Như vậy bà cụ sẽ cảm thấy vui vẻ, bà ấy tự nhiên sẽ sẵn lòng đưa tiền cho đứa cháu ngoan ngoãn duy nhất của bà là tôi đây.
Còn với sự biến mất đột ngột của Trương Kiến Nam, Phỉ Phỉ phải cảm thấy Trương Kiến Nam không phải trẻ con, nhất định sẽ biết tự mình quay về.
Tuy nhiên, tôi lại không nghĩ như vậy, tôi luôn cảm thấy có cái gì đó rất kỳ lạ ở đây, đối diện với biểu cảm u ám của bà nội, tôi thực sự cảm thấy da đầu mình tê dại nên tạm thời quên đi sự biến mất của Trương Kiến Nam, lát nữa sẽ nhờ bà sai người tìm giúp chúng tôi.
Dì Liên dẫn những người khác ra ngoài, bà nội liền vẫy tay gọi tôi: "Minh Dương, cháu lại đây."
Tôi gật đầu vén rèm châu sang một bên rồi bước đến bên cạnh bà, bà ra hiệu cho tôi đỡ bà ngồi lên ghế tựa phía sau, tôi đỡ bà dậy, bà liền nhìn tôi chằm chằm.
"Ha Ha Ha". Tôi cười một cách mất tự nhiên, mặc dù bà ấy là bà nội của tôi, nhưng đã rất nhiều năm không gặp rồi, cảm thấy xa lạ là không thể tránh khỏi.
Bà nội nhìn tôi hồi lâu rồi thở dài hỏi: "Minh Dương à, sắc mặt của con rất xấu, gần đây con gặp phải điều gì kỳ quái à?"
Bà nội nhìn tôi chăm chú, như thế bà đã biết chuyện gần đây tôi bị quỷ nữ trong mộng quấy rầy, tôi lưỡng lự không biết có nên nói với bà không, bà đã lớn tuổi rồi, tôi nói ra cũng chỉ khiến bà thêm phiền lòng thôi.
"Không có." Để không làm bà lo lắng, tôi đã nói dối.
Bà không nói gì, bảo tôi lấy hộp trang sức trên tủ quần áo của bà lại đây, tôi ngoan ngoãn đứng dậy nhìn thấy một chiếc hộp bằng gỗ được chạm khắc tinh xảo và khảm đá quý trên tủ, tôi đoán đây là hộp trang sức.
Tôi cẩn thận đưa hộp trang sức cho bà, bà từ từ mở hộp, cẩn thận lấy ra một viên đá màu đỏ rồi đưa cho tôi.
Mặc dù tôi không hiểu gì về đồ trang sức, nhưng nhìn viên ngọc toàn thân trong suốt màu máu này, chẳng lẽ đây là huyết ngọc trong truyền thuyết sao? Xét về chất lượng tôi nghĩ nó còn quý hơn cả những viên ngọc trong cửa tiệm của cha Phỉ Phỉ.
Thật không ngờ bà nội lại ra tay hào phóng như vậy, bây giờ tôi có rời đi cũng không uổng chuyến đi này.
"Minh Dương, nếu con đã quay lại đây, bà cũng không che giấu con nữa." Đôi mắt đục ngầu của bà nhìn tôi chằm chằm, như thế bà đã đấu tranh tư tưởng rất lâu, mới quyết định nói cho tôi biết.
"Minh Dương ạ, vốn dĩ bà cũng không muốn con quay lại đây, bởi vì nơi này có ma quỷ quấy nhiễu." Sau khi nói xong, bà liếc nhìn xung quanh, bảo tôi nhắm mắt lại, lắng nghe thật kỹ xem, có phải có một người phụ nữ đang hát không.
Tôi từ từ nhắm mắt lại, cẩn thận lắng nghe, thực sự có một người phụ nữ đang hát hí khúc, giai điệu thật du dương.
