Klein không đụng vào thi thể của Zerell, cứ như vậy rút lui vào lối rẽ.
Thịch! Thịch! Thịch!
Xa xa đột nhiên có tiếng vang truyền đến, không ngừng quanh quẩn ở trong cống thoát nước trống rỗng lạnh lùng.
Klein nghiêng tai lắng nghe vài giây, quyết đoán dọc theo lối đi đầy nước đen cùng bùn lầy dơ bẩn lui về phía cửa ra.
Với hắn mà nói, chuyện không liên quan đến bản thân thì hoàn toàn không cần thiết phải mạo hiểm.
Sau khi leo lên rời khỏi cống thoát nước, Klein một lần nữa đóng nắp cống lại, hơi xử lý phụ cận, lúc này mới quay về gian nhà mà hắn thuê ở khu đông, thay đổi quần áo, bỏ đi ngụy trang.
Tiếp theo, hắn mang mắt kính viền vàng, đi bộ sang con đường khác, lên xe ngựa, ở trong im lặng cùng rét lạnh trở lại khu JoWod vào lúc 3 giờ sáng, nhưng cũng không phải là về phố Minsk.
Sau đó Klein lại đi một vòng lớn, xác nhận không có người theo dõi, mới tiến vào nhà mình, rồi ngủ đến trời sáng rõ, chuông cửa đinh đinh đang đang lay động.
Hắn bật người ngồi dậy, mặc quần áo, khoác vest, bước nhanh xuống lầu một, kéo ra cửa phòng.
Mà trước đó, năng lực dự cảm danh sách "Thằng hề" đã làm cho trong đầu hắn tự nhiên xuất hiện hình ảnh của khách đến:
Áo khoác cũ kỹ không quá vừa người, mũt tròn màu xám, túi đeo vai rách tung toé, hai mắt đỏ tươi, khuôn mặt thanh tú, khí chất trầm tĩnh, đúng là cậu nhóc Ian ngày hôm qua đến ủy thác nhiệm vụ.
"Chào buổi sáng, thám tử Moriarty." Ian chào hỏi, liếc mắt nhìn trái phải một cái rồi nói, "Có thu hoạch không? Ừm. . . Tôi chỉ đi ngang qua thuận tiện hỏi một câu."
Klein trịnh trọng gật đầu nói:
"Có."
". . ." Ian tựa như bị dọa giật mình, nhưng lại hồi lâu không thể mở miệng.
Qua một hồi, hắn mấp máy môi, ngạc nhiên hỏi:
"Anh xác nhận tình trạng của ngài Zerell?"
"Đúng vậy." Klein dừng một chút, nghiêm mặt nói, "Tôi phát hiện thi thể của Zerell."
"Thi thể. . ." Ian đồng tử co rụt lại, thấp giọng lặp lại.
Hắn cũng không có thể hiện ra kinh ngạc quá rõ ràng, tựa như đã đoán trước có khả năng xuất hiện kết quả xấu nhất này.
Klein lẳng lặng nhìn, cũng không nói gì.
"Hô. . ." Ian thở hắt ra, cảnh giác nhìn quanh một vòng nói, "Hiệu suất của anh làm cho người ta giật mình, anh có thể đưa tôi đi nhìn thi thể ngài Zerell một cái không?"
"Không thành vấn đề, trên thực tế tôi đang định làm như vậy." Klein nghĩ nghĩ nói, "Tôi hy vọng thời điểm cậu báo cảnh sát không cần nhắc tới tôi, cứ nói mình phát hiện, tôi nghĩ cậu biết nên đưa ra lý do như thế nào."
Ian đối với cái này không hề kinh ngạc, hắn biết rõ, không phải mỗi một vị thám tử đều thích giao tiếp cùng cảnh sát, trên thực tế, trừ bỏ đại thám tử thực nổi danh, thường xuyên cung cấp ý kiến cố vấn cùng trợ giúp tương ứng cho ngành cảnh sát ra, những người khác đều chịu cảnh sát kỳ thị, bị bọn họ bài xích, thậm chí xảo trá vơ vét tài sản.
