Klein đang nghĩ tới việc sự kiện tự sát thần bí của nguyên chủ liệu có khả năng gặp phải nguy hiểm không rõ gì không, nghe được tiếng gõ cửa bất thình lình thì theo bản năng kéo ngăn kéo, lấy khẩu súng ổ xoay ra, cũng hỏi đầy cảnh giác.
Bên ngoài yên lặng chừng hai giây, sau đó một giọng nói dùng khẩu âm Akhova vang lên rất chói tai:
“Tôi, Mountbatten, Beech Mountbatten đây.”
Giọng nói kia dừng lại một chút, rồi bổ sung thêm:
“Cảnh sát.”
Beech Mountbatten... Khi cái tên này chui vào trong tai, Klein lập tức nghĩ tới chủ nhân của nó. Đó là một trong những cảnh sát phụ trách khu phố của nhà trọ này, là một người đàn ông thô lỗ và thích động thủ. Chỉ có điều phải là người như vậy mới có thể xử lý được cái lũ nghiện rượu, trộm cắp lưu manh, ác ôn kiêm cả ăn trộm nữa.
Mà giọng nói độc đáo kia chính là một trong những nhãn hiệu của anh ta.
“Vâng, tôi tới ngay đây!” Klein hô to đáp lại.
Hắn vốn định cất khẩu súng ổ xoay vào trong ngăn kéo, nhưng nghĩ tới việc không rõ tại sao cảnh sát lại tới, có lẽ là sẽ có những hành động như điều tra, nên hắn cẩn thận chạy tới cạnh bếp lò đã tàn lửa tắt dụi từ lâu, thả súng lục vào trong.
Ngay sau đó hắn xách cái giỏ đựng than đá lên, giũ mấy cục than vào trong bếp lò che khẩu súng lại, sau đó lại đặt một chiếc siêu lên che giấu tất cả.
Chuẩn bị xong xuôi, hắn sửa lại quần áo, bước tới gần cửa, vừa mở cửa vừa hàm hồ nói:
“Xin lỗi nhé, vừa mới ngủ trưa dậy.”
Ngoài cửa là bốn vị cảnh sát, đều mặc đồng phục màu đen kẻ ô trắng, đội mũ mềm có gắn huy hiệu. Beech Mountbatten với chòm râu quai nón màu nâu nhạt khẽ ho khan một tiếng, nói với Klein:
“Ba vị sĩ quan cảnh sát này có chuyện muốn hỏi cậu.”
Sĩ quan cảnh sát? Klein theo phản xạ nhìn quân hàm ba người kia, phát hiện hai vị có ba ngôi sao sáu xanh làm bằng bạc, một người là hai ngôi sao, thoạt trông có vẻ cao cấp hơn Beech Mountbatten vốn chỉ có ba cái hình chữ V.
Là một sinh viên chuyên ngàn lịch sử, Klein không nghiên cứu gì về cấp bậc quân hàm của cảnh sát, chỉ biết Beech Mountbatten hay khoe khoang rằng mình là một cảnh sát trưởng lâu năm.
Cho nên ba người này mang cấp đốc sát? Chịu ảnh hưởng từ lời kể của anh cả Benson và bạn cùng trường Welch, Klein vẫn biết một vài kiến thức thông thường. Hắn tránh người sang một bên, chỉ vào phòng và nói:
“Mời vào, không biết là có chuyện gì?”
Người dẫn đầu ba vị sĩ quan cảnh sát là một người đàn ông trung niên có đôi mắt sâu sắc như có thể nhìn thấu tâm linh, khiến người ta nhịn không được mà sợ hãi. Ông ta có nếp nhăn rất rõ nơi khoé mắt, mái tóc nâu nhạt lộ ra bên dưới mép mũ, vừa cứ thế quan sát căn phòng vừa trầm giọng hỏi:
“Cậu có biết Welch McGwen không?”
“Cậu ấy làm sao à?” Klein lòng run lên, bật thốt ra.
“Là tôi đang hỏi cậu.” Vị sĩ quan cảnh sát trung niên đầy uy nghiêm nhìn qua với ánh mắt lành lạnh.
