"Dừng tay, dừng tay, các ngươi dừng tay lại ngay!" Tôi hét lớn từ trong cơn mơ tỉnh dậy, mở mắt ra, một ánh sáng chiếu thẳng vào mặt khiến tôi không tài nào mở mắt được.
Tôi nheo mắt nhìn anh Đại Ngốc đang ngáy như sấm, lại nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ chỉ mới hơn bảy giờ sáng, là mơ sao? Không, chẳng lẽ Thanh Thanh muốn tôi nhớ lại điều gì đó sao?
"Thanh Thanh, Thanh Thanh, em đang ở đây sao? Có phải em đang ở bên cạnh anh không? Thanh Thanh?" Tôi nhìn xung quanh, hoàn toàn trống không, không có ai trả lời, nhưng Đại Ngốc đã bị tôi đánh thức.
Anh ấy dụi mắt ngái ngủ nhìn tôi, hỏi tôi có phải lại gặp ác mộng không?
Lại? Câu này có ý gì.
Đại Ngốc ngáp một cái, nói tối qua tôi kêu khóc om sòm, ngủ cũng không yên, đánh thức anh ấy rất nhiều lần.
Tôi cau mày trầm ngâm, cố gắng muốn nhớ lại người phụ nữ trong giấc mơ đêm qua, chẳng lẽ cô ta và Thanh Thanh giống nhau, đều là cố nhân kiếp trước của tôi sao.
Mấy ngày nay, Thanh Thanh không xuất hiện, lần trước cô ấy nói sẽ sớm có thân xác, nhưng quỷ làm sao có thể có thân xác được? Chẳng lẽ Thanh Thanh cũng muốn nhập vào cơ thể người nào đó sao?
Những suy nghĩ đó cứ liên tục xuất hiện trong đầu tôi, Đại Ngốc đứng dậy gấp chăn bông lại, bụng cũng bắt đầu kêu ọc ọc, bảo tôi đưa anh ấy đi ăn sáng.
Vẫn là anh Đại Ngốc tốt, không có phiền não gì, còn có tâm trạng đi ăn sáng, còn tâm trí tôi sớm đã bị buồn muộn lấp kín rồi.
Đúng rồi Tôn Tử, tôi nhanh chóng bước xuống giường đi giày vào, nhanh chóng đi ra ngoài, đúng lúc đụng phải Tôn Tử mang đồ ăn tới chuẩn bị bước vào phòng tôi.
"Minh Dương, cậu thức dậy rồi ạ? Đói chưa, ăn một chút đi, uống rượu hại sức khỏe lắm." Tôn Tử đã không còn dám cười cợt trước mặt tôi nữa, ánh mắt cậu ta cứ cúi gằm xuống.
Trong bầu không khí như vậy, không chỉ cậu ấy khó xử, mà ngay cả tôi cũng không biết phải làm sao, tôi và Tôn Tử từng là anh em chí cốt, lại vì một người phụ nữ mà thành ra thế này?
Trong lòng tôi nghĩ đến ngày trước. Tôn Tử luôn chăm sóc tôi như thế nào, nhưng mở miệng lại cố gắng nói những lời khó nghe: "Cậu không phải là anh em của tôi, bây giờ cậu ra ngoài đi, cút ra khỏi đây."
Đúng vậy, cậu ấy phải rời khỏi đây, ngay bây giờ!
Tôn Tử ngẩng lên nhìn tôi, trong mắt đầy sợi tơ máu, đôi mắt thâm quầng mệt mỏi khiến cả người trông rất phờ phạc.
"Minh Dương, xin lỗi cậu, tôi không xứng đáng là anh em của cậu, khi nào tìm được Kiến Nam, tôi sẽ rời đi." Tôn Tử vẫn rất lo lắng cho Kiến Nam.
Lý do tôi ở lại đây cũng là vì Kiến Nam, cậu ấy đã cùng tôi đến đây, tôi không thể bỏ Kiến Nam lại một mình mà rời đi, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Tôn Tử bị dọa lùi lại một bước, khi bình tĩnh lại một chút liền mím môi nhìn tôi, cậu ấy thở dài, dùng giọng điệu cô độc nói với tôi: "Minh Dương, tôi hiểu rõ trong lòng cậu đang nghĩ gì, tôi sẽ không để cậu gặp chuyện, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu."
Chết tiệt, cái tên Tôn Tử này sao lại nói với tôi mấy lời sến sẩm vô nghĩa đó lúc này chứ, viền mắt của tôi không kiềm được mà ướt đẫm cả rồi.
Tôi xoay lưng lại với Tôn Tử, tôi sợ, sợ Tôn Tử sẽ nhìn thấy những giọt nước mắt đau khổ của tôi. Tôi là một người đàn ông. không thể khóc lóc nức nở như đàn bà được.
"Chí Mậu, Chí Mậu?"
Tiếng của Phỉ Phỉ từ trong phòng Tôn Tử vang lên, khóe mắt vừa ướt đẫm của tôi lập tức khô lại, Phỉ Phỉ lắc lư cơ thể ngày càng quyến rũ đi từ phòng Tôn Tử ra.
Tôi hơi nghiêng mặt lại có thể nhìn thấy Phỉ Phỉ đang mặc một bộ sườn xám bằng gấm màu xanh, trên tay cầm một cây quạt, tóc búi cao như tiểu thư khuê các thời Dân Quốc.
Trên gương mặt trái xoan thanh tú của cô ấy là đôi mắt ngấn nước hút hồn, chỉ một cái liếc mắt cũng khiến người khác phát run, trong lòng tôi không ngừng nhắc nhở bản thân, người phụ nữ này là ác quỷ, là ác quỷ!
Nhưng ánh mắt của Phỉ Phỉ lại không ngừng hướng về tôi phát ra ánh sáng đáng sợ, khiến tâm trí tôi bị nuốt chửng từng chút từng chút một.
"Đích thiếu gia, lão phu nhân mời người qua đó một chuyến." Đúng lúc này, Huệ Bình xuất hiện, phá vỡ sự yên tĩnh kì quái này.
Tôi định thần lại, gật đầu chuẩn bị cùng Huệ Bình thoát thân khỏi đây, nhưng khi nghĩ kỹ lại, tôi lại không yên tâm để Tôn Tử và Phỉ Phỉ ở một mình với nhau, liền nắm lấy tay Tôn Tử bảo Tôn Tử đi cùng tôi.
"Minh Dương, cậu đừng như vậy." Tôn Tử nghĩ tôi đang giận dỗi làm loạn.
Tôi biết, bản thân tôi như thế này trông rất ấu trĩ, nhưng tôi không thể không làm vậy: "Cậu nợ tôi nên phải nghe lời tôi, đừng hỏi gì cả, đi theo tôi."
Tôn Tử còn chưa định thần lại đã bị tôi kéo đi về phía hậu viện, Tôn Tử vốn đã sự áy náy với tôi, đương nhiên trong lúc này sẽ không dám làm trái ý tôi, chỉ đành cùng tôi đi đến trước phòng của lão thái bà.