Chương 20: Tần Giáo quan luyện binh chốn thâm sơn (2)
Tần Lôi để tiểu đội trưởng tự nguyện chọn đội trưởng. Kết quả bốn người đi theo Thạch Dũng, ba người đi theo Hứa Qua, hai người đi cùng Hầu Tân. Hắn lại để cho Thiết Ưng giám sát tiểu đội trưởng chọn đội viên.
Giữa sân chỉ còn lại Tần Lôi và ba vị đội trưởng, Tần Lôi chân thành nói:
- Bây giờ con đường chúng ta tới Đại Tán Quan voo cùng nguy hiểm, mong các vị đoàn kết. Nếu chúng ta bình an về được tới kinh, thì chắc chắn sẽ cùng các vị hưởng vinh hoa phú quý.
Ba người kích động nói:
- Nguyện lấy tính mạng để cống hiến.
~~~~~~~~~~~~~~
Tiếp đó Tần Lôigiảm tốc độ hành quân, vừa đi vừa thao luyện ba đội quân. Đám lính bảo vệ của nước Tềtới giục thì hắn để Trầm Lạc ra đỡ.
Hai trăm dặm đường núi đi trong một tháng, bình quân mỗi ngày đi bảy dặm. Đây cũng là khởi đầu cho kỳ tích hành quân trong lịch sử, Tần Lôi tự giễu mình.
Với thời gian một tháng không thể hình thành căn bản cho mấy đội quân này được, chưa nói còn phải phòng bị địch tập kích, không thể thao luyện quá sức. Tần Lôi chỉ một trăm hai mươi người trong đội chiến đấu, ba người một tổ thao luyện trận Tam Tài: một người dùng thương, một người dùng song đao, người còn lại một tay là đao một tay là khiên. Như vậy vừa có thể xa có thể gần, có thể công có thể thủ.
Sau đó hắn chia làm hai bên đen trắng, tạm thời dùng gậy gỗ có bôi vôi làm vũ khí để tấn công. Có lúc hai bên nhân số bằng nhau hốn chiến, có lúc lại lực lượng cách biệt xa, khiến cho một bên bị đánh mặt mũi bầm dập. Tần Lôi nói với đám đội viên là đang rèn luyện phản xạ của họ trong những tình huống khác nhau. Thế nhưng hắn dần dần phát hiện ra, mỗi lần rơi vào tình huống xấu là một bên bị đánh tơi bời, thì hầu như toàn tiểu đội đều huấn luyện kém tích cực hơn so với ngày trước.
Phát hiện này nhanh chóng truyền khắp trung đội, kết quả là các tiểu đội trưởng nghiến răng tức giận quát với các đội viên của mình:
- Nếu ai lén giở thủ đoạn khiến cho toàn đội bị đánh, thì người đó cứ yên tâm, sau khi trở về sẽ bị toàn đội đánh cho một trận.
Trong nhất thời bầu không khí trong doanh trại được nâng cao, trong lúc huấn luyện cũng không một ai dám lơ là. Lúc các đội dồn hết tất cả cơn tức giận là lúc quá trình huấn luyện tiến gần tới thực chiến. Thỉnh thoảng có người bị đánh tới mức không bò dậy nổi, giữa các tiểu đội bắt đầu đối chọi gay gắt. Vị hoàng tử vô lương này liền chọn đúng lúc đứng lên đưa ra lời bình cho mỗi tiểu đội, vạch rõ khuyết điểm cũng như khen ngợi ưu điểm của họ. Sau đó toàn trung đội lại mở tiệc mừng.
Trăng đang lên, đám đầu bếp nổi lửa, chế biến mấy con linh dương do đội trinh sát đem về, lột da rửa sạch rồi treo lên, lần lượt quét gia vị. Lớp da dần vàng óng, mỡ của chúng chảy ra nổ lách tách trên ngọn lửa, khiến cho đám lính chiến đấu đang ngồi vây thành vòng tròn nuốt nước bọt ừng ực.
Lúc Tần Lôi như làm ảo thuật layas ra hai vò mỹ tửu, bầu không khí nhất thời sôi động hẳn lên. Tần Lôi đưa cho Thạch Dũng một vò, tự mình ôm một vò, dùng tay mở nắp. Thạch Dũng cũng học theo. Đám đội viên có thể ngửi thấy mùi thơm của rượu. Có kẻ nghiện liền hít lấy hít để, vẻ mặt say mê.
Bọn họ chấp nhận rời khỏi thượng kinh đón lấy gian khổ. Số rượu mang theo đã uống cạn, có lẽ là cũng tới một tháng chưa được ngửi mùi rượu rồi.
Tần Lôi nâng cốc bằng hai tay qua đầu, quát to:
- Cùng uống nào!
Nói xong hắn ngửa cổ uống hết bằng một ngụm.
Uống xong rồi, Tần Lôi hét lớn:
- Thống khoái!
Hắn đưa vò rượu cho người bên tay trái. Tên đội viên đó vẻ mặt kích động, cũng uống một ngụm, hét to:
- Thống khoái!
