còn vài sợi đen buông xuống. Làn da nàng trắng nõn, tướng mạo xinh đẹp, ngũ quan thanh mảnh, trong bóng đêm càng xinh đẹp động lòng người, mấy sợi tóc đen tùy ý vén lên kia càng làm cho nàng nhìn qua có vẻ lười biếng mê mị, chỉ là vị tiểu mỹ nhân này thần sắc lãnh đạm lạ thường, một đôi tròng mắt như làn thu thủy từ trên cao nhìn xuống Sở Hoan.
Sở Hoan cực kỳ xấu hổ, đứng dậy, sửa sang lại xiêm y, ho khan hai tiếng, miễn cưỡng cười nói:
- Lâm…cô nương, vẫn chưa ngủ sao?
Lâm Đại Nhi nhìn chằm chằm vào mắt Sở Hoan, hỏi ngược lại:
- Ngủ rồi thì sao? Chưa ngủ thì làm sao?
Rồi hơi có vẻ giễu cợt nói:
- Sở đại nhân trước đây cũng rất thích nửa đêm canh ba trèo tường vào tiểu viện, chui vào phòng nữ nhân sao?
Sở Hoan nghe thấy Lâm Đại Nhi hoài nghi đối với nhân phẩm của mình, lập tức giải thích, nói:
- Lâm cô nương, cô đừng hiểu lầm, ta… ta không có ý gì khác, chỉ là tới xem cô thế nào, ta gọi cửa nhưng cô không đáp, ta nghĩ là cô nương đã ngủ rồi, cho nên…chỉ có thể trèo tường mà vào thôi.
- Đây là phủ đệ của ngài, ngài muốn như thế thì tự nhiên là có thể như thế.
Lâm Đại Nhi thản nhiên nói:
- Ngài bây giờ nhìn thấy rồi, có thể đi được rồi.
Sở Hoan thật sự không quen với thái độ có hơi lạnh lùng này của Lâm Đại Nhi, nhưng cũng biết tính cách này của nàng, nên mặc dù không nhiệt tình, nhưng chí ít cũng không có vẻ chán ghét, mỉm cười nói:
- Nghe bọn họ nói cô nương đã một ngày không ăn chút gì, có phải là trong người cảm thấy không thoải mái không? Nếu như không thoải mái, trong phủ chúng ta vừa hay đang có một vị đại phu, hắn có thể xem qua giúp cô nương. Lâm cô nương, người ta thường nói rất đúng, có bệnh thì chữa bệnh, không có bệnh thì phòng bệnh, bất kể nói thế nào, bắt mạch một chút cũng là tốt, bây giờ ta đi kêu hắn vào, xem giúp cô nương, cô nương thấy sao?
Gương mặt xinh đẹp của Lâm Đại Nhi không có bất kỳ sắc thái gì, thật giống như một viên ngọc thạch bị đóng băng ngàn năm, thanh âm cũng lãnh đạm:
- Đa tạ nhã ý của đại nhân, nhưng không cần Sở đại nhân phải phí sức như vậy, ta sống hay chết không cần Sở đại nhân quan tâm, hơn nữa…ta ở chỗ này, cũng không tiếp xúc với bất cứ ai, cho dù là đã bị nhiễm bệnh dịch cũng sẽ không lây cho người khác, cứ chết ở đây thôi. Ngược lại Sở đại nhân hãy nhanh chóng rời khỏi chỗ này đi, nếu như ta thật sự đã bị nhiễm bệnh dịch rồi, chỉ sợ liên lụy đại nhân.
Sở Hoan nghe Lâm Đại Nhi nói như vậy, chỉ cảm thấy toàn thân rất không tự nhiên, nếu như không phải lúc đầu hồ đồ chiếm thân thể người ta rồi, Sở Hoan thật cũng không muốn cùng với Lâm Đại Nhi nói nhiều lời, lúc hắn tiếp xúc với nữ nhân của người khác cũng không có cảm giác không tự nhiên như vậy.
Hắn hơi cau mày, nhìn dò xét hai mắt Lâm Đại Nhi, sau đó cuối cùng phát hiện, thời tiết ngày hôm nay đang dần ấm lên, mặc dù đang ở Tây Bắc, ban đêm có gió thổi, nhưng thật ra cũng không thể coi là lạnh lẽo. Nhưng Lâm Đại Nhi lúc này lại khoác một áo khoác màu nâu, áo khoác làm từ lông gấm, Lâm Đại Nhi từ phần gáy trở xuống, toàn bộ thân thể mềm mại đều được áo khoác che giấu trong đó, nhìn qua quả đúng là hết sức không tự nhiên.