Vị sĩ quan cảnh sát cũng đeo quân hàm ba sao bên cạnh ông ta thì cười ôn hoà với Klein, nói:
“Không phải căng thẳng làm gì, chúng tôi chỉ hỏi theo thông lệ thôi.”
Vị sĩ quan cảnh sát này chừng ba mươi tuổi, mũi cao, con ngươi màu xám tạo cho người ta cái cảm giác sâu sắc khó tả, tựa như một hồ nước cổ xưa trong rừng rậm mà ít người lui tới.
Klein thầm hít vào một hơi, tổ chức từ ngữ rồi nói:
“Nếu người mà các anh nói là Welch McGwen đến từ Conston, tốt nghiệp đại học Hoy thì đúng là tôi có quen biết. Chúng tôi là bạn học, cùng đi theo một người thầy, phó giáo sư Quentin Cohen.”
Ở vương quốc Ruen, "Giáo sư" không chỉ là một chức danh, mà còn là chức vụ, giống như giáo sư và trưởng khoa hợp làm một ở trên Trái Đất vậy. Nói cách khác, một khoa của đại học chỉ có thể có một vị giáo sư. Nếu phó giáo sư muốn chuyển lên thành giáo sư thì chỉ có thể chờ người lãnh đạo trực tiếp về hưu, hoặc dựa vào thực lực của mình đẩy đối phương xuống.
Xét thấy sự cần thiết của việc giữ lại nhân tài, trải qua nhiều năm mò mẫm, Uỷ ban Giáo dục bậc cao của vương quốc đã thêm chức danh phó giáo sư thâm niên vào hệ thống ba cấp bậc là giảng viên, phó giáo sư và giáo sư, dành cho những vị nam hoặc nữ phó giáo sư có trình độ cao về học thuật hoặc lý lịch đủ dài nhưng lại không cách nào trở thành giáo sư.
Nói tới đây, Klein nhìn ánh mắt của vị sĩ quan cảnh sát trung niên, suy tính một giây rồi nói:
“Nói thực ra mối quan hệ giữa chúng tôi coi như không tệ. Trong khoảng thời gian này tôi và cậu ấy, và cả Naya nữa, thường hay gặp nhau, cùng đọc và thảo luận về tài liệu lịch sử của ‘Kỷ thứ tư’, một cuốn bút ký mà cậu ấy mới lấy được. Sĩ quan cảnh sát, cậu ấy xảy ra chuyện gì à?”
Vị sĩ quan cảnh sát trung niên không trả lời, mà nghiêng đầu nhìn đồng nghiệp mắt xám.
Vị sĩ quan cảnh sát mắt xám có khuôn mặt bình thường, đội mũ mềm có gắn huy hiệu trả lời đầy tao nhã:
“Rất xin lỗi, Welch đã qua đời rồi.”
“Sao lại như vậy được?” Mặc dù đã linh cảm trước nhưng Klein vẫn kinh ngạc tới mức bật thốt.
Welch cũng chết giống như chủ cũ của thân thể này? Điều này có vẻ khủng khiếp quá rồi!
“Vậy Naya thì sao?” Klein cuống quít hỏi.
“Cô Naya cũng đã qua đời rồi.” Sĩ quan cảnh sát mắt xám bình tĩnh nói: “Hai người bọn họ đều chết ở nơi ở của Welch.”
“Bị giết à?” Klein suy đoán. Có lẽ là tự sát…
Sĩ quan cảnh sát mắt xám lắc đầu:
“Không. Từ dấu vết ở hiện trường cho thấy bọn họ tự sát. Cậu Welch dùng đầu đụng vào tường, đụng rất nhiều lần, khiến cả bức tường toàn máu là máu. Cô Naya thì dìm chết mình trong một chậu nước, ừm, chính là loại chậu dùng để rửa mặt ấy.”
“Không thể nào...” Klein nghe mà tóc gáy dựng lên, dường như có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng kỳ dị kia.