Thấy tôi gật đầu, bà nội lại thở dài, bảo rằng người đàn bà đang hát đó chính là quỷ nữ Mộ Thanh Thanh, cô ta đến làm loạn khiến cho trong nhà không ai được yên!
Mộ Thanh Thanh? Sao tôi cảm thấy cái tên này rất quen? À, đúng rồi, không phải quỷ nữ thường xuyên quấy rầy tôi tên là Mộ Thanh Thanh sao?
Xem ra cô ấy và nhà họ Minh chúng tôi thực sự có liên quan, tôi tò mò nhìn bà, mái tóc hoa râm của bà xõa trên vai, đôi môi nứt nẻ hé mở, đôi mắt như đang nhớ lại một điều gì đó rất khủng khiếp.
Tôi dâng cho bà một tách trà, nhưng bà lại đẩy chiếc tách về phía tôi, tự mình kể lại câu chuyện đã giấu kín trong lòng bấy lâu nay.
Mộ Thanh Thanh vốn là hoa đán ở gánh hát trên trấn, bởi vì vừa xinh đẹp lại vừa hát hay nên được rất nhiều hương thẩm theo đuổi, trong đó có ông cố của con Minh Hứa Diệp.
*Hương thẩm: Người có quyền ở nông thôn.
Hứa Diệp? Hứa Diệp mà quỷ nữ luôn miệng gọi hóa ra lại là ông cố của tôi sao? Tôi không thể không cảm thấy lạnh người.
Đương nhiên, Minh gia là danh gia vọng tộc, tổ tiên vẫn là quan lớn, sao có thể cho phép Minh Hứa Diệp lấy một đào hát làm vợ? Vì để ngăn cản đoạn tình duyên của Minh Hứa Diệp và ả đào hát kia, trưởng bối trong nhà đã quyết định bắt Hứa Diệp phải cưới tiểu thư Ôn Bội Như giàu có.
Ôn Bội Như tính tình lương thiện, đoan trang hiền thục, trước áp lực từ phía gia đình của Minh Hứa Diệp chỉ đành chấp nhận bái đường thành hôn, nhưng Mộ Thanh Thanh kia vẫn được Minh Hứa Diệp bao nuôi ở một biệt viện trong trấn.
Năm năm trôi qua, mọi người đều chung sống rất hòa thuận, nhưng chính vào Tết Trung thu của năm thứ năm, Minh Hứa Diệp vội vã trở về Minh trạch, nói rằng Mộ Thanh Thanh đang mang thai nên muốn cưới Mộ Thanh Thanh về để cho cô ta một danh phận.
Bởi vì Ôn Bội Như vẫn chưa sinh được con, nên để giữ gìn hương hỏa của Minh gia mà các trưởng bối đã đồng ý.
Nói đến đây, bà nội liền thở dài: "Nhưng đào hát cuối cùng vẫn chỉ là đào hát, cô ta nhận được của hồi môn của Minh gia xong lại cùng người đàn ông khác cao chạy xa bay."
Cao chạy xa bay? Trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh Mộ Thanh Thanh bị người ta khoét mắt, Ôn Bội Như đoan trang hiền thục kia lại sai người khoét mắt Mộ Thanh Thanh, khiến cô ấy sống không bằng chết.
Để rồi cuối cùng, Mộ Thanh Thanh lại phải mang tội danh bạc tình.
"Cô ấy không bỏ trốn cùng người đàn ông khác." Tôi không biết vì sao trong lòng mình thấy rất ngổn ngang, không kịp nghĩ ngợi gì mà nói ra câu này.
Bà nội sững người, ngơ ngác nhìn tôi, cuối cùng ánh mắt chợt lóe lên, nói: "Sao cháu lại nói như vậy? Trước khi chết, ông cố của cháu vẫn muốn đi tìm cô ta, Minh Dương à, người phụ nữ đó có cùng người đàn ông nào bỏ trốn hay không, bà cũng không quan tâm. Nhưng bây giờ cô ta đã biến thành ác quỷ giết từng người từng người một trong Minh gia của chúng ta."