Copsti Reid đang ngồi ở ghế bành trong nhà suy nghĩ xuất thần, chếch phía trước là lò sưởi trong tường than củi đang thiêu đốt.
Làm giáo viên trương công có thâm niên, tiền lương mỗi tuần của hắn chừng 4 bảng trở lên, đây đủ để hắn sống độc thân khá là không tệ, nhưng đồ ở nhà của hắn vừa cũ lại không hề thiếu mụn vá, chén trà trên bàn cũng là loại cực kỳ đơn giản.
Ở dưới tình huống chưa lấy đi tóc giả, Copsti hấp dẫn người ta chú ý nhất là xương gò má cao ngất cùng xương ngực có vẻ khá hẹp —— đây là một loại trạng thái xương ngực dị dạng nhô ra về phía trước.
Trên đầu gối hắn đặt một quyển thơ ca bằng tiếng Fossack cổ, nhưng đã lâu cũng không lật qua tờ nào.
Copsti ánh mắt không có tiêu cự thất thần, bỗng nhiên nghe thấy bên tai có người cười khẽ một tiếng:
"Tôi thực nghi hoặc, anh thế mà không có chạy trốn, còn ở nhà, anh chẳng lẽ không sợ cảnh sát tới cửa sao?"
Thanh âm này trầm thấp khàn khàn, tựa như một cậu con trai đang ở thời kỳ dậy thì vậy.
Copsti cả người giật một cái, suýt nữa từ ghế bành nhảy dựng lên.
Hắn nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy ở chỗ cách sô pha vài bước, không biết khi nào đã ngồi một bóng người!
Bóng người nọ mặc áo trong Flax mùa hè cùng quần dài mỏng, khuôn mặt mông mông lung lông, làm cho người ta không thấy rõ.
"Anh, anh là ai? Anh tới làm cái gì?" Copsti nắm chặt tay vịn, liên thanh hỏi.
Klein sử dụng năng lực ảo giác dựa ra sau, hai tay giao nhau, nhàn nhã mở miệng nói:
"Tối hôm qua, a, hẳn là rạng sáng hôm nay, tôi vừa cứu các người."
"Cứu chúng tôi?" Copsti thấy đối phương tựa như không có ác ý quá lớn, hơi chút thả lỏng một chút, "Anh, anh là người trong rừng cây? Anh đã giải quyết tử thi mà chúng tôi đã gọi tỉnh?"
Khi nói chuyện, hắn có chút co quắp giật giật, biểu hiện ra sợ hãi rõ ràng.
Hắn có thể ở dưới tình huống mình tỉnh táo lại không hề có phát hiện mà lẻn vào, mình khẳng định không phản kháng được. . . Copsti trong lòng nhanh hiện lên ý tưởng cùng loại.
"Các người cũng đủ may mắn, tôi vừa vặn đi ngang qua, nếu không nơi đó sẽ là thi thể đầy đất, thi thể bị cắn xé thành từng mảnh." Klein cười cười nói, "Trở lại vấn đề vừa rồi của chúng ta, tôi rất ngạc nhiên, anh thế mà còn dám lưu ở nhà, anh có rõ ràng mình đã phạm tội gì không?"
Hắn từ biểu hiện trước sau của Copsti khi cử hành "Nghi thức sống lại" xác nhận đối phương chính là một tay mơ, không có khả năng có được kỹ xảo che dấu màu sắc cảm xúc chân thật của bản thân, cho nên, tính chỉ dùng phương pháp "Linh thị" để rõ ràng ngọn nguồn, nhiều lắm cuối cùng dùng bói toán xác minh một chút.
"Tôi, tôi biết, một mình mua thi thể, lén đào phần mộ người khác, đây đều là tội có thể làm cho tôi vào ngục giam mười năm trở lên, hơn nữa, hơn nữa, tôi khẳng định còn có thể bị giáo hội trừng phạt." Copsti bề ngoài tuổi không đến 30 hít vào một hơi, cay đắng cười nói, "Bất quá, chỉ cần không làm ra vấn đề quá lớn, đứa nhỏ này cùng tộc trưởng của họ sẽ không đi tố giác tôi, bởi vì bọn họ cũng làm chuyện như vậy, cho dù lập công giảm hình, tự thú giảm hình, cuối cùng cũng sẽ vào nhà giam một đoạn thời gian."
"A." Copsti tự giễu cười, "Đã có đứa nhỏ mang thân phận của tôi nói cho tộc trưởng, bọn họ tìm xã hội đen đến cảnh cáo tôi, bảo tôi trong vòng một tuần phải từ chức, rời khỏi trường học, tôi đã đáp ứng rồi."
Klein nhẹ nhàng gật đầu:
"Đổi hoàn cảnh là chuyện tốt, đương nhiên, không cần lại làm chuyện giống như vậy, mê hoặc đứa nhỏ vô tri là tội ác rất lớn."
