Hắn hoàn toàn không ngờ tới sẽ có chuyện bất ngờ như vậy xảy ra, quá là vô đạo đức. Tôn Phi đang chuẩn bị làm chánh sự đấy, thế nào liền lòi ra chuyện này …
Ngay sau đó, Tôn Phi liền thấy hoa mắt. Cả thế giới trong mắt hắn dần dần trở nên mơ hồ vặn vẹo, giống như một cái ti vi cũ kĩ tiếp thu tín hiệu không tốt tạo nên tạp âm roẹt roẹt, sau khi lóa lên hình bông tuyết trắng phau thì hoàn toàn mất tín hiệu
Bóng tối tràn tới.
...
…
Tôn Phi mở mắt ra lần nữa đã phát hiện mình quay trở lại quốc vương đại điện.
Trang trí vàng son lộng lẫy huy hoàng, dụng cụ xa hoa, còn có giường lớn mềm mại màu đỏ giống hệt như lúc trước khi tiến vào Hắc ám thế giới âm trầm đầy máu tanh tạo thành cho thị giác một màu đối lập, nội tâm Tôn Phi nhất thời tràn đầy nghi ngờ.
- Chuyên gì xảy ra? Những gì ta làm vừa rồi … chẳng lẽ một cơn ác mộng?
Tôn Phi phát hiện mình vẫn nằm ở trên giường như cũ, chẳng qua là thân thể nóng lên, cả người nồng nặc một mùi mồ hôi, nhìn như vừa đi tắm hơi vậy.
Hắn ngẩn ngơ. Hai tay lấy sức đỡ thân thể ngồi dậy.
Tỉnh lại một lát, Tôn Phi kinh ngạc phát hiện, cảm giác mơ màng, trầm trầm đã biến mất không thấy, cả đau đớn từ ngực cùng đầu truyền tới không thấy bóng dáng đâu.
- Chuyện gì vừa xảy ra? Tai nạn vừa rồi không phải là mơ chứ?
Tôn Phi ý thức thấy có chút gì đó kì diệu xảy ra trên người nhưng rút cuộc chuyện gì xảy ra hắn lại không thể nói.
Cả đại điện yên tĩnh, không có lấy một bóng người. Tôn Phi xuống giường nhẹ nhàng khẽ vươn lưng một cái.
Xoẹt xoẹt!
Tiếng vải lụa bị xé rách truyền đến. Trên người Tôn Phi mặc áo sơ mi kị sĩ màu trắng hoa văn cổ tròn đột nhiên có nhiều lỗ hổng, lần lượt xuất hiện trên người, giống như xu hướng giả ăn mày lừa gạt ở kiếp trước vậy. Thậm chí cả đáy quần cũng rách tét ra mấy cái lỗ, trong lúc nhất thời "cảnh xuân" chợt lộ ra.
- Bà mẹ nó, chuyện gì đây?
Tôn phi sợ hết hồn. Gần đây một chuỗi chuyện liên tiếp xảy ra làm thần kinh hắn rất nhanh suy yếu.
Cúi đầu xuống, Tôn Phi mới phát hiện áo sơ mi kị sĩ lúc đầu mặc trên người vô cùng thích hợp, giờ dường như nhỏ lại một chút, quần cũng chật một chút, nên vừa rồi khi mặc có dùng chút sức lực làm cho áo sơ mi cùng quần bị xé rách.
- Đồ thừa rồi, đồ thừa rồi, không nghĩ vải vóc ở dị thế lại kém chất lượng như vậy, xé liền rách!
Gió nhẹ thổi tới, Tôn Phi cảm thấy lạnh người một hồi.
"Gió thổi "gà con", …rất mát mẻ."
- Phải tìm một bộ y phục mặc vào thôi
Tôn Phi nhìn qua mọi nơi trong đại điên, rất nhanh tìm được một cái tủ, bên ngoài được tạo hình rất hoa mĩ giống tủ quần áo. Mở ra xem, bên trong quả nhiên có các loại trang phục đẹp đẽ, quý phái, đắt tiền. Hắn chọn lấy một bộ trang phục kỵ sĩ màu đen nhỏ gọn bó sát người với mình sau đó đi tới trước mặt gương đồng nhìn qua.
Vừa mới nhìn, Tôn Phi sợ ngây người. Một thiếu niên mặc áo đen kị sĩ anh khí bừng bừng xuất hiện trong gương. Thân người cao mét tám, vóc dáng thon dài cao ngất, trên đầu mái tóc dài đến vai đen nhánh được buộc sau ót bằng chiếc vòng khảm hồng ngọc, mặc dù gương mặt không anh tuấn đến mức làm nam nhân đố kị, nữ nhân nổi điên, nhưng đôi mắt to, long mày rậm, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng làm cho thiếu niên mỗi khi giơ tay nhấc chân đều toát ra khí thế hào hùng mãnh liệt.
