Tiểu Phân không có chút gì mỏng manh yếu đuối, lại còn phải chăm sóc nhiều người. Mỗi ngày, việc giặt giũ quần áo, nấu ăn đều là cô ấy và Huệ Bình vất vả cùng nhau làm, quả thực không dễ dàng gì.
Tôi đang nghĩ, sau khi bắt lão thái bà này lại, sẽ đưa cho Tiểu Phân ít tiền, để ngày tháng sau này của cô ấy tốt một chút, không cần phải vất vả nữa.
"Thiếu gia, tôi rất lạnh." Tiểu Phân run rẩy ôm lấy vai mình, thấp giọng nói với tôi.
Tôi lập tức đứng dậy đi xem nước, nước nóng đã đun sôi rồi. Tôi đổ đầy nước nóng vào chậu đồng mang vào phòng tắm giúp tiểu Phân.
Tiểu Phân nhỏ giọng nói cảm ơn rồi nhanh chóng đi vào. Tôi quay đầu rời đi. Một người con gái đang tắm bên trong, tôi ngồi bên ngoài không tiện.
"Lạnh quá, lạnh quá, lạnh quá." Vừa mới bước được một bước, tôi đã nghe thấy giọng Tiểu Phân truyền ra từ trong phòng tắm mơ mơ hồ hồ lặp đi lặp lại.
Lạnh ư? Lẽ nào nước không đủ nóng? Tôi đã thử qua nhiệt độ nước rồi mà, sao có thể chứ?
"Cốc cốc cốc!" Tôi giơ tay gõ cửa phòng tắm: "Tiểu Phân, Tiểu Phân à, có phải nước vẫn lạnh không? Tôi giúp cô thêm nước nóng nhé?"
Tiểu Phân trong phòng tắm không có bất kỳ phản ứng gì. Cửa nhà tắm kêu két một tiếng bỗng dưng mở hé ra, do gió thổi sao? Tôi không có cố ý đẩy cửa vào ở cái thời điểm này đâu.
"Tiểu Phân, tôi…?" Tôi đứng ngoài cửa nhìn vào trong thấy hình như Tiểu Phân đang ngồi xổm trên mặt đất, quay lưng về phía tôi, mái tóc dài xõa xuống mặt đất. Cảnh tượng này quá khủng khiếp.
"Lạnh quá, đau quá, lạnh quá, đau quá." Tiểu Phân không ngừng lặp lại các từ này.
Tôi chau mày nhìn tiểu Phân. Việc Phỉ Phỉ đi tắm rồi phát hiện ra móng chân người ngay lập tức được tái hiện trong đầu tôi. Tôi ngay lập tức trở nên cảnh giác.
Tôi lấy dũng khí đẩy cửa ra: "Tiểu Phân, cô sao thế? Có phải không khỏe ở đâu không?"
"Thiếu gia, thân xác của tôi đâu rồi? Thân xác của tôi đã đi đâu rồi?" Tiểu Phân quay đầu lại, khuôn mặt sưng vù đầy những vết đốm do cháy nắng, phần ruột phía dưới chảy đầy trên mặt đất, một cánh tay còn đang không ngừng túm lấy phần ruột nhét lại vào cơ thể.
"Á!" Tôi hét lên một tiếng rồi lùi về sau. Tại sao lại như vậy chứ? Tiểu Phân sao lại thành ra như vậy?
"Thiếu gia, thân thể của tôi? Thân thể tôi đã đi đâu rồi thiếu gia?" Tiểu Phân bò về phía tôi rất nhanh. Tôi rất muốn bình tĩnh, nhưng cơ bản không khống chế được cơ thể của mình.
Đầu óc tôi chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ mau chạy. Âm thanh đó khiến tôi chạy với tốc độ như tên bắn về phòng mình. Để kìm nén cơn hoảng loạn tôi tự rót cho mình cốc nước, ngửa cổ uống cạn.
"Cạch cạch cạch, cạch cạch cạch!" tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên, tôi không chút do dự lao tới chốt cửa lại
"Ầm" bên ngoài đang có sấm sét. Một tia sét xoẹt qua bầu trời, luồng sáng lóe lên trong phút chốc chiếu sáng cả căn phòng.
Đợi đã? Hình như có người đang ngồi cạnh giường tôi?
"Cạch cạch cạch."
Tiểu Phân đang ở bên ngoài, vậy người ngồi trên giường là ai? Chiếc áo choàng đỏ đó, không lẽ là Thanh Thanh?
Tôi được cứu rồi, cuối cùng cũng được cứu rồi.
"Thanh Thanh, Thanh Thanh mau cứu anh, mau cứu anh với." Tôi không nói nhiều lập tức chạy về phía hình bóng màu đỏ ấy. Bên ngoài sấm vẫn đánh ầm ầm, tôi nắm lấy đôi bàn tay lạnh băng.
"Thanh Thanh, em đã đi đâu vậy? Hãy nói cho anh biết rốt cuộc tất cả chuyện này là sao?" Tôi nhìn người phụ nữ trước mặt, bởi trong phòng tối quá, tôi không thể nhìn rõ mặt cô ấy.
Cơ thể cô ấy hơi run lên, dùng sức hất tay tôi ra, sau đó cơ thể bắt đầu co giật. Tôi cảm thấy có gì đó không đúng.
"Tại sao? Tại sao cho tới bây giờ chàng vẫn nhớ con tiện nhân đó? Tại sao? Chàng nói đi, rốt cuộc ta có điểm gì không bằng con tiện nhân đó?" Giọng nói này? Giọng nói này không phải là Thanh Thanh.
Tôi rùng mình một cái. Thôi xong, hôm nay lão tử chết chắc rồi. Bên trong bên ngoài đều có quỷ, kiểu gì cũng chết, làm sao bây giờ?
Tôi chưa kịp nghĩ kế sách thì nữ quỷ này đã thọc tay vào vai tôi, một cơn đau thấu tâm phế liệt lan khắp người tôi.
Tôi cảm giác mình sắp chết rồi, nhưng trước khi chết tôi cũng phải làm rõ rốt cuộc chuyện này là sao.
"Cô rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn hại tôi? Kiến Nam có phải do cô giết không?" Tôi cắn chặt răng chịu đựng cơn đau.
"Ha Ha Ha ha, ha ha ha." Phỉ Phỉ buông cánh tay đang nắm chặt vai tôi ra. Tôi xoa nắn lại vai mình, một chất lỏng âm ấm chảy ra khỏi cơ thể tôi.
"Chàng đã quên ta rồi sao? Không được, bất luận là kiếp trước hay kiếp này, ta đều không cho phép chàng quên ta." Bóng lưng của Phỉ Phỉ run lên. Cô ấy đứng trước cửa sổ. Một tia sét xẹt qua bầu trời, tôi đã nhìn rõ khuôn mặt đó. Không, cô ấy không phải Phỉ Phỉ. Gương mặt đó tôi đã từng gặp trong mơ, cô ta là Ôn Bội Như, là chính thất của ông nội.
Chính người này đã ra tay độc ác tra tấn Thanh Thanh tới chết. Trong căn phòng tối tăm này, gương mặt cô ta vẫn ôn nhu điềm tĩnh nhưng chất chứa nỗi buồn.
"Ta và chàng đã được chỉ hôn từ khi còn chưa sinh ra, mười tuổi định hôn, mười tám tuổi ta gả cho chàng." Ôn Bội Như xoay người lại chậm rãi thấp nến lên.