Vốn dĩ đó là một kế hoạch tốt, Mã Khuê không tốn nhiều thời gian đã bố trí xong nhiệm vụ. Nhìn đồng liêu nối đuôi nhau đi ra, trong lòng y tự giễu, rốt cục cũng không cao thượng như bản thân vẫn nghĩ. Một vạn năm nghìn quân sĩ, ngày hôm qua vẫn là quân lính trong quân doanh, cũng không thể an bài đoạn hậu của mình một cách chân chính.
Nhìn vẻ mặt đầy nỗi cô đơn của Mã Khuê, Thạch Uy bước đến vỗ vỗ vaiy, muốn nói mấy câu an ủi nhưng rồi không biết nói gì.
Từ trên đài, Tần Lôi quan sát đội quân nông dân đã xếp thành hàng sau trại, ngẫm lại bọn họ dường như không chịu bất kỳ sự ảnh hưởng nào, vẫn lànhững ngườisẵn sàng đổ máu hi sinh trên tiền tuyến. Đột nhiên hắn cảm thấy, những quân lính nông dân đó không bất kham như trong sử sách nói, chí ít là về tinh thần kiên cường bất khuất, sẵn sàng hi sinh trong nghịch cảnh là điều mà không phải người lính bình thường nào cũng có được.
Có tiếng bước chân vọng đến, là ba người Hầu Tân, Thạch Dũng, Hứa Qua. Bọn họ đều lẳng lặng đứng đợi phía sau, Tần Lôi ngoảnh đầu lại, mà nở nụ cười ôn hòa. Hắn nhìn kỹ ba người trung đội trưởng một lượt, mới nói:
- Đây là lần đầu các ngươi cầm quân, nhưng lại trong tình hình nguy cấp, ta thật sựxin lỗi.
Sắc mặt ba ngườihoàn toàn khác nhau. Thạch Dũng là vẻ kiên nghị, nhếch miệng không nói một lời. Hứa Qua thì âu sầu, định nói lại thôi. Còn Hầu Tân như không cảm nhận được bầu không khí sinh li tử biệt,vẫn cười hì hì nhìn Điện hạ của y.
Tần Lôinhận ba cây nỏ đen bóng dài một thước rộng chừng hai mươi phân màu đen bóng từ tay Trầm Thanhđưa cho ba người. Tần Lôi ủy thác Trầm Thanh làm ra một bộ linh kiện, lắp thành mười bộ cung nỏ. Ba bộ của hắn, Trầm Lạc, Quán Đào một bộ. Hai bộ của Thiết Ưng, hai bộ của Trầm Thanh, và đây là ba bộ cuối cùng.
Những bộ cung nỏ này được chế tạo khéo léo tinh xảo, thao tác linh hoạt, đáng nói chính là lực sát thương không hề kém nỏ cứng, hơn nữa có thể bắn ra bảy phát liên tiếp. Ba người đội trưởng từ lâu đã muốn có món bảo bối này. Bây giờ cầm nó trong taybọn họ cảm thấy vui mừng khôn xiết, nhanh chóng quên hết những phiền muộn vừa rồi.
Tần Lôi không kìm được đả kích bọn họ:
- Đây là vũ khí phòng thân của ta, giờ cho các ngươi mượn.
Hầu Tân nghe vậy, ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ vẫn phải thu lại?
Hai người còn lại cũng trưng ra bộ mặt đáng thương nhìn Tần Lôi. Tần Lôi phì cười nói:
- Ai có thể sống chạy tới địa điểm tập họp, ta sẽ tặng cho người đó.
Hầu Tân và Hứa Qua cười gật đầu, Thạch Dũng lại có chút trầm mặc, khắc sau, mới ồm ồm nói:
Tần Lôi thấy bầu không khí căng thẳng đã biến mất, mới nghiêm túc nói với ba người:
- Các ngươi phải nhớ kỹ ba nguyên tắc, thứ nhất: có thể trốn thì không cần đánh. Thứ hai: nếu có thể bỏ qua cho người ngoài thì kiên quyết bỏ qua, thứ ba: bảo vệ tốt chính mình.
Ba người nghiêm nghị đứng thẳng, tay phải đặt lên ngực trái, hành lễ với Tần Lôi.
Tần Lôi cũng đứng thẳng người, tay phải đặt vào ngực trái đáp lễ.
Cửa sau trại mở rộng, một đội quân kỵ phóng ra, theo sau là năm vạn quân lính nông dân quần áo nhếch nhác. Cái đội ngũ kỳ quái này sau chạy được năm, sáu dặm, trong tiếng kèn vang vọng lập tức chia làm năm bộ phận, mỗi bộ phận có bảy, tám chục kỵ sĩ dẫn đầu ba nghìn bộ tốt, đi về các hướng khác nhau.
Nơi bọn họ xuất phát, có hai vạn quân lính nông dân, tận lực chống lại sức tiến công ngày càng mạnh của quân Tề. Mặc dù thương vong thê thảm, nhưng tất cả vẫn xả thân chiến đấu chết không lùi. Bọn họ chỉ có một thứ suy nghĩ chân chất: nếu cái chết của bản thân có thể khiến đồng đội được sống, vậy thì còn hơn là tất cả cùng chết. Quan trọng hơn là, trong những người ra đi có con cháu huynh đệ của chính mình.
Dưới sự liều mình chống đỡ của hai vạn quân nông dân, cuối cùng quân Tề cũng không có cơ hội chặn được một bộ phận chạy trốn khác. Đây chính là điểm chênh lệch trong việc dùng hai vạn quân đối trận với gần bốn vạn quân. Mặc dù có thể đánh bại đánh tan, nhưng muốn toàn bộ phải chết thì không thể làm được.
Thật ra, nếu là Mã Khuê cũng có thể điều khiển một nửa, thậm chí cho dù có nhiều quân nông dân đột phá vòng vây hơn nữa. Nhưng y không có gan. Mà Tần Lôi lại không thiếu thứ dũng