- Tên quái nào thế kia, chẳng lẽ tên mặt trắng nhỏ trong gương này lại là ta?
Tôn Phi không tin thử huơ tay múa chân. Người ở trong gương cũng làm động tác y hệt.
Lúc này hắn mới tin tưởng cái người đẹp trai trong gương chính là mình, liền hai tay chống hông ngửa mặt lên trời mà cười khúc khích:
- Oa há há há, bội thu, bội thu rồi! Thì ra cái tên quốc vương ngu ngốc Alex mặc dù trí tuệ thấp kém nhưng bề ngoài thực khiến người ta yên tâm, ha ha ha, ít nhất so với ta trước kia ưa nhìn hơn rất nhiều.
Tôn Phi chỉnh tay tạo dáng hướng về phía gương ngắm, vui không thể tả.
Một cảm giác đắc ý khó tả xuất hiện. Thật tình, hắn nhìn so với những minh tinh Hàn quốc đụng dao kéo, phẫu thuật thẩm mĩ không khác biệt gì.
- Từ nay về sau, ta chính là Alexander, Alexander chính là ta!
Tôn Phi vui mừng siết chặt hai nắm đấm, trong lòng kiên định nói thầm.
Hắn tạo dáng một lúc, sau đó mới chịu xoay người đi tới giữa điện, nơi đây là một hàng những bộ khôi giáp toàn thân, cắm một bên là những thanh đại kiếm bản rộng. Lựa chọn một bộ vừa với thân hình, hắn rút đại kiếm, dương dương đắc ý mà quơ múa mấy cái, tìm tòi cảm giác làm quốc vương.
Một giây sau, sắc mặt Tôn Phi biến đổi trở nên kì quái.
- Sao lại nhẹ như vậy? Thanh kiếm này không phải gọt từ gỗ ra để lừa người chứ?
Một cây đại kiếm dài chừng một thước ba, hàn quang lóe sáng, ước chừng cũng nặng đến ba mươi bốn mươi cân nhưng trong tay Tôn Phi lại giống rơm rạ, không cảm thấy nặng nề một chút nào, sự tình kì quái khiến hắn rất giật mình.
Oang!
Tôn phi thử nhẹ nhàng chém một kiếm lên khôi giáp bằng thép. Lúc này lại xảy ra chuyện khiến hắn phải trân chối nghẹn họng.
Chỉ nghe một âm thanh thúy vang vọng, một kiếm nhẹ nhàng bay bổng này không tốn chút sức lực nào cả, vậy mà lại đem khôi giáp lún vào ba bốn li, tựa như sắp đứt thành hai, hệt như chém đậu hũ vậy. Một lát sau hơn nửa số bộ phận của khôi giáp mới leng keng 1 tiếng, rơi trên mặt đất, chia làm hai mảnh.
- Hít hà…
Tôn Phi hít một hơi khí lạnh. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Dù thần kinh hắn có chai lỳ hơn nữa cũng không khỏi sợ ngây người với những điều trước mắt:
- Gặp quỷ, gặp quỷ….. Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra? Ta sao có thể … sức mạnh làm sao lại… đột nhiên trở nên lớn như vậy?
Nghĩ tơi đây, cổ tay Tôn Phi theo bản năng run lên, vẫn thấy cảm giác thật nhẹ nhàng như không có vật gì vậy.
Nhưng hắn lại có thể thấy, rõ ràng thanh kiếm nặng nề dày cộp này lại bị mình một tay chém ra bốn năm kiếm, ánh kiếm lóe lên ánh sáng như hàn ngọc, và phát ra tiếng ông ông ông kèm theo.
Loại cảm giác giống trong giấc mộng Hắc ám thế giới, nhân vật "Dã nhân" thăng cấp đến cấp 5, tương tự lúc múa cự phủ bằng hai tay chém giết quái thú, lực lượng lớn nhỏ cũng phù hợp.
- Chẳng nhẽ là…
Tôn Phi đột nhiên giật mình.
- Phải chăng năng lực của "Dã nhân" trong cái trò chơi kia bị mình mang ra hiện tại?
Hắn sợ ngây người trước ý nghĩ này của mình. Một lúc lâu sau, Tôn Phi quyết định kiểm nghiệm suy đoán của chính mình, hắn đem thanh cự kiếm trong tay trở về bên trong vỏ kiếm của khôi giáp, quan sát những thứ vũ khí khác quanh bốn phía đại điện.
Đột nhiên mắt hắn sáng lên.
Tôn Phi thấy nơi xa xa trong góc phòng, vừa vặn có một thanh cự phủ hình dáng kì dị, cán búa lại được khuếch trương thêm lưỡi búa hình cung, ít nhất dài một thước năm, nhìn vẻ ngoài ước chừng nặng đến trăm cân, nặng trịch nằm ở bên cạnh đống khôi giác đen sì, khiến cho viên gạch dưới mặt đất lõm xuống thành cái lỗ.