Đám đội viên ngồi lẫn lộn với nhau nhìn thấy người bên cạnh vừa đánh nhau túi bụi thì không thoải mái cho lắm. Nhưng theo vò rượu chuyền qua lại, bọn họ mới sực nhớ ra mọi người vốn là đồng đội kề vai sát cánh, là huynh đệ chiến đấu sống chết với nhau. Tất cả đều nhìn nhau cười ngượng, uống cạn cả những hiềm xích nhỏ nhặt theo chén rượu.
Tất cả điểm này đều bị Tần Lôi nhìn thấu, hắn cùng Thạch Dũng nhìn nhau cười, rút đao ra, phân chia thịt nướng.
~~~~~~~~~~~
Ngày huấn luyện thứ hai, sĩ khí đội viên tăng vọt, huấn luyện càng chăm chú, nhưng không có động tác cố ý gây thương tích khiến cho bầu không khí tốt hơn rất nhiều.
Tần Lôi nói với Thiết Ưng:
- Trong huấn luyện, bị thương là chuyện khó tránh khỏi, nhưng phải chú ý khống chế tâm tình, không nên để mâu thuẫn ngấm ngầm trở thành tai họa.
Thiết Ưng khom người thụ giáo.
Đối với chín mươi người của trung đội hộ vệ, Tần Lôi chủ yếu dạy bọn họ làm sao để bảo vệ nhân vật quan trọng, đặc biệt là hoàng tử điện hạ, đây là sở trường của hắn đương nhiên là dạy rất thuận buồm xuôi gió. Cái gì là tiền tiêu, phục tuyến, thế thân, yểm hộ, chặn hậu các kiểu, mỗi dạng hắn đều làm mẫu, giải thích kỹ.
Hắn lại dạy bọn họ cách đột kích trợ giúp cho đội chiến đấu. Cũng như dùng biện pháp của đội chiến đấu, phân tổ đối kháng. Đội có biểu hiện kém lần sau sẽ bị phân nhiệm vụ xui xẻo nhất.
~~~~~~~~~~~~~
Về bảy mươi người trung đội trinh sát, thì không được tốt như hai đội trước. Tần Lôi cảm thấy ở thời đại này năng lực trinh sát yếu kém nên vắt óc tìm kế huấn luyện. Có lúc hắn giấu những củ cải ở trong doanh trại , lệnh cho bọn họ tìm kiếm, không tìm được thì không được ăn cơm tối, phần cơm tối đó sẽ được đưa cho đội tìm được nhiều củ cải hơn.
Tần Lôi nói làm vậylà huấn luyện năng lực tìm kiếm manh mối của họ.
Có lúc hắn bỏ mấy củ cải ở trên đỉnh núi cách ngoài mười dặm, lại vẽ một bức tranh kỳ quái, lệnh cho tiểu đội bò lên đỉnh núi, rồi đi vòng vèo trở về. Đám đội viên lòng đầy hy vọng cứ cho rằng lần này lại là ai cầm củ cải về trước thì người đó chiến thắng. Khi cả đám người chen sau để cầm củ cải đem về, Tần Lôi tuyên bố tất cả tiểu đội vẽ lại bức họa kỳ quái mà đã nhìn thấy lúc ở trên đỉnh núi thì mọi người choáng váng nhìn nhau. Quả thực là bọn họ có ấn tượng với bức hình đó, nhưng thực sự không để tâm.
Sau cùng, tiểu đội của Hầu Tân vẽ được hình, tuy rằng chỉ được cái đường nét ngoài nhưng cũng đã đoạt được quán quân. Các đội khác đều vẽ được hai ba cái, đội kém nhất thì không vẽ được một cái nào.
Tần Lôi xụ mặt nói:
- Kẻ chê trách cũng phải suy nghĩ. Suy nghĩ là yêu cầu đầu tiên của người trinh sát. Bản thân phải luôn suy nghĩ, nếu đã phát hiện sự khác lạ thì vì sao không đặt câu hỏi? Vì sao không nhớ? Không nghĩ, không quan sát thì có khác nào trâu không?
Dứt lời, hắn phải phì cười.
Tâm gan đám đội viên nhảy loạn cả lên, điện hạ, à không, hắn bảo đội viên gọi hắn là giáo quan. Giáo quan cái gì cũng tốt, chỉ khi nổi giận lên mới khiến người ta sợ.
Cuối cùng Tần Lôicũng không cắt phần cơm tối của ai cả, dù sao thì hắn cũng không nói trước. Nhưng hắn nói rõ ràng cho đội viên hiểu, những bài kiểm tra sau này cũng sẽ không có quy tắc.
- Giáo quan, vậy rốt cục bức họa vẽ cái gì vậy?
Lúc ăn cơm, cuối cùng có người lớn gan hỏi.
Tần Lôi thần bí cười cười nói:
- Một ngàn năm sau thì ngươi sẽ biết là cái gì thôi.