Đây là hiện trạng của vương quốc Ruen.
"Tốt." Ian sảng khoái đáp ứng.
Suy xét đến phải đi vào cống thoát nước, Klein thay đổi bộ quần áo giai tầng lao công bình thường, đội mũ lưỡi trai, cầm theo ngọn đèn bão.
Hai người ngồi xe ngựa công cộng đến khu đông, ở dưới những đôi mắt hoặc chết lặng hoặc ác ý nhìn chăm chú, đi bộ nửa giờ, đi đến cửa vào cống thoát nước hẻo lánh kia.
"Làm thế nào mà tìm được?" Ian nhìn Klein dời đi cái nắp, leo đi xuống, vừa kinh ngạc vừa tò mò hỏi một câu.
Klein nhìn chăm chú phía dưới, thuận miệng hồi đáp:
"Luyện tập thành thạo, cái này bao gồm các loại kỹ xảo trinh thám, điều tra, theo dõi cùng đề ra nghi vấn."
Ian tiến vào cống thoát nước theo, không thấy ghê tởm gật gật đầu:
". . . Ngươi tựa như đã nhận qua huấn luyện cực kỳ chuyên nghiệp."
Klein không có trả lời, cầm theo ngọn đèn bão đã được thắp sáng, dẫn theo Ian đi vào lối rẽ, đi vào góc âm trầm kia.
Vừa mới tới gần, mắt hắn đã hơi hơi nhíu lại, bởi vì thi thể Zerell không trọn vẹn hơn so với tối hôm qua rất nhiều, thiếu một cánh tay cùng một bên xương sườn.
Cái này không phải chuột có thể làm được. . . Klein âm thầm nói một câu, cũng không nhắc nhở Ian.
Mượn dùng ánh sáng của đèn bão, Ian thấy rõ ràng bộ dáng thi thể.
Hắn chợt ngồi xổm xuống mà nôn mửa, dần dần nôn ra mật xanh mật vàng, Klein lấy ra "Dầu Craig" đã chuẩn bị, mở ra nắp bình, xoay người đưa đến dưới mũi Ian.
Ian bỗng nhiên hắt xì một cái, rồi từ từ dịu xuống.
Mấy chục giây sau, hắn có chút suy yếu nói nhỏ:
"Cảm ơn. . ."
Hắn thong thả đứng lên, vừa cẩn thận xem kỹ thi thể không trọn vẹn không đầy đủ nọ mấy lần:
"Tôi có thể xác nhận, đó chính là thám tử Zerell."
"Thật đáng tiếc." Klein lễ phép đáp lại nói, "Tôi đề nghị cậu báo cảnh sát."
"Ừm." Ian khẽ gật đầu, đi theo đối phương quay trở về mặt đất.
Lúc này, Klein vỗ tay:
"Nhiệm vụ của ta dừng ở đây, sau này nên làm thế nào, từ chính cậu quyết định."
Ian trầm mặc vài giây nói:
"Tôi còn thiếu anh ba việc, giờ anh có thể nói cho tôi biết."
"Trên thực tế, tôi tạm thời chỉ nghĩ đến một việc." Klein thản nhiên hồi đáp, "Tôi muốn biết nơi nào có thể tìm được súng cùng đạn, dưới tình huống không có chứng nhận sử dụng vũ khí."
Ian hơi suy tư rồi nói:
"Khu vực cầu Backlund, phố Iron Gate, "quán bar Brave", tìm Caspars Cunningham, đã nói là "người cũ" giới thiệu."
"Tốt, hai việc còn lại chờ sau này nói, tôi có dự cảm, chúng ta sẽ lại gặp mặt." Klein ra vẻ thoải mái gật đầu.
Ian liếc mắt nhìn hắn một cái, vẫn duy trì trạng thái im lặng, không nói cái gì cả.