- Cô nương có phải là bệnh thật rồi không?
Sở Hoan thấy tình hình này, trong lòng cả kinh, nếu như không phải thân thể có bất thường, Lâm Đại Nhi sao lại mang áo khoác vào lúc này, tâm trạng ngay tức khắc lo lắng hơn:
- Đại Nhi, mặc kệ thế nào, cô nương nhất định phải để cho đại phu xem qua một chút.
Lâm Đại Nhi tựa hồ cũng nhìn ra được vẻ lo lắng trong mắt Sở Hoan, lông mày nhíu lại, liền định đóng cửa lại, Sở Hoan nhanh chóng thò tay vào phía trong khe cửa, lúc Lâm Đại Nhi đóng cửa, vừa đúng khiến tay của Sở Hoan kẹp ở giữa, dường như sợ kẹp bị thương tay của Sở Hoan, cau mày nói:
- Ngài…ngài bỏ tay ra đi.
Sở Hoan nhìn vào theo khe cửa, nhìn Lâm Đại Nhi, lắc đầu nói:
- Cô nương hãy mở cửa ra, vì sao không muốn gặp đại phu? Cô nương rốt cuộc là bị làm sao?
- Ngài…ngài lấy tay ra đi.
Lâm Đại Nhi vừa tức vừa nóng nảy.
- Nếu không lấy ra, ta… ta đóng cửa làm gãy nó đấy.
Sở Hoan thở dài:
- Nếu cô không chịu xem đại phu, ta sẽ không bỏ tay ra, cô cứ việc đóng cửa làm gãy nó, ta vốn thiếu nợ cô không ít, cho cô một cánh tay cũng không tính là nhiều.
Lâm Đại Nhi nhìn xuyên qua khe cửa, hai tròng mắt xinh đẹp mang theo vẻ oán giận, căm hận nhìn Sở Hoan, nàng cắn cặp môi đỏ mọng, cánh tay dùng sức, tựa hồ thật sự muốn bẻ gãy cánh tay Sở Hoan.
Sở Hoan cũng xuyên qua khe cửa nhìn chăm chú vào mắt Lâm Đại Nhi, hắn đã luyện qua Long Tượng Kinh, cải tạo tám mạch, hiện nay đã cải tạo ba mạch Đốc, Nhậm, Xung, đột phá ba đạo của Long Tượng Kinh, theo vòng luyện khí, bụi bặm luyện xương, tịnh thổ luyện da, bất luận là khí tức hay xương cốt da thịt, người ngoài nhìn vào giống như cũng không có gì biến đổi, nhưng bản thân Sở Hoan biết rõ thân thể của mình đã xuất hiện biến hóa cực lớn, thân thể của hắn đã không còn là thân thể của người bình thường nữa.
Tịnh Thổ luyện da, lúc ở An Ấp, ở La Đa hắn đã chỉ điểm ra, đột phá được Tịnh Thổ Đạo rồi, lúc đó làn da cũng đã sinh ra biến hóa lớn, sức mạnh bền dẻo này có thể nói là tuyệt thế vô song.
Tính dẻo dai của làn da hiếm thấy trên đời, mà xương cốt ở bên trong lại chắc chắn hơn người bình thường mấy lần, hai cánh cửa kẹp lấy cánh tay, đối với Sở Hoan mà nói, chẳng khác nào như ruồi bọ đậu lên. Trong lòng Sở Hoan rất rõ, nếu như Lâm Đại Nhi thật sự dùng sức để đóng cửa, cuối cùng thứ bị gãy không phải là cánh tay của hắn, mà chỉ có thể là ván cửa thôi. Chỉ là về điểm này, Sở Hoan đương nhiên sẽ không để cho Lâm Đại Nhi nhìn ra.
Lâm Đại Nhi gia tăng thêm từng chút sức lực, hàm răng cắn chặt lấy môi đỏ mọng, hình như muốn cắn tới chảy máu, nàng tựa hồ đối với Sở Hoan tràn đầy oán hận, hơn nữa những oán hận này, muốn thông qua cánh cửa kẹp chặt tay Sở Hoan mà phát tiết ra.
Lông mày Sở Hoan từ từ nhíu lại, trên mặt cố ý hiện ra vẻ thống khổ, Lâm Đại Nhi nhìn thấy biểu cảm của Sở Hoan, lực trên tay lập tức nhẹ đi nhiều, do dự một chút, cuối cùng nói:
- Ngài…ngài có rút ra hay không, ngài đồng ý với ta là sẽ không để ai đến làm phiền, ngài nói lời mà không giữ lời.