Thân búa đen nhánh có khắc hoa văn kì dị, sát khí mười phần. Bước nhanh tới, đưa tay nhấc nó lên, Tôn Phi cầm chắc cự phủ trong tay.
Nhất thời, một cảm giác kì diệu như cùng chung huyết mạch lan truyền khắp toàn thân, vào mỗi một tế bào, mỗi một dây thần kinh, Tôn Phi cảm giác chiếc cự phủ này dung nhập vào chính thân thể mình, chính là thân thể một phần.
Hắn nhắm mắt lại cảm nhận tinh tế.
- Không sai, đây chính là "kĩ năng phủ" của Dã nhân trong trò chơi, kĩ năng tăng ba điểm xong có cái cảm giác đó, tùy tâm sở dục, không gì không thể làm được …
Vù vù vù vù!
Cự phủ trong tay Tôn Phi như cối xay gió, xoay tròn mà chém, tỏa ra từng đợt hắc quang đánh thẳng vào linh hồn. Đủ các loại phủ kĩ không thể tưởng tượng nổi của Dã nhân được hắn đánh ra, giống như là một tên tông sư đã luyện cự phủ vài chục năm đang thi triển, nhuần nhuyễn chí cực.
Tới lúc này, Tôn Phi đã hoàn toàn tin tưởng vào suy đoán của mình, không sai chút nào.
Hắn xác thực đã có toàn bộ kỹ năng, sức mạnh, phủ kĩ, thể lực, lực công kích cùng lực phòng ngự cấp năm. Tất cả năng lực thuộc về Dã nhân, hắn đều có.
Lực lượng khổng lồ mang đến cho Tôn Phi cảm giác an toàn chưa từng có từ trước tới nay.
- Đây chính là cảm giác có sức mạnh sao? Không biết sức mạnh như vậy ở thế giới này được xếp vào tiêu chuẩn gì?
Hưởng thụ cảm giác sở hữu lực lượng, Tôn Phi đột nhiên nghĩ tới một cái vấn đề nghiêm trọng:
- Đúng rồi, "cao thủ huynh" không phải nói địch nhân đang tấn công thành trì sao? Có lẽ mình nên đi xem chút…
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện ở trong đầu, liền không thể vãn hồi, có lẽ lấy sức mạnh của hắn bây giờ thật sự có thể làm chút gì đó.
Nhưng trước khi lên đường phải suy tính an toàn, Tôn Phi lựa chọn một bộ khôi giáp kị sĩ vừa vặn với dáng người, tổn hao sức lực "chín trâu hai hổ" mới đem nó mặc được vào người. Cái áo giáp này đem toàn bộ cơ thể Tôn Phi phòng hộ chặt chẽ.
Hắn đem cái nón giáp sắt thả xuống, che trước mặt của mình, nhưng ánh mắt có thể xuyên thấu qua lỗ nhìn, có thể thấy rõ rang bên ngoài, Tôn Phi cảm giác trang phục của mình lúc này, quả thực là giống nhân vật Iron man Robert- Downey trong Hollywood , chỉ cần thoáng khẽ động, khôi giáp các đốt ngón tay chỗ sẽ truyền đến tiếng kim loại ma sát bang bang, làm người nhiệt huyết sôi trào.
Uy phong lẫm liệt, sát khí mười phần.
Toàn bộ năm mươi cân khôi giáp trước kia có thể đè cho Tôn Phi dẹp lép, nhưng bây giờ mặc lên người hắn giống áo mỏng để hóng mát, hoàn toàn chẳng có cảm giác gì.
Bang bang!
Tôn Phi đem cự phủ đen sì gõ lên khôi giáp, nghe cái tiếng va chạm này rất là thoả mãn:
- Ha ha, coi như bị cung tiễn thủ bắn trúng cũng không có nguy hiểm!
Lên đường!
Lặng lẽ đi ra khỏi đại môn của quốc vương đại điện, Tôn Phi nhìn xung quanh.
Vốn là hắn tính trước mặt lính bảo vệ hoàng cung đóng kịch một tí, ai lại biết được cung điện trước mắt không có, một mảnh tĩnh lặng. Đi thẳng đi ra ngoài đại môn mới phát hiện ra có hai người lính đầy vết thương mệt mỏi dựa vào đại môn thiếp đi.
Nhìn dáng vẻ hai người lính như vậy chắc là vừa từ thủ thành xuống, mệt mỏi không chịu nổi dựa vào đại môn ngủ thiếp đi.
- Bà mẹ nó, ngay cả cung điện quốc vương mà cũng chỉ có hai người thương binh canh giữ, xem ra chiến tranh trên tường thành đã dần gay cấn rồi.
Nghe tiếng hò hét từ xa, tâm tình Tôn Phi căng thẳng, hắn không khỏi bước chân mau hơn. Có lẽ thời gian cho hắn còn lại không nhiều lắm