Hai người cứ như vậy tách ra, đi về hai ngã đường khác nhau của khu đông, khu vực hẻo lánh nọ lại khôi phục yên tĩnh.
Đi một hồi, Klein đột nhiên xoay người, quay về đường cũ, sau đó trốn vào một góc kín, nhìn trộm cửa vào cống thoát nước kia.
Chờ đợi hai ba phút, hắn thấy Ian lặng yên không một tiếng động quay về, cảnh giác nhìn mọi nơi.
Klein đúng lúc thu hồi tầm mắt, nép vào vách tường, lắng nghe động tĩnh.
Hắn nghe được tiếng nắp cống bị dời đi, nghe được có người đang leo xuống.
Cẩn thận nhô đầu ra, Klein phát hiện Ian đã một lần nữa tiến vào cống thoát nước.
Trên thi thể của Zerell cất giấu manh mối, hoặc là vật phẩm nào đó? Chuyện này quả nhiên rất sâu. . . Hắn có chút suy nghĩ mà sờ cằm.
Klein đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ không hề dừng lại nữa, chân chính rời khỏi, tính qua hai ngày sẽ đi tìm Caspars Cunningham.
. . .
Thời gian trà chiều, trong nhà Tử tước Glelint ở khu Queen.
Cửa lớn thư phòng đóng chặt, mang bốn người bên trong hoàn toàn tách biệt với cùng tân khách tham dự tụ hội ở bên ngoài.
"Hugh, Furth, đây là thù lao mà hai người nên được." Audrey mặc váy dài màu vàng nhạt có ren trang sức, mang một cái phong bì phồng lên giao cho hai cô gái ngồi ở đối diện bàn.
Hugh vốn định khách khí hai câu, nhưng tay nàng đã nhanh hơn một bước cầm lên cái cái phong bì kia, cảm nhận được sức nặng của tiền tài.
Nàng đành phải thành khẩn nói:
"Tiểu thư Audrey, cảm tạ sự khẳng khái của cô, thành tín của cô làm cho cô càng thêm xinh đẹp."
Trong khi nói chuyện, nàng đã mở ra dây nhỏ vòng quanh phong bì, thấy tiền mặt bên trong.
Đó là tiền giấy hoa văn màu xám màu sắc chỉnh tề, thật dày, tản ra mùi mực in đặc thù, mùi mực in làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
"10 bảng. . ." Hugh rút ra một tờ, xác nhận giá trị, Furth ở bên cạnh nhìn như không thèm để ý đến tiền tài không biết khi nào cũng đã xáp lại.
Cái này, ít nhất. . . Hugh quan sát độ dày, nghiền ngẫm tổng cộng có bao nhiêu tờ.
Nàng nhịn không được liếc mắt nhìn nhau với Furth, thấy được kinh ngạc trong mắt lẫn nhau:
Phần thù lao này rõ ràng là nhiều hơn không ít so với các nàng tưởng tượng!
Audrey cười nhẹ nói:
"Tổng cộng 800 bảng, hai người tự mình quyết định phân phối như thế nào."
"Chuyện nọ làn cho hai người gặp nguy hiểm, đối với điều này tôi thực cảm thấy có lỗi."
800 bảng. . . Không, không cần xin lỗi. . . làm lại một lần, cho dù biết có khả năng có hậu quả, mình cũng sẽ nhận ủy thác nọ. . . Cho dù là chia đều, cộng thêm để dành của mình, cũng đủ mua được phối phương ma dược "Quan trị an ". . . Hugh chừng một thước rưỡi đang ngẩn ra nhìn tiền mặt trong phong thư, hận không thể rút toàn bộ ra mà đếm.
Nàng tin tưởng tiểu thư Audrey xinh đẹp khẳng khái hào phóng khẳng định sẽ không thiếu thù lao, nhưng vạn nhất đối phương đếm sai thì sao?
Mỗi người đều có thời điểm sai lầm! Hugh nâng tay phải lên, dừng vài giây, lại yên lặng buông xuống.