"Sẽ không, không bao giờ nữa, tôi thật ra không nghĩ tới sẽ nguy hiểm như vậy, ta chỉ xem bọn họ là có đam mê giống như tôi, mới nghĩ đến dạy bọn họ, dẫn dắt bọn họ tìm kiếm huyền bí vĩnh sinh, về phần chuyện đào mộ này, thật lâu trước kia, rất nhiều bác sĩ cũng đã làm qua." Copsti có chút nghĩ mà sợ thở dài nói.
Màu sắc cảm xúc của hắn phù hợp trạng thái của hắn hiện tại. . . Nghe lên, hắn không giống như là thành viên Linh Giáo Đoàn. . . Klein nghĩ nghĩ, trực tiếp hỏi:
"Anh là học được "Linh vũ" từ nơi nào?"
"Linh vũ? A, tôi gọi nó là vũ đạo tử vong." Copsti đầu tiên là ngẩn ra, rồi chợt hiểu, "Đây là một ông lão dạy cho tôi."
"Một ông lão?" Klein truy hỏi.
Copsti nhớ lại mà ngẩn người một chút:
"Ông ta là một người vô gia cư, bởi vì bị bệnh nghiêm trọng, ngất ngã ở cửa nhà tôi."
"Tôi lúc ấy không biết ông ta sinh bệnh, nghĩ chỉ là té xỉu đơn thuần, liền đỡ ông ấy vào nhà, cho ông ấy khăn nóng, xức chút dầu cho ông ấy."
"Sau khi ông ta tỉnh lại, bảo tôi không cần đưa ông ta đi bệnh viện hoặc là phòng khám, cũng nhắc tới tử vong không phải là điểm cuối."
"Tôi đã trải cha mẹ cùng vài người thân tử vong, đối với chuyện như vậy cảm thấy rất hứng thú, cho nên, đã nói chuyện với ông ấy, phát hiện ông ấy ở phương diện này có được tri thức uyên bác cùng triết học làm cho người ta tán thưởng, ông ấy đối với tò mò của tôi tựa như cũng rất hài lòng, cuối cùng thậm chí biểu diễn đánh chết một con muỗi, lại như kỳ tích gọi nó tỉnh lại."
Cái mở đầu này. . . mình đời trước xem qua ít nhất mười bản tiểu thuyết cùng loại, đều là có lòng tốt đưa một người già sắp chết về nhà, sau đó được kỳ ngộ. . . Klein khóe miệng co rút một cái rồi nói:
"Cho nên, anh lưu ông ấy lại trong nhà?"
Copsti trịnh trọng gật đầu nói:
"Đúng vậy, nếu không phải thời gian không đủ, tôi thậm chí muốn trở thành học sinh của ông ấy."
"Trong mấy ngày qua, ông ấy dạy tôi vũ đạo tử vong, dạy tôi rất nhiều tri thức, đáng tiếc, chỉ một thời gian ngắn, ta vừa mới tiến nhập trạng thái, ông ấy đã tử vong, chỉ để lại một cái còi đồng."
Lời còn chưa dứt, Copsti đã lấy ra một cái còi đồng cũ kỹ làm rất tinh xảo:
"Chính là cái này."
Mình cũng có một cái. . . Đại khái là tổ tiên cho. . . Klein lẩm bẩm một câu, có chút suy nghĩ hỏi:
"Đây là chuyện bao lâu trước đây? Ông ấy trông thế nào? Anh chôn ông ấy ở nơi nào?"
"Nửa năm trước, đặc thù rõ ràng nhất của ông ấy là tóc hoa râm có bớt đỏ một bên mặt, ông ấy bảo tôi chôn ông ấy ở trong hoa viên phía sau." Copsti ngẫm nghĩ rồi nói.
Không phải ngài Azcot, nhưng đại khái có thể là thành viên Linh Giáo Đoàn, danh sách có lẽ không thấp. . . Klein chuyển hỏi:
"Trừ bỏ "Linh vũ", anh còn học "Nghi thức sống lại" kia?"
"Cái nghi thức kia, tôi vừa học một nửa, chỉ có thể căn cứ tri thức rải rác cùng truyền thuyết dân tộc tra được hoàn thiện từng bước, lần lượt cải tiến." Copsti cực kỳ thành thật hồi đáp.
Căn cứ truyền thuyết dân tộc để hoàn thiện? Ừm, vậy mới mang theo mèo đen, nguyện nữ thần phù hộ cho người này. . . Klein nhịn xuống xúc động ở vẽ một vầng trăng đỏ trước ngực.
"Trừ cái đó ra thì ra?" Hắn truy hỏi một câu.
"Ừm, còn có cái còi đồng này, tôi cảm thấy nó là mấu chốt câu thông cảm quan ở ngoài thế giới." Copsti nâng tay thổi một cái, cảm khái nói, "Mỗi lần tôi thổi nó, đều có thể cảm giác xung quanh trở nên lạnh lẽo, cảm giác có người đang nhìn chăm chú tôi, cảm giác có ai đang lôi kéo tôi. . ."
Đồng thời khi hắn nói chuyện, trong mắt Klein đã mở ra "Linh thị", mặt đất có hoa văn như nước gợn lan ra, khí tức lạnh lẽo theo đó tràn ngập, lò lửa cùng ngọn đèn cũng ảm đạm đi một ít.
Ngay sau đó, nơi đó ló ra một cái đầu của một con cá chết ba mắt, xung quanh đầu có những sợi xúc tu màu đen giống như của bạch tuộc quấn loạn xung quanh.
Một cái xúc tu đưa ra, khi thì đụng vào chân Copsti, khi thì kéo quần áo hắn, có vẻ có chút vội vàng xao động, nhưng mà Copsti lại hoàn toàn không có đáp lại, tựa như căn bản không có phát hiện.
Đây là tín sứ mà? Còi đồng là triệu hồi tín sứ đối ứng. . . Anh triệu hồi nó ra, lại không đưa thư cho nó là có ý gì? Klein nhìn có chút ngây người.
Lúc này, Copsti thực hưng phấn mà nhìn về phía hắn:
"Cảm giác được không? Xung quanh trở nên lạnh lẽo! Đèn khí ga cũng trở nên tối đi!"
"Thật sự, có người đang nhìn chăm chú tôi, đang lôi kéo tôi!"
Tín sứ diện mạo dễ sợ cố gắng đụng vào Copsti, hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng vẫn không có nhận được thư, bất đắc dĩ chui trở về "lòng đất" .
Klein khóe miệng thoáng run rẩy nhìn, trong lòng yên lặng lẩm bẩm:
"Ta thu hồi lời nói vừa rồi, hắn không phải là tay mơ, hắn là một con gà mờ chính hiệu."
"Hắn căn bản không phải người phi phàm!"
"Ta trước đó còn tưởng rằng hắn là loại mới nhập môn thần bí học, hiện tại xem ra, hắn ngay cả cửa ở đâu còn chưa có tìm được. . ."
"Danh sách 9 "Người nhặt xác" con đường "Tử thần", đều có thể trực tiếp thấy quỷ hồn cùng linh thể. . ."
Kết hợp với biểu hiện của Copsti sử dụng còi đồng này mệnh lệnh xác sống sau nghi thức, Klein hoàn toàn tin tưởng hắn không có nói dối, không khỏi thở dài không tiếng động.
Chợt hắn nghĩ tới một vấn đề:
"Nếu viết thư đưa cho tín sứ vừa rồi, nó sẽ đưa đến đâu?"
"Thành viên Linh Giáo Đoàn chân chính? Thành viên có thâm niên?"
Kiềm chế ý tưởng này, Klein gật đầu nói:
"Quả thật trở nên lạnh."
Đáp xong, hắn nhanh chóng chuyển đề tài: "Từ khi người già kia tử vong đến giờ, anh có cảm giác thấy gì dị thường không?"
"Ừm. . . Trước đó không có, nhưng hai tuần gần đây, tôi ngẫu nhiên sẽ cảm thấy người xung quanh giống như thi thể, là cái loại có thể gọi tỉnh." Copsti vừa sợ hãi vừa nghi hoặc hỏi, "Đây là ảo giác à?"
Ăn khớp với cách nói của Adol, hắn không có nói dối. . . Klein nhìn màu sắc khí tràng của Copsti, thật tình nhắc nhở:
"Tôi đề nghị anh ở trong hai tháng sau này, mỗi tuần đi giáo đường ít nhất ba lần, tham dự thánh lễ, nghe cầu nguyện."
"Nếu không làm như vậy, anh có thể dự tính một cái mộ huyệt cho bản thân đi."
Hắn còn tưởng rằng đó là biểu hiện bản thân có tiến bộ!
Klein suy xét một chút, dùng giọng ra lệnh nói:
"Đưa tôi đi xem thi thể ông lão kia."
"A? Được rồi." Copsti vốn định cự tuyệt, nhưng nháy mắt đã nhận rõ sự thật.
Hắn lấy công cụ, dẫn Klein từ cửa sau nhà bếp đi ra ngoài, tiến vào hoa viên cỏ cây khô héo, đứng ở trước một gốc cây nghiêng lệch.
Klein đứng ở bên cạnh, nhìn Copsti thuần thục xúc lên bùn đất, từng chút một lộ ra phiến đá phía dưới.
Xử lý xong phần trên, Copsti mượn dùng công cụ, dùng sức mở ra phiến đá.
Phốc!
Ở trên bùn đất phía dưới phiến đá, có một mộ huyệt không tính sâu hiện ra dưới ánh trăng đỏ rực mơ hồ xuyên thấu qua tầng mây.
Copsti theo bản năng nhìn vào, đột nhiên kêu thảm một tiếng, thụt lui lại mấy bước, ngã ngồi ở trên đất.
Bên trong huyệt, không có thi thể hư thối, cũng không có xương trắng, phía dưới chỉ là một mảng lông chim màu trắng hỗn loạn, lông chim màu trắng nhiễm màu vàng nhạt!