Sở Hoan thở dài:
- Ta đương nhiên không cho ai đến làm phiền cô nương, ta cũng bảo đảm, chỉ cần cô không bằng lòng, thì người khác cũng sẽ không đến đây quấy rầy cô, nhưng cơ thể không khỏe, ta không thể không qua thăm, ta cũng không thể làm như không thấy, không tới chăm sóc.
Lâm Đại Nhi nhíu lông mày lại, dường như trong lòng có vô vạn điều phiền não, giọng nói đã không lãnh đạm như lúc trước, thậm chí còn mang theo một chút bất đắc dĩ:
- Ta không sao, ta rất khỏe, ngài đừng quản ta có được không?
Sở Hoan lắc đầu, vẻ mặt vô cùng kiên định, cười khổ nói:
- Ta sao có thể để mặc cô nương?
Lâm Đại Nhi cắn chặt môi, cuối cùng buông tay ra, xoay người đi vào nhà, cũng mặc kệ Sở Hoan, Sở Hoan thở phào nhẹ nhõm, đi theo vào trong, thuận tay đóng cửa lại, Lâm Đại Nhi quay đầu nhìn thấy Sở Hoan cùng đi vào, trong mắt càng hiện lên vẻ phiền não, dường như có chút tâm thần không yên, đi tới cửa sau, mở cửa sổ ra, bên ngoài cửa sổ có hai cây cổ thụ, cây cao ngút trời, lộ ra vẻ hết sức u ám.
Sở Hoan đi đến sau lưng Lâm Đại Nhi, thấy nàng vẫn dùng áo khoác bao lấy cơ thể, thân thể cân đối dường như còn đang run rẩy, liền khẽ giọng nói:
- Đại Nhi, bất kể trong lòng cô có phải còn đang trách ta hay không, cũng không cần biết bây giờ cô rốt cuộc nghĩ gì, cô có thể đi theo ta đến Tây Bắc này, trong lòng ta rất vui, chí ít cô cũng cho ta cơ hội chăm sóc cô. Mấy ngày gần đây, ta không quan tâm tới cô chu đáo, là ta không tốt. Chỉ là nếu như cô có gì đó không thoải mái, nhất định phải nói cho ta biết, điều có thể làm được cho cô, ta nhất định sẽ làm.
Lâm Đại Nhi cũng không quay đầu lại, chỉ là ngơ ngác nhìn vào thân cây già nua ở bên ngoài cửa sổ, hai tay ở bên trong siết chặt áo khoác, nhìn thoáng qua lại giống như rất lạnh lẽo, một hồi rất lâu sau, mới nghe nàng nói khẽ:
- Nghe nói người nếu chết oan uổng, thì sẽ biến thành cô hồn dã quỷ, vào không được Quỷ môn quan, càng không có cách nào đầu thai làm người, ngài nói, điều này có thật hay không?
Sở Hoan không biết vì sao nàng lại nói như vậy, lời nói này nghe qua cũng khiến cho người khác hơi run rẩy, miễn cưỡng cười nói:
- Cô không nên suy nghĩ bậy bạ, làm gì có cô hồn dã quỷ. Cho dù thật sự có luật nhân quả, đó cũng là thiện giả thiện báo, ác giả ác báo.
Lâm Đại Nhi cười lãnh đạm, nói:
- Thiện có thiện báo, ác có ác báo sao? Ngài tin những lời này sao? Trong thiên hạ có bao nhiêu người tốt có được quả báo tốt? Ngược lại là những tên ác nhân kẻ xấu kia lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
- Thiện giả thiện báo, ác giả ác báo, đằng sau còn có hai câu nữa, không phải không báo mà thời cơ chưa tới.
Sở Hoan tiến lại gần Lâm Đại Nhi một chút, mùi hương cơ thể trên người Lâm Đại Nhi chui vào mũi hắn, ngửi thấy mùi này hắn thấy đặc biệt thoải mái, không cần chạm vào cơ thể Đại Nhi, chỉ cần nghe thấy mùi hương này, là có thể khiến cho Sở Hoan cảm nhận được sự mềm mại của nữ nhân rồi.
- Đợi đến lúc thời cơ thích hợp, thiện ác đều sẽ được thanh toán.
- Ai thanh toán?
Lâm Đại Nhi lập tức hỏi.
Sở Hoan khẽ giật mình, suy nghĩ một chút, cuối cùng nói:
- Trời cao.
- Trời cao.
