Klein đầu đội vương miện tối đen, thân khoác khôi giáp đứng ở cửa, điều chỉnh vài giây, bước chân về phía trước.
Thân thể giống như thực chất của anh ta, cứ vô thanh vô tức như vậy xuyên qua cửa lớn, tiến vào biệt thự Carpin.
Hiện ra đầu tiên ở trước mắt anh ta là tiền sảnh rộng rãi bày các loại ghế dựa cùng đồ móc nón áo khoác, phía sau là đại sảnh hoa lệ lấy màu vàng làm chủ đạo.
Nơi đó không có trần nhà, có thể trực tiếp thấy khung đỉnh cao tới ba tầng, một cái đèn treo thủy tinh thật lớn rũ xuống dưới, ở trên mỗi một "đóa hoa" đều sừng sững một cây nến trắng nõn.
Đại sảnh đi về phía trái, xuyên qua một cánh cửa lớn rất dày, chính là nhà ăn thanh lịch, bên trong mùi thịt nướng nồng đậm, che dấu hương vị các loại đồ uống cùng thực vật khác.
Klein không nóng lòng lẻn vào nhà ăn, trước vòng quanh bên ngoài nửa vòng, khi thì đưa tay kéo ống dẫn khí gas màu xám trắng, tựa như đang thực nghiệm linh thể bản thân sau khi mang theo lá bài "Hoàng đế đen" lực lượng lớn đến bao nhiêu, tác động đối với vật chất hiện thực mạnh đến bao nhiêu.
—— Thời kì "Nhà bói toán" cùng "Thằng hề", trạng thái linh thể của Klein trừ bỏ có thể bói toán, có dự cảm trực giác, thì chỉ có năng lực hai loại pháp thuật, phân biệt là trực tiếp công kích linh hồn cùng thông qua đụng vào, làm cho mục tiêu xuất hiện hiệu quả đông cứng, chờ sau khi tăng lên thành "Ma thuật sư", bản thân thân thể anh ta đã có thêm vài loại năng lực phi phàm, cũng có thể sử dụng ở trạng thái linh thể, ví dụ như người giấy thế thân cùng đạn không khí vân vân.
Mặt khác, anh ta bắt đầu có thể phụ thể người khác, hoàn thành thao túng bước đầu.
Mà ở dưới lá bài "Hoàng đế đen" tăng thêm, lực lượng linh thể của anh ta đã lớn thêm rất nhiều, vật chất có thể mang theo cũng nhiều lên, năng lực pháp thuật trực tiếp công kích linh hồn cũng theo đó tiến hóa thành "Tiếng rít oán linh", lấy sóng âm nhân loại không nghe thấy thương tổn linh hồn toàn bộ sinh vật trong phạm vi, cũng chính là tinh thần thể, đồng dạng, đụng vào mang đến hiệu quả đông cứng cũng tăng cường rõ rệt.
Xác nhận xong, anh ta tìm vách tường ở góc, đi qua đó, tiến vào nhà ăn.
Tiếp theo, anh ta ngăn chặn toàn bộ ý niệm, để cho ánh mắt không chứa cảm xúc gì đảo qua bàn dài.
Hellas đội tóc giả màu trắng, Katie mặc áo trong mỏng, Parker khuôn mặt già dặn uống rượu vang, cùng với Carpin hơi mập mạp, đang cắt mắt bò lần lượt đập vào mắt anh ta.
Tầm mắt vừa chạm liền thu, Klein không dám nhìn nhiều, để tránh bị mấy người phi phàm thông qua linh cảm phát hiện.
Hắn mượn dùng ánh sáng linh tính của người hầu nam nữ đứng ở bên cạnh, cũng chính là màu sắc khí tràng che dấu, thật cẩn thận ở trong nhà ăn nhẹ nhàng đảo một vòng, biết rõ ràng bố cục cụ thể, ví dụ như nơi này lớn nhỏ cùng cấp với phòng khách cộng thêm nhà ăn chỗ anh ta đang ở, ví dụ như nơi này có một lò sưởi trong tường, bên trong đang thiêu đốt than củi, cùng thông qua ống dẫn, mang ấm áp truyền toàn bộ phòng, ví dụ như bốn phía tổng cộng có mười sáu ngọn đèn khí gas thanh lịch, anh sáng của chúng đan vào cùng một chỗ, mang đến cảm giác giống như ban ngày, ví dụ như trên vách tường một bên lò sưởi trong tường, treo một đám khung ảnh kính, bên trong có phác hoạ, có tranh, đều là bút tích danh gia.
"Belis râu quai nón kia không có tới, hẳn là đang trông coi trong cửa vào khu vực lòng đất. . . Một người phi phàm nguyện ý làm loại chuyện khổ sai này, Carpin liên quan tuyệt đối không phải là buôn người đơn giản. . ." Klein suy nghĩ vài giây, tựa vào bên cạnh một bức tranh mặt trời lặn, đưa tay vào trong cơ thể, mở ra nắp bình nhỏ màu nâu bán trong suốt kia.
Đây là "Bình độc tố sinh vật" !
Anh ta sở dĩ coi trọng thời gian, muốn chọn bữa tối tiến đến, là vì giờ này khắc này, nhân vật chủ yếu tụ tập nhiều nhất, đầy đủ nhất, lợi cho phát huy tác dụng "Bình độc tố sinh vật" nhất!
Mà đầu mùa đông nên cửa sổ đóng chặt, sẽ làm cho "Bình độc tố sinh vật" có hiệu quả nhanh hơn, hiệu quả tốt hơn!
Mặt khác, Klein trước đó cũng không dùng nước của "Bình độc tố sinh vật" chế tác "thuốc dự phòng", anh ta hiện tại ở trạng thái linh thể, căn bản không sợ độc tố sinh vật!
Mượn dùng linh thể bản thân bao phủ cùng che lấp, anh ta lẳng lặng đứng ở nơi đó, kiên nhẫn thưởng thức những ngọn đèn tường thanh lịch kết nối với ống dẫn khí gas màu xám trắng, mà độc tố vô sắc vô vị nhanh chóng lan tràn ra bên ngoài.
. . .
Hellas đội tóc giả màu trắng cắt miếng xương sống cá nướng, phết lên chút nước hồ tiêu đen, mang nó nhét vào trong miệng.
Nhai nhai nuốt vào, hắn ta bưng lên ly sâm banh đang bốc lên bọt khí màu vàng nhạt như một chuỗi ngọc, tâm tình không tệ nhấp một ngụm.
Hắn ta không tự giác mặc sức tưởng tượng tiết mục giải trí buổi tối, mặc sức tưởng tượng khoái hoạt khi một cô gái quật cường bị mình chinh phục.
Điều này làm cho hứng thủ ăn uống của hắn ta bớt đi, lực chú ý không thể tập trung.
Katie không để người hầu hỗ trợ cắt gà tơ nướng, đang vùi đầu cầm dao nĩa, lấy phong cách tinh chuẩn như giải phẫu, nhanh chóng mang thực vật phân thành rất nhiều khối, lớn nhỏ thế mà đều tương tự.
Parker vừa nhấm nháp rượu vang, vừa ăn thịt cừu hầm, thường thường nói chuyện phiếm vài câu cùng chủ tọa Carpin, xem như vị khách tương đối ổn nhất nơi này.
Bữa tối tiến hành đâu vào đấy, Carpin mang miếng thịt mắt bò cuối cùng cho vào trong miệng.
Hắn mỉm cười nói với ba người phi phàm:
"Ngài Hellas, cô Katie, ngài Parker, món điểm tâm ngọt đêm nay đến từ đầu bếp trưởng nhà hàng La Borre, tổng cộng có ba loại, phân biệt là pudding trái cây, bánh quy bơ cùng bánh ngọt cà rốt."
Hellas nhất quán lạnh lùng nhẹ nhàng gật đầu nói:
"Quốc gia chúng tôi là rất yêu thích món điểm tâm ngọt."
Hắn ta vừa cảm khái xong, đã thấy Carpin đưa tay cào má, tiếp theo lại đưa tay cào một cái.
"Có chút ngứa." Carpin cười cười có lỗi.
Còn chưa dứt lời, hắn đã nhịn không được lại đưa tay cào một cáo, cào ra vết máu rõ ràng.
Vết máu nọ nhanh chóng sưng lên, da trở nên bán trong suốt, có thể xuyên thấu qua nó thấy chất lỏng màu vàng nhạt bên trong.
"Thật sự là có chút ngứa." Carpin lại cười cười.
Hắn lại gãi cũng ở vị trí đó, bởi vì quá mức dùng sức, da bán trong suốt đang sưng lên đã rách ra, chảy ra mủ tanh tửi.
Ngay ở lúc này, hắn ta nghe được tiếng cười khoa trương, thân thể bỗng nhiên căng thẳng.
Hắn thấy một nam một nữ hai người hầu đang ôm bụng, cười lớn lên, cười đến thẳng lưng không nổi, cười đến chảy nước mắt, cười đến trong phòng một mảng im lặng.
Tựa như là phản ứng dây chuyền, người hầu còn lại có hôn mê đi, có không ngừng nôn mửa, ói ra chất lỏng màu xanh vàng, nôn mửa không dừng được.
Bọn họ không một ai may mắn thoát khỏi.
Phành! Katie ném đi dĩa ăn, để cho dụng cụ ăn nạm vàng cùng thực vật rượu còn thừa văng đầy đất.
Trong tay cô ta đã có một cây súng ngắn, một cây nhuyễn tiên màu đen.
Parker đứng lên theo, nhưng tinh thần lại xuất hiện một chút hoảng hốt, hắn nhìn Carpin một bên kêu kêu cứu thảm thiết, một bên gãi không ngừng được, đã cứng rắn cào xuống từng đường máu thịt, khó hiểu lại thấy bộ dáng xấu xí ghê tởm của đối phương hiện tại có chút dễ coi.
Lúc này, Hellas phát hiện bản thân có chút không thở nổi, nháy mắt rõ ràng toàn bộ phòng chỉ sợ đã tràn ngập độc tố.
Hắn gầm nhẹ ra tiếng:
"Ngừng thở!
"Parker, cậu mở ra ra.
"Katie, cô đi theo tôi tìm kiếm người xâm nhập!"
Giờ này khắc này, Hellas hết sức may mắn bữa tối là dùng cùng với Carpin, mà xung quanh còn có không ít người phục vụ.
Người thường này năng lực đề kháng đối với độc tố xa xa không bằng người phi phàm, bọn họ xuất hiện dấu hiệu trước, để cho đám người mình ở lúc trúng độc chưa sâu đã nhận ra không đúng!
Parker danh sách thấp nhất hẳn là bệnh trạng nghiêm trọng nhất trong chúng ta. . . Hellas trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm như vậy.
Xoảng xoảng xoảng!
Theo Parker mở ra cửa phòng, để cho nhà ăn không phong bế như vậy nữa, Hellas cũng dựa vào "linh thị", phát hiện một bóng người hư ảo đang lặng yên di chuyển.
Bóng người nọ mặc khải giáp dày uy nghiêm màu đen, đỉnh đầu đội vương miện tối đen, cùng có mặt nạ cùng màu bao trùm, che khuất gương mặt, tựa như vương giả đến từ linh giới.
Đây đúng là Klein.
Hellas nâng lên tay phải, chỉ hướng bóng người màu đen người thường nhìn không thấy kia, trong miệng niệm ra một từ Hermes cổ:
"Nhốt lại!"
Đột nhiên bốn phía bóng người màu đen trở nên dinh dính, giống như hình thành một khối hổ phách thật lớn, hoặc là tạo ra vách tường trong suốt dày đặc.
Bóng người nọ yên lặng ở tại nơi đó, khó có thể nhúc nhích mảy may, mà Katie đã sớm nhắm, nhấn cò súng, phối hợp tương đương ăn ý.
Phành phành hai tiếng, viên đạn vàng nhạt chứa đầy hoa văn kỳ dị xuyên thấu không khí dinh dính, trúng vào bóng người màu đen kia.
Viên đạn chui qua, đánh vào trên tường đối diện, bóng người màu đen nọ không gió tự cháy, đúng là một người giấy cắt khá thô sơ.
Trong ngọn lửa màu vàng nhạt, người giấy nhanh chóng hóa thành tro tàn.
Bốp!
Một tiếng vang kỳ dị vang lên, ngọn lửa đang lẳng lặng thiêu đốt ở trong mười sáu ngọn đèn tường khí gas thanh lịch cùng lò sưởi trong tường bỗng nhiên biến sáng, chiếu đến trước mắt Hellas, Katie cùng Parker ngắn ngủi chỉ còn lại một mảng lửa đỏ.
Lập tức, toàn bộ lửa bị tắt, chỉ có đèn đường cùng ánh trăng xuyên thấu tầng mây đỏ rực ngoài cửa sổ, lẳng lặng chiếu rọi nhà ăn, làm cho nơi này có vẻ cực kỳ ảm đạm.
Đám người Hellas lại dựa vào linh thị cùng linh cảm, tìm kiếm người xâm nhập như u linh kia.
Cùng lúc đó, hắn phát hiện độc tố tốc độ có hiệu lực cũng không nhanh, ở trước khi giải quyết kẻ địch tựa như sẽ không chân chính phát tác.
Vì thế, hắn vừa chú ý động tĩnh lối vào khu vực trong lòng đất, vừa chỉ tay vào cửa phòng, dùng tiếng Hermes cổ trầm thấp phát ra tiếng:
"Cấm đoán!"
Toàn bộ nhà ăn đột nhiên ngưng lại, tựa như thêm một tầng vách tường vô hình ngay cả linh thể cũng khó mà xuyên thấu.
Hellas muốn cho người xâm nhập kia không chạy thoát!
Tìm được ngươi rồi! Katie một tay cầm súng ngắn, một tay mang theo roi, phát hiện bóng người màu đen trôi nổi ở giữa không trung.
Cô ta trong mắt có hào quang kỳ dị hiện lên, còn chưa kịp làm ra công kích, trong óc đã ông một tiếng, tựa như bị ai đó dùng gậy đập vào đầu vậy.
Cô ta cảm thấy gặp phải tiếng rít khó có thể miêu tả, chóp mũi có vài giọt máu dinh dính chậm rãi rơi xuống.
Hellas chỉ hơi mê muội, cảm thấy bệnh trạng hô hấp không thông nghiêm trọng thêm một chút, Parker yếu nhất mắt tóe sao vàng, bước chân trở nên phập phù.
Bỗng nhiên, bả vai Parker không biết bị ai vỗ một cái.
Cảm giác lạnh lẽo ập đến mãnh liệt, hắn nhất thời cứng ngắc ở tại chỗ, tựa như bị băng sương hoàn toàn bao trùm, bị nhiệt độ thấp tẩm vào trong xương cốt, mà bên tai hắn thì vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc:
"Nhốt lại!"
Parker nháy mắt bị vách tường trong suốt tạo thành nhà giam vây ở cạnh cửa, nhưng Klein vẫn chưa phụ thân vào hắn, trực tiếp xuyên qua, đúng lúc tránh được hiệu quả pháp thuật của Hellas.