Klein cưỡi xe đạp Leipad vừa hoàn thành, đi vài vòng ở bãi cỏ phía sau nhà của hắn.
"Cũng không tệ lắm, giống như tôi dự đoán, bất quá, không cần thiết làm một cái chuông riêng như vậy, khi gặp phải tình huống, người cưỡi xe rất khó rảnh tay, hoàn toàn có thể mang chuông kết hợp cùng tay lái, như vậy càng thuận tiện càng ngắn gọn càng phù hợp với quy luật phát triển." Klein tay phải xiết thắng, để cho xe đạp nhanh chóng chậm rồi ngừng lại.
Cùng lúc đó, hắn mang tay trái đang ở vị trí chuông đưa về vị trí cũ.
Leipad trầm tư vài giây rồi nói:
"Đúng, quả thật nên như vậy, tôi chỉ đơn thuần bắt chước chuông trên xe ngựa, quên đây là phương tiện giao thông hoàn toàn mới."
Nói tới đây, hắn hơi nghi hoặc nhìn Klein thuần thục xuống xe, gạt chân chống:
"Anh cho tôi cảm giác, anh đã từng cưỡi qua phương tiện giao thông cùng loại, hơn nữa cưỡi rất tốt. . . Tôi tin tưởng xe đạp khác ở trên chợ đều tồn tại chỗ thiếu hụt rất lớn, có khác nhau rất rõ với xe của tôi."
Hiểu biết một chút cùng loại mà thôi. . . Làm "Thằng hề", tôi thật ra nên cưỡi xe một bánh. . . Klein lẩm bẩm không tiếng động, khẽ cười nói:
"Cái đó không có vấn đề gì với kinh nghiệm, năng lực cân bằng xuất sắc cùng năng lực vận động mới là mấu chốt.
Hắn chợt chuyển hướng đề tài: "Nhưng nghe anh vừa rồi giới thiệu, phí tổn tương đương cao, mâu thuẫn không nhỏ với sản phẩm mà chúng ta định vị, anh phải nhanh chóng đưa ra phương án, hạ giá thành, anh phải biết rằng, quý tộc, phú hào những người có thân phận ở xã hội thượng lưu khẳng định sẽ không lựa chọn tự mình đi xe, cái này có mất thể diện, giai cấp trung sản hàng năm thu nhập 300 bảng trở lên cũng như vậy."
"Mục tiêu của chúng ta là viên chức nho nhỏ, là người phát thư, là công nhân quý tộc, là giai tầng hàng năm thu nhập chừng 70 đến 300 bảng."
"Cái này chỉ là "nguyên hình", ừm, từ ngữ Đại đế Russell phát minh, phí tổn cao là rất bình thường, khâu nhà xưởng sau đó nếu thuận lợi, tôi cho rằng hạ đến dưới 6 bảng là không thành vấn đề, nếu có thể tìm được tài liệu rẻ hơn có thể thay thế cao su thiên nhiên, vậy càng tốt, đây là một bộ phận đắt đỏ nhất." Leipad sớm có suy nghĩ hồi đáp.
Đáng tiếc, thế giới này còn chưa có phát hiện dầu mỏ. . . Cũng không biết đến cùng là có hay không. . . Tinh luyện dầu hắc có thể phát huy tác dụng thay thế nó ở phương diện nào đó không? Mình hoàn toàn không hiểu, ta cũng không có học về cái này, cũng không phải là Kẻ thông thức. . . Klein ngẫm nghĩ rồi nói:
"Phí tổn nếu có thể khống chế ở 4 bảng trở xuống, chúng ta sẽ phát tài, về phần có tài liệu thay thế rẻ hơn cao su thiên nhiên hay không, anh có thể đi xem bản thảo Russell, có lẽ ông ta có ghi lại ý tưởng nhất định."
"Nói lên chuyện này, tôi mới nghĩ đến cuối tuần có một triển lãm kỷ niệm Đại đế Russell, ngay ở nhà bảo tàng vương quốc! Từ chủ sự giáo hội Hơi nước cùng Máy móc, nghe nói sẽ có nguyên cảo phát minh cùng các loại di vật của Đại đế Russell."
Nguyên cảo phát minh cùng các loại di vật? Klein nghe được tim đập thình thịch, liền truy hỏi:
"Cụ thể ở lúc nào? Tôi cảm thấy rất hứng thú."
"Từ thứ ba đến thứ sáu, mỗi ngày 9 giờ sáng đến 6 giờ chiều, tuy Đại đế Russell từng là kẻ địch của vương quốc, nhưng sức quyến rũ từ cuộc đời truyền kỳ của ông ta sẽ không bởi vậy mà bớt đi chút nào."
"Tôi sẽ tranh thủ đi xem triển lãm này." Klein lấy ra túi tiền, đưa hai tờ 10 bảng hai tờ 5 bảng, "Đây là khoản thanh toán thứ hai, anh dùng nó để nghiên cứu làm thế nào để giảm giá thành, cũng đến cục độc quyền làm thủ tục hoàn thiện, nếu anh không có luật sư quen, tôi có thể giới thiệu một vị, 20 bảng cuối cùng cuối tuần này sẽ đưa cho anh, dùng để tìm kiếm người đầu tư mới, hoàn thành gia công sản phẩm, đương nhiên, tôi cũng sẽ hỗ trợ tiếp xúc với người có hứng thú."
Hắn không muốn độc chiếm lợi nhuận xe đạp, đầu tiên là khuyết thiếu tiền đầu tư quy mô lớn, tiếp theo là hắn cho rằng bản thân ở ba bộ phận nhà xưởng, mở rộng cùng tiêu thụ đều không đủ nhân mạch, miễn cưỡng tự mình làm hoặc mướn người làm, tốn thời gian tốn sức còn chưa chắc đã thành công, thậm chí có khả năng lỗ vốn, nếu đã như vậy, không bằng dẫn vào người đầu tư mới có tài nguyên cùng con đường cùng loại, chuyện chuyên nghiệp để cho người chuyên nghiệp làm.
Mặt khác, một điểm càng quan trọng là, từ đó, hắn có cơ hội lấy một bộ phận cổ phần nhất định trước, cần tích góp một bộ phận tiền mặt dành cho tài nguyên tấn thăng "Người không mặt", miễn cho gặp mà không có tiền mua.
Hơn nữa mình cũng không muốn làm ông chủ xe đạp, thân phận của mình mẫn cảm, trước khi trở thành "Người không mặt", phải rời xa những chuyện có khả năng biến thành tiêu điểm của xã hội. . . Mình sắm vai là "Ma thuật sư", mà không phải là "Thương nhân" cùng "Chủ nhà xưởng" . . . Klein cảm thán ở trong lòng.
"Tôi có quen với vài luật sư chuyên lo việc này." Leipad than thở một câu, tiếp nhận kỳ đầu tư thứ hai, "Vì sao không đi ngân hàng xin cho vay? Chờ lấy được độc quyền, tôi tin tưởng khẳng định có ngân hàng sẽ cho chúng ta vay tiền, ví dụ như ngân hàng Backlund, ví dụ như ngân hàng Bavart."
"Chúng ta cần không chỉ là đầu tư, còn có con đường, quan hệ cùng năng lực, hiểu chưa?" Klein cười giải thích một câu, tiếp theo đội mũ nói, "Chờ xin được độc quyền, gởi một phong thư cho tôi, anh biết địa chỉ của tôi mà."
. . .
Trên biển Sunia, một đảo nhỏ có ngọn núi lửa đã chết.
Từng chiếc thuyền cột buồm dựng thẳng, giăng buồm lục tục cập bờ, chật ních cả bến tàu không tính là nhỏ.
Tiếng ca, tiếng hô, tiếng cười, tiếng tức giận mắng, tiếng hoan hô của đám hải đạo, không dứt bên tai, làm cho nơi này tựa như biến thành hải dương cuồng hoan.
"Người Treo Ngược" Arges Wilson đi xuống "Kẻ báo thù u lam", đi lên vách đá cách đó không xa, im lặng ngắm nhìn tất cả cái này.
"Trừ bỏ bốn vị vương giả cùng bảy đại tướng quân, hải tặc khác đều là một tuần trước mới được tin tức sự kiện lần này, đại bộ phận căn bản đến không kịp, cái này cũng là phòng bị hải quân các quốc gia cùng cường giả các giáo hội lớn đánh bất ngờ." Arges tinh thần cũng không tập trung nhìn đám hải tặc này lăn ra từng thùng rượu lớn.
Hắn biết vương quốc Ruen đã có tàu chiến bọc thép vượt thời đại, nhưng cũng không lo lắng gặp gỡ ở chỗ này, bởi vì mới trôi qua bốn tháng, mà hạm đội vô địch vẫn tuyên truyền còn cần càng nhiều tàu chiến bọc thép, cần thuyền loại hình khác nhau phối hợp, cần huấn luyện quan quân, thủy thủ cùng pháo thủ, không có một năm trở lên, căn bản không hình thành được chiến lực chân chính.
Ngay ở khi Arges suy nghĩ phân tán, hải tặc trên thuyền cùng bến tàu này đột nhiên phát ra từng tiếng kinh hô, có chạy vô chỗ sâu trong đảo nhỏ, có vội vàng khống chế thuyền, rời xa bến tàu, tựa như đang tránh né ác ma cùng ôn dịch.
Chỉ vài phút, cảnh tượng náo nhiệt ồn ào rầm rĩ trước đó chỉ còn lại có một đống hỗn độn cùng im lặng.
Arges quay đầu nhìn về phía biển, thấy một chiếc tàu toàn thân là một màu đen, trên cột buồm của nó tung bay một lá cờ màu trắng thật lớn có hình đầu lâu.
Đầu lâu nọ lấy đen làm nền, trong hốc mắt thiêu đốt lửa màu u lam.
"Cái chết đen. . ." Arges nói nhỏ một câu.
Hắn rõ ràng trước đó đám hải tặc kia vì sao phải tránh né.
Nơi "Trung tướng bệnh tật" Tracy đi qua, luôn sẽ có người sinh bệnh khó hiểu!
"Cái chết đen" chậm rãi cập bờ, một bóng người mặc áo trong Flax màu trắng, khoác áo khoác đỏ sậm xuất hiện ở đầu thuyền.
Đây là một cô gái tương đương xinh đẹp, đồng thời cũng là một cô gái anh khí bừng bừng.
Mái tóc đen của cô ta được búi cao lên, quấn khăn trùm đầu màu trắng, chân mặc quần dài vàng nhạt vừa người, dáng người thon dài, cũng không thiếu hút mắt.
Mà hấp dẫn ánh mắt người ta nhất của cô giá là chân mày vừa dài vừa thẳng cùng ánh mắt xanh thẳm sáng ngời sắc bén.
Trong lúc cô ta nhìn quanh, con ngươi ngẫu nhiên sẽ mất đi tiêu cự, có vẻ mơ mơ màng màng, hết sức mê người.
Một thi nhân trà trộn ở trong hải tặc không biết khi nào đã đi tới mép vách đá, dùng thanh âm ên rỉ nói:
"Nàng vĩnh viễn luôn là cô gái."
"Nàng quả nhiên mang đến bệnh tật, ô, tôi sinh bệnh, trong đầu tôi đều là nàng."
Bộ phận hải tặc rời khỏi lần nữa tụ lại, si mê nhìn "Cô gái bệnh tật" Tracy.
Arges chịu đựng cảm xúc khinh bỉ, liếc mắt nhìn hải tặc này một cái, đáy lòng cười nhạo:
"Thật sự là một đám không có tiền đồ không có ý chí, vừa rồi còn biết tránh né, hiện tại đã bị sắc đẹp mị hoặc."
"Tuy cô gái "bệnh tật" quả thật rất mỹ lệ, nhưng không mức như bọn họ biểu hiện ra như vậy, ừm. . . năng lực phi phàm phương diện mị hoặc?"
Trong khi suy nghĩ của hắn chuyển động, "Trung tướng bệnh tật" Tracy rời khỏi "Cái chết đen", đi về phía tòa cung điện tối đen chỗ sâu trong đảo nhỏ.
Lúc này, trên mặt biển lại xuất hiện một chiếc thuyền buồm thật lớn, cờ là con mắt có mười ngôi sao vờn quanh, con mắt không có lông mi.
" "Thượng tướng ngôi sao" Capella. . ." Arges nhẹ nhàng gật đầu, tự nói không tiếng động.
Bởi vì trên bến tàu đã ngừng "Cái chết đen" cùng thuyền khác, thuyền buồm thật lớn nọ không có cập bờ, ngược lại vòng đến vị trí vách đá tránh gió hạ neo.
Theo sát sau, bầu trời âm trầm bỗng nhiên tỏa sáng, từng điểm ánh sáng sao lấp lánh rơi xuống, giữa không trung ngưng tụ ra một cây cầu dài trong suốt, từ thuyền buồm thật lớn đi thông cung điện ở chỗ sâu trong đảo.
Một cô gái đi lên cầu, cứ như vậy bước chậm đi ở giữa không trung.
Cô ta mặc trường bào cổ điển màu đen, mặt trên có rất nhiều phù hiệu tượng trưng cùng đánh dấu ma pháp, rõ ràng nhất lại là một con mắt thần bí, con mắt không có lông mi.
Bên hông cô gái này đeo mô hình thiên văn, quyền trượng ngắn các vật phẩm linh tinh, tựa như vu sư trong truyền thuyết sống ở kỷ đệ tứ.
Arges ngửa đầu nhìn một hồi, đột nhiên khẽ nhíu mày, ở trong lòng nghi hoặc lẩm bẩm:
"Cái mô hình thiên văn kia, cho mình cảm giác rất quen thuộc. . ."
"Giống như là, giống như là. . . Mình trước đó được cái bình thủy tinh cổ quái không biết tác dụng gì kia, bình thủy tinh cổ quái sau khi mình bị ngài Kẻ Khờ kéo vào tụ hội thì vỡ tan kia. . ."
. . .
Ngoại ô bắc khu Queen, Audrey dẫn theo nhóm nữ hầu, dẫn chó lông vàng Susie, tiến vào trang viên thuộc về mình.
"Tiểu thư, hàng hóa đưa tới từ cảng En Mate ngay ở phía trước." Quản gia phụ trách trang viên này tất cung tất kính nói.
"Tốt." Audrey nhẹ nhàng gật đầu, như nói giỡn nói đối với chó lông vàng bên cạnh, "Susie, đây là lễ vật của ngươi."
Trong khi nói chuyện, các nàng đi vòng qua, thấy cái gọi là lễ vật.
Đó là da của tích long rất lớn sẽ theo ánh sáng chiếu vào mà biến hóa ánh sáng màu khác nhau, dài tới ba thước, cho dù nằm úp sấp, độ cao cũng ngang với đầu gối của Audrey.
Đó là hai quái vật lớn, quái vật lớn đủ để dọa khóc đứa nhỏ!
"Uông?" Susie mê hoặc ngạc nhiên kêu một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía chủ nhân, phát hiện vẻ mặt của nàng cũng y chang mình, hiển nhiên cũng không dự đoán được lễ vật sẽ khoa trương như thế.