Lâm Đại Nhi hơi ngẩng đầu, bên ngoài một màu đen nhánh, không nhìn tới được màn trời, suy nghĩ một lát, mới nói:
- Lúc nhỏ, có một a ma thường kể chuyện xưa cho ta nghe, bà từng kể, nếu như một người chịu tai họa bất ngờ, cực khổ, chết oan uổng, như vậy thì sẽ có oán niệm, cơn oán niệm này sẽ khiến hắn không vào được Quỷ môn quan, chỉ có thể ở bên ngoài phiêu đãng, trở thành cô hồn dã quỷ, sẽ mãi không được đầu thai, cũng không được yên nghỉ.
Thanh âm nàng rất nhẹ, không có rung động nào, giống như chỉ đang tự kể lại một truyền thuyết lâu đời:
- Muốn để bọn họ được yên nghỉ, phải tiêu giảm oán niệm của họ.
Nói đến đây, thanh âm đột nhiên dừng lại, Lâm Đại Nhi cúi đầu, lông mày chau lại, như có điều suy nghĩ.
Sở Hoan cảm thấy tâm tình của Lâm Đại Nhi rất suy sụp, không cầm được giơ tay khoác lên vai của nàng, thân thể của Đại Nhi run lên, lập tức quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt ôn hòa của Sở Hoan, nàng nhìn chăm chú vào ánh mắt của Sở Hoan, hai tròng mắt lúc đầu còn vẻ sầu não, nhưng sau một khắc, đã dần dần biến mất, thanh âm lại trở nên lãnh đạm:
- Ta không sao, ngài không cần phải lo lắng cho ta. Ta ở chỗ này, đợi đến thời điểm nên đi, ngài có cản cũng cản không được. Ngài…ra ngoài đi.
- Vậy cô nói cho ta biết, vì sao cả ngày đều không ăn chút gì?
Sở Hoan cau mày hỏi:
- Bố Lan Thiến bọn họ rất thích giao thiệp với cô, cô cùng bọn họ cười cười nói nói, chưa chắc sẽ không vui vẻ, vì sao ngay cả họ cũng bị chặn từ ngoài cửa? Còn nữa… nếu như thân thể cô vẫn khỏe, vì sao lúc này còn phải phủ thêm một cái áo khoác như vậy? Đại Nhi, ta thật sự rất muốn chăm sóc cô thật tốt, nhưng cô không thể quá khép kín bản thân như vậy. Ta biết cô đã trải qua nhiều chuyện đau khổ, nhưng kẻ chết đã chết rồi, người sống thì vẫn phải sống tiếp, ta nghĩ Lâm tướng quân ở dưới suối vàng có biết, cũng không hy vọng cô trở thành bộ dạng như bây giờ, bọn họ nhất định hy vọng cô tiếp tục sống tốt.
Nhìn thấy tròng mắt Lâm Đại Nhi khẽ động, dường như đã có nước mắt chực trào ra, Sở Hoan quay mặt Lâm Đại Nhi lại, để hai tay lên hai bên bờ vai thon của nàng, kiên quyết nói:
- Nàng nói không cho ta quan tâm nàng, ta sao có thể mặc kệ được? Cho dù nàng có thừa nhận hay không, bất kể nàng có bằng lòng hay không, nàng đã là nữ nhân của ta, vận mệnh của nàng và ta đã bị buộc chặt với nhau rồi, quan hệ giữa ta và nàng cũng không phải chỉ một hai câu là có thể nói rõ ràng được.
- Im miệng, đừng nói nữa.
Lâm Đại Nhi duỗi hai tay từ bên trong áo khoác ra, dùng sức đẩy ngực Sở Hoan:
- Ngài mau ra ngoài đi, ta không muốn nói chuyện với ngài nữa.
Lâm Đại Nhi vốn cũng là người luyện võ, khí lực không nhỏ, chỉ là Sở Hoan cơ thể khỏe mạnh, hạ bàn rất vững chắc, cú đẩy này của Đại Nhi, dĩ nhiên khiến cho Sở Hoan lui về phía sau hai bước, nhưng chính Đại Nhi cũng vì lực cản mà thối lui một bước, hai tay nàng vươn ra, thêm một bước lui về sau nữa, áo khoác lập tức rớt ra, Sở Hoan nhanh tay lẹ mắt, lúc đứng vững rồi, ánh mắt dừng trên thân thể đã cởi bỏ áo khoác của Đại Nhi, thần sắc biến đổi nhanh chóng, trong ánh mặt hiện ra vẻ kinh hãi.