Furth khóe miệng không ngừng nhúc nhích, cảm khái nói:
"Số này còn nhiều hơn so với tổng số nhuận bút thu được từ quyển sách “Bạo Phong sơn trang” của tôi cho tới giờ. . ."
Mình nên khen tiểu thư Audrey, hay là tự giễu tác gia bần cùng đây? Nàng không tiếng động bồi thêm một câu.
Tử tước Glelint ngồi ở trên sô pha cũng cực kỳ hâm mộ, nhưng không phải hâm mộ Hugh cùng Furth, làm một Tử tước tình trạng tài chính coi như tốt, 800 bảng cũng không tính là con số lớn gì.
Hắn cực kỳ hâm mộ là Audrey ra tay hào sảng, không chút gánh nặng nào.
"Khụ. . ." Tử tước Glelint hắng hắng yết hầu, "Nếu hai người có thể được phối phương "Dược sư", tôi cũng sẽ cho hai người thù lao xa xỉ."
"Chúng tôi sẽ cố hết sức!" Hugh không chút do dự hồi đáp, tiếp theo, nàng nhìn về phía Audrey, "Chúng tôi gần đây tiếp xúc người của hội Luyện kim tâm lý hư hư thực thực, ma dược "Người quan sát" mà cô muốn rất nhanh sẽ có manh mối."
Hugh, tôi đã là danh sách 8, lợi hại hơn so với cô. . . Audrey rụt rè cười nói:
"Tôi thực chờ mong."
Nói xong chính sự, bốn người vừa nói chuyện phiếm về các loại lời đồn trong giới phi phàm, vừa ở dưới tác dụng làm mẫu của Audrey, đều tự dấy lên tâm tư muốn đọc sách báo.
Bỗng nhiên, mắt Hugh sáng lên, thấy được hai bản sách bìa cứng:
“Quý tộc sử vương quốc Ruen” cùng “Văn chương học”.
Cùng lúc đó, Furth cũng tìm được bộ sách mà mình cảm thấy hứng thú:
“Nhân vật lý chí đế quốc Fossack” cùng “Hoàn du bắc đại lục”.
"Tử tước Glelint tôn kính, tôi có thể mượn hai quyển sách này không? Ta sẽ trả lại rất nhanh." Hugh như khẩn cầu nhìn về phía chủ nhân thư phòng.
Glelint không để ý cho lắm gật đầu nói:
"Không thành vấn đề."
Nghe thấy hắn trả lời, Furth cũng nhanh đưa ra thỉnh cầu, cũng nhận được cho phép.
Audrey thấy tất cả cái này khóe miệng hơi nhéch lên, rụt rè nhìn về bên cạnh, giả tìm sách.
Làm một "Người quan sát" đủ tư cách cũng đã được tấn thăng, ở sau nhiều lần tiếp xúc, nàng đã chuẩn xác nắm chắc được sơ thích của Hugh cùng Furth, mượn cái này tiến hành bố trí trước, bố trí không ai phát hiện.
Để cho người bị dẫn đường cảm thấy đó là ý nguyện của bản thân mình, đúng là năng lực mà Người quan sát thể hiện.
. . .
Thời điểm chạng vạng, Hugh nằm ở trên sô pha, hướng về lò sưởi trong tường, dùng đèn khí ga, lật xem “Quý tộc sử vương quốc Ruen”, Furth thì tham gia tụ hội của các tác gia.
Xem một hồi, Hugh đột nhiên cảm giác ở bìa cứng có chút kỳ quái, vì thế thật cẩn thận kiểm tra một lần, tìm được mặt trong, lấy ra một tờ giấy cũ kỹ.
Trên trang giấy giăng kín phù hiệu đặc thù do Đại đế Russell sáng tạo, sau lưng viết một đoạn cổ văn Hermes.
"Tổ tiên Tử tước Glelint phá giải một ít phù hiệu đặc thù của Đại đế Russell?" Hugh mạnh hưng phấn.
Nàng gian nan dịch đoạn cổ văn Hermes, không tiếng động thầm niệm: