"Cái gì?" Lão Kohler không có nghe rõ hỏi lại một câu.
Klein mắt nhìn con đường lồi lõm ở phía trước, như tự giễu a một tiếng:
"Không có gì.
"Hy vọng một nhà Liv có thể thoát khỏi tình cảnh hiện tại, qua ngày tốt hơn."
Anh vừa rồi quả thật là có cảm khía mà nói ra, là người của thời đại mới, nghĩ đến cách mạng, nghĩ đến phát động quần chúng, nghĩ đến thay trời đổi đất, là phản ứng theo bản năng không thể bình thường hơn, nhưng cẩn thận ngẫm lại, phân tích cụ thể vấn đề, anh lại cảm thấy chỉ dựa vào bần dân là không thể tự cứu, bởi thế giới tồn tại lực lượng siêu phàm, hơn nữa có tương đương quỷ dị, không phải dựa vào súng pháo là có thể giải quyết, tựa như "Oan hồn" danh sách 5 con đường "Dị chủng" vậy.
Đây là một mặt, một mặt khác là chịu giới hạn trong Định luật đặc tính phi phàm cố định, chịu giới hạn trong tài liệu thu được, lực lượng siêu phàm không thể thông dụng, ưu thế trên số người khó có thể chuyển hóa thành chiến lực hữu hiệu, mà cho dù có thể thông dụng, chỉ cần vấn đề mất khống chế không được giải quyết, cũng sẽ mang đến tai nạn.
Nếu không tồn tại cường giả danh sách cao, cái này thật ra cũng có biện pháp giải quyết ở trình độ nhất định, nhưng mà, thế giới hiện thực không chỉ có nửa thần nửa người, còn có các loại vật phong ấn làm cho người ta chết cũng không biết chết như thế nào, hơn nữa, thần linh chân chân thực thực, cao cao tại thượng.
Cứ như vậy, bần dân dùng các thủ đoạn như bãi công để đấu tranh, còn không có vấn đề gì lớn, chỉ khi nào cầm lấy vũ khí, thành lập quân đội, tất nhiên sẽ phải sự ập đến khó có thể chống lại, thiên tai quy mô lớn ám chỉ tâm lý quy mô lớn không phải không có khả năng xuất hiện.
Mà đa phần tổ chức bí ẩn có thể chống lại với cơ cấu phi phàm chính phủ, thường thường tự mang thuộc tính tà ác, hợp lưu cùng bọn họ, tử vong có lẽ còn chưa phải kết cục bi thảm nhất, cho nên, đi con đường cách mạng này, nếu muốn thành công, biện pháp có hi vọng nhất là tranh thủ được một vài giáo hội nào đó ủng hộ.
Chỉ dựa vào bãi công cùng biểu tình, giai tầng nắm ích lợi có năng lực làm ra bao nhiêu nhượng bộ đây? Thu mua sẽ tương đối dễ dàng hơn rất nhiều. . . Thật ra chuyện lần trước "Tạo vật chủ chân thật" thiếu chút nữa đã mượn dùng tình cảnh bi thảm của nhóm bần dân buông xuống Backlund, để cho giáo hội Nữ Thần cùng các quý tộc biết chuyện tựa như có chút xúc động, từ nhiệm vụ điều tra của phóng viên Mike cùng tình huống mà tiểu thư "Chính Nghĩa" phản hồi có thể nhìn thấy một hai. . . Klein suy nghĩ về chuyện khu đông, khu cảng cùng khu nhà xưởng.
Đến cuối cùng, hắn nhịn không được hắc một tiếng, cảm thán ở trong lòng:
"Nghĩ tới nghĩ lui, có khả năng nhất vẫn là mượn dùng uy hiếp Tà Thần buông xuống, để tranh thủ cải thiện hoàn cảnh của nhóm bần dân.
"Nhưng Tà Thần lại là tồn tại khẩn cấp muốn hấp thu máu thịt của bọn họ, cắn nuốt linh hồn của bọn họ nhất, có khả năng mang đến tai nạn mà ai cũng trốn không thoát nhất.
"Cái này thật đúng là một sự châm chọc tuyệt diệu."
...
Khu Queen, trong biệt thự xa hoa bá tước Hall.
Bởi vì bác sĩ Islam sau đó có việc, Audrey học trước lớp tâm lý vốn thuộc về tuần thứ hai.
Susie càng thêm kích động hơn so với cô, sớm đã vọt vào phòng sách, ngay cả quả bóng trò chơi bình thường vẫn rất mê cũng để sang một bên.
Trong buổi học này, Audrey cố ý biểu hiện ra bản thân hiếu kỳ, thường thường hỏi đến lĩnh vực thần bí có liên quan đến tri thức tâm lý học mà lần trước Islam đã giảng.
Đến giai đoạn chương trình học kết thúc, Islam rốt cuộc cân nhắc mở miệng:
"Tiểu thư Audrey, chúng tôi có tổ chức một hội nghiên cứu và thảo luận phương diện này, rất nhiều thành viên đối với lĩnh vực tâm lý học cùng thần bí học giao nhau có nghiên cứu tương đối chuyên nghiệp, cô có hứng thú gia nhập hay không?"
"Đương nhiên!" Audrey không chút do dự gật đầu trả lời, hoàn mỹ phù hợp với hình tượng cô gái thiên chân tò mò mà mình xây dựng nên.
Islam lộ ra nụ cười:
"Nhớ giữ bí mật, cô cũng biết, trường bối của các cô đối với thần bí học có thành kiến tương đối lớn, để lần sau, tôi sẽ đưa cô đi."
"Không thành vấn đề." Audrey hơi tỏ ra kích động đưa ra câu trả lời khẳng định.
Sau khi đưa Islam tóc dài cùng thắt lưng rời khỏi thư phòng, cô đóng cửa lại, mặt nhìn vào gương ở bên giá sách, văn nhã im lặng hai giây.
Tiếp theo, cô nhấc váy lên, cất bước làm động tác xoay trong vũ điệu cung đình, sau đó nhìn mình trong gương, yêu kiều cười nói:
"Audrey, mày thật giỏi!"
Audrey biết mình đã bước ra bước đầu tiên tiến vào Hội Tâm lý luyện kim, tuy hội nghiên cứu và thảo luận quá nửa chỉ là một vòng bên ngoài, đến tiếp sau khẳng định còn có không ít khảo nghiệm, nhưng cái này quả thật đã giúp cho cô đẩy ra cánh cửa lớn của Hội Tâm lý luyện kim.
Mà ở trong quá trình này, cô không có mượn dùng lực lượng bên ngoài, toàn bằng quan sát cùng biểu diễn của bản thân, hoàn mỹ giấu diếm được Bác sĩ tâm lý Islam, cho nên, cô cực kỳ tự hào cùng kiêu ngạo.
"Cái hội nghiên cứu và thảo luận kia nghe qua rất là thú vị." Susie xáp lại, phe phẩy cái đuôi nói, "Audrey, tôi có thể gia nhập không?"
Gia nhập? Nhìn con chó một thân lông vàng, ánh mắt trong như khỉ, Audrey nhất thời lâm vào trầm tư.
Cô "ừm" một tiếng thật dài:
"Susie, tạm thời không được, mày, mày quá bắt mắt. . ."
Nói tới đây, cô giọng điệu chợt chuyển, cười nhẹ nói:
"Nhưng tao có thể dẫn mày theo cùng."
...
Buổi tối thứ sáu, Klein lấy "Chìa khóa vạn năng" cùng ba toong màu đen, rời khỏi số 15 phố Minsk—— Anh nhắm chừng hôm nay mình sẽ không thể quay về được.
Lần này anh muốn đi "tìm" bác sĩ Alan, tiến vào cảnh trong mơ đối phương, hiểu biết rõ ràng ác mộng có liên quan đến Will Onsetin đến cùng là đến như thế nào.
Về phần chuyện bác sĩ Alan ở nơi nào, anh ngày hôm qua cũng đã hỏi thăm rõ ràng: số 3 đường Berningham khu Hilston.
Chờ Klein đến nơi đó thì đã qua 11 giờ, khu vực xung quanh đèn đuốc ảm đạm, buồn tẻ lặng lẽ.
Tung đồng tiền, sau khi bói toán, Klein xuyên qua lan can sắt bên ngoài, vòng sang bên cạnh, dùng "Chìa khóa vạn năng" mở một lối vào vô hình ở trên tường, tiến vào hành lang đã tắt đèn.
Bằng vào bước chân nhanh nhẹn, anh vô thanh vô tức đến lầu hai, trốn vào trong một gian phòng không có người ở.
Chờ xác nhận bác sĩ Alan cùng vợ đã vào giấc ngủ, Klein mới xuyên thấu vách tường, tiến nhập phòng ngủ của bọn họ.
Chuyện đầu tiên anh làm là lấy ra "Phù chú ngủ say", thấp giọng đọc chú văn mở ra, để cho vợ bác sĩ Alan lâm vào ngủ say chân chính, sẽ không đột nhiên tỉnh lại, quấy rầy anh đi vào giấc mộng của chồng bà ta.
Tiếp theo, Klein ngồi vào trên ghế trước bàn trang điểm, tay cầm "Phù chú cảnh trong mơ", nhỏ giọng nói ra một từ Hermes cổ:
"Đỏ rực!"
Vừa dứt lời, anh liền thấy phù chú trên bàn tay trở nên nhẹ đi, tựa như trở thành vật hư ảo không có sức nặng từng chút một.
Theo linh tính quán nhập, ngọn lửa trong suốt bao vây lá phù chú nọ, thiêu đốt ra màu đen sâu thẳm yên tĩnh.
Màu đen này ở dưới ý chí của Klein điều khiển, lan tràn ra, bao vây lấy bác sĩ Alan, đồng thời cũng bảo vậy cả bản thân anh.
Klein nhanh tiến vào trạng thái minh tưởng thấy thâm đen vô ngần, thấy quang cầu hình trứng cô độc.
Linh tính của anh kéo dài qua, va chạm vào sự vật hư ảo mông lung nọ.
Thế giới xung quanh bỗng nhiên trở nên điên đảo vặn vẹo, Klein bất tri bất giác đã đặt mình ở trong một mảng bình nguyên hoang vu, dưới chân là đá đen thui, ngay cả cây cỏ dại cũng không có.
Trung ương bình nguyên có một tòa tháp nhọn màu, mặt trên quấn quanh một con rắn màu trắng bạc thật lớn, đầu của nó đang dựng thẳng lên, hai mắt đỏ tươi lạnh như băng nhìn chăm chú về phía này.
Khác với bác sĩ Alan miêu tả là, con rắn lớn màu trắng bạc này không có vảy thực chất, trên thân là hoa văn cùng phù hiệu rậm rạp, chúng nó cấu thành kết nối lẫn nhau thành những vòng tròn, mà xung quanh mỗi một vòng tròn lại có dấu hiệu khác nhau.
Con rắn lớn này đuôi cùng đầu thành nửa vòng tròn, xem qua khá là không phối hợp, tựa như có thể bức tử người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhưng Klein tưởng tượng một chút, nếu con rắn lớn màu trắng bạc kia có thể sử dụng miệng cắn vào đuôi của nó, vậy vòng tròn sẽ trở nên đầy đủ, tất cả đều sẽ trở nên viên mãn, không hề không trọn vẹn, không biến hóa nữa.
Bên cạnh Klein, bác sĩ Alan ánh mắt mờ mịt nhìn về phía trước, bước từng bước một tới gần tòa tháp nhọn tối đen nọ.
Có thể xác nhận, không có ai dẫn đường bác sĩ Alan. . . bài trừ đi năng lực phi phàm loại "Ác mộng". . . Klein nhanh đưa ra một phán đoán.
Anh không đi ngăn bác sĩ Alan lại, mà đi theo phía sau ông ta, đi về phía tháp nhọn tối đen đi về phía con rắn lớn màu trắng bạc.
Hai người bọn họ chỉ mới đi vài bước, mục tiêu đã đến ngay trước mắt, con rắn lớn màu trắng bạc kia hạ nửa thân trên, tựa như đang cân nhắc nên hưởng dụng món điểm tâm ngọt đưa đến bên miệng như thế nào.
Miệng nó mở lớn, nhưng không có mùi tanh truyền ra, đôi mắt màu đỏ của nó lạnh như băng vô tình, xem tất cả các thứ đều giống như con mồi, lại không mang theo một chút ý tứ giết chóc cùng tàn nhẫn nào.
Ở trước mặt nó, tựa như sự vật gì đều là nhỏ bé như nhau.
Con rắn lớn cuối cùng không có phát động công kích, Klein đi theo bác sĩ Alan xuyên qua một cánh cửa gỗ cũ kỹ mục nát, tiến vào bên trong tháp cao tối đen.
Giống như Alan đã kể lại trước đây, nơi này bố cục cực kỳ hỗn loạn, cầu thang đầu tiên là xoay quanh hướng lên trên, rồi lại đi xuống dưới, đại sảnh, thư viện cùng các phòng có bình thường, có chổng ngược, có khảm ở trên bộ phận khác, đây là kiến trúc không có khả năng tồn tại trong thế giới hiện thực.
Thông qua từng cánh cửa lớn, xuyên qua từng vách tường, Klein đã không biết mình ở vị trí nào của tháp cao màu đen, có lẽ là đỉnh, cũng có lẽ là tầng hầm.
Trong bóng đêm nồng đậm, anh đột nhiên phát hiện trong góc ở phía trước có một bóng người đang cuộn lại.
Bóng người nọ nhận thấy bác sĩ Alan đi lại đây, vội chống đỡ đứng lên, nhảy lò cò tới gần.
Thẳng đến bóng người nọ gần trong gang tấc, Klein mới nhìn rõ bộ dáng của nó, khoẻ mạnh kháu khỉnh, chừng mười tuổi, mặt trẻ con, mang theo thần sắc sợ hãi rõ ràng.
Bóng người này cao chừng một thước tư, chân trái trống rỗng, nghiễm nhiên là đứa nhỏ Will Onsetin đã được phẫu thuật kia.
Nó cầm trong tay một bộ bài Tarot, trong con ngươi tối đen như mực là cảm xúc vừa mừng vừa sợ, vừa e ngại lại vừa sợ hãi:
"Bác sĩ Alan, có rắn muốn ăn cháu!"
Đột nhiên, nó kêu thảm một tiếng, trong mắt chiếu rọi ra con rắn lớn màu trắng bạc thần bí kia.
Rầm!
Bài Tarot trong tay nó rớt xuống đất, chỉ còn lại có một tấm được nắm chặt ở lòng bàn tay.
Klein ngưng mắt nhìn, phát hiện trên lá bài nọ cũng có một bánh xe.
Đó là lá bài "Bánh xe vận mệnh".
Rầm!
Cảnh trong mơ nháy mắt vỡ tung, Klein phát hiện mình vẫn đang ngồi ở trên ghế trước bàn trang điểm.