Một cô gái quỳ gối trên ghế, vùi mặt vào một chậu rửa mặt đã đổ đầy nước, mái tóc xù mềm mại bay phất phơ theo gió, toàn thân không hề động đậy; Welch ngã lăn dưới đất, đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà, trán đã hoàn toàn nát bấy, đầy máu tươi. Mà dấu vết đụng đầu ở khắp các bức tường, đầm đìa máu...
Sĩ quan cảnh sát mắt xám giật khoé miệng, nói:
“Chúng tôi cũng cho là như vậy! Nhưng kết quả kiểm tra thi thể và tình hình hiện trường đều loại trừ nhân tố liên quan đến thuốc hay ngoại lực. Bọn họ, ý tôi là Welch và Naya, đều không hề có dấu vết phản kháng nào.”
Không chờ Klein nói, anh ta bước vào trong phòng, giả vờ hỏi tuỳ ý:
“Lần cuối cùng cậu gặp Welch và Naya là khi nào?”
Anh ta vừa nói vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho vị đồng nghiệp có hai ngôi sao bạc. Đó là một sĩ quan cảnh sát trẻ tuổi, tầm độ tuổi như Klein, tóc đen mắt xanh, có khuôn mặt ưa nhìn và trông lãng mạn kiểu thi sĩ.
Nghe hỏi như vậy, Klein lập tức mau chóng suy nghĩ, sau đó trả lời:
“Chắc là ngày 26 tháng 6, chúng tôi cùng tìm hiểu nội dung của một tờ bút ký. Sau đó tôi về nhà, chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn ngày 30, à, phỏng vấn vào khoa Lịch sử của đại học Tingen.”
Thành phố Tingen được gọi là thành phố đại học, bởi nơi đây có hai đại học là Tingen và Hoy, có trường Kỹ thuật, học viện Luật sư, học viện Thương gia, lại nằm gần thủ đô Backlund.
Hắn nói xong, từ đuôi mắt nhìn thấy sĩ quan cảnh sát trẻ tuổi đi đến bên bàn học, cầm cuốn "bút ký" trông càng giống cuốn nhật ký kia lên.
Thôi xong, quên giấu nó đi rồi! Klein cấp bách hô lên: “Anh!”
Vị sĩ quan cảnh sát trẻ tuổi cười với hắn, nhưng lại không hề ngừng động tác lật giở bút ký, mà sĩ quan cảnh sát mắt xám thì giải thích:
“Đây là thủ tục bắt buộc.”
Lúc này Beech Mountbatten và sĩ quan cảnh sát trung niên đầy uy nghiêm kia chỉ đứng cạnh nhìn, không nói xen vào cũng không hiệp trợ điều tra.
Lệnh khám xét của các người đâu? Klein vốn định chất vấn như vậy, nhưng suy nghĩ cẩn thận thì hình như hệ thống tư pháp của vương quốc Ruen vẫn chưa hề tiến hoá ra thứ như lệnh khám xét này, chí ít bản thân mình biết là không có. Dù sao thì đội cảnh sát mới được thành lập có mười lăm hay mười sáu năm gì đó. Thời nguyên chủ còn bé thì họ được gọi là quan trị an.
Klein chẳng thể ngăn cản mà trơ mắt nhìn vị sĩ quan cảnh sát trẻ tuổi kia lật giở cuốn "bút ký của mình" rất nhanh, mà sĩ quan mắt xám cũng không hỏi gì thêm nữa.
“Cái thứ kỳ quái gì vậy?” Sĩ quan cảnh sát trẻ tuổi giở tới trang cuối cùng, đột nhiên nói: “Còn nữa, câu này nghĩa là gì? ‘Tất cả mọi người sẽ chết, kể cả ta’...”
Ngoài thần linh ra, không phải ai rồi cũng phải chết là chuyện rất bình thường sao? Klein vốn định bốc phét một câu, nhưng đột nhiên nghĩ tới ban đầu hắn vốn định "kết nối" với cảnh sát để phòng ngừa nguy hiểm, chỉ là không kiếm được lý do, không có cớ nào để lấy.
Không đến một giây sau, hắn quyết định, bèn giơ tay che trán, nói với ngữ điệu đầy đau khổ:
“Không biết, tôi thực sự không biết... Sáng nay sau khỉ tỉnh dậy, tôi cứ cảm thấy có gì đó sai sai, hình như là mình quên mất chuyện gì rồi. Nhất là mấy chuyện xảy ra gần đây. Thậm chí tôi còn chẳng rõ tại sao mình lại viết câu này nữa.”
Đôi khi thẳng thắn là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề. Đương nhiên là phải thẳng thắn có kỹ xảo, cái gì có thể nói, cái gì thì không, cái gì nên nói trước, cái gì nên nói sau, đó lại là một phương diện khác. Là một "chuyên gia" bàn phím, Klein từng nghiên cứu sơ qua về kỹ xảo nói chuyện.
“Vớ vẩn! Cậu cho rằng bọn tôi là lũ ngu à?” Beech Mountbatten phẫn nộ nói xen vào. Anh ta thật sự không nhịn nổi nữa rồi, bởi câu nói dối này quá vụng về, quả thực là đang sỉ nhục trí thông minh của những người ở đây!
Mày giả vờ bị tâm thần còn tốt hơn là vờ mất trí nhớ nhé!
“Là thật.” Klein thản nhiên đáp lại Mountbatten và ánh mắt của vị sĩ quan cảnh sát trung niên. Chuyện này thật đến mức không thể thật hơn.
“Có lẽ thật sự có khả năng.” Lúc này vị sĩ quan cảnh sát mắt xám từ tốn nói.
Cái gì? Thế mà cũng tin? Bản thân Klein cũng kinh ngạc.
Sĩ quan cảnh sát mắt xám mỉm cười nhìn hắn, nói:
“Hai ngày nữa sẽ có một vị chuyên gia đến đây. Tin tôi, cô ấy hẳn là có thể giúp cậu nhớ lại được ký ức đã đánh mất.”
Chuyên gia? Giúp nhớ lại? Lĩnh vực tâm lý học? Klein nhíu mày.
Aaaa, nếu kéo ra cái ký ức về Trái Đất thì làm sao giờ? Hắn đột nhiên thấy răng mình tê tê.
Vị sĩ quan cảnh sát trẻ tuổi đặt bút ký xuống, điều tra bàn học và gian phòng một lần nữa. May mắn là trọng điểm của anh ta nằm ở chồng sách, không nhấc cái siêu nước kia ra tra xét.
“Xong rồi. Cậu Klein, cảm ơn sự phối hợp của cậu. Mấy ngày tới cậu tốt nhất đừng rời khỏi Tingen. Nếu bắt buộc phải đi thì nhớ báo cho sĩ quan cảnh sát Mountbatten. Nếu không cậu sẽ thành tội phạm bỏ trốn đấy.” Sĩ quan cảnh sát mắt xám dặn dò câu cuối.
Thế này là xong rồi? Hôm nay như vậy là kết thúc? Không hỏi gì thêm, cũng không điều tra gì thêm? Hoặc giả kéo mình về cục cảnh sát dùng ít đòn roi? Klein ngỡ ngàng không thôi.
Chẳng qua hắn cũng muốn giải quyết sự kiện kỳ dị mà Welch mang đến, nên gật đầu nói:
“Không thành vấn đề.”
Các cảnh sát nối đuôi nhau ra khỏi căn phòng. Một thanh niên đi ở cuối cùng bỗng vỗ bả vai Klein một cái:
“Rất tốt, rất là may mắn.”
“Gì cơ?” Klein ngơ ngác.
Vị sĩ quan cảnh sát mắt xanh có khí chất nhà thơ này khẽ mỉm cười, nói:
“Tính ra thì toàn bộ người gặp được chuyện như thế này mà chết mới là bình thường. Chúng tôi rất vui, cũng cảm thấy rất may mắn vì cậu còn sống.”
Nói xong anh ta bước ra khỏi căn phòng, cũng lễ phép tiện tay đóng cửa lại.
Chết hết mới là bình thường? Vui mừng vì mình còn sống? Cảm thấy may mắn vì mình còn sống?
Trong một chiều hè tháng sáu, Klein bỗng thấy toàn thân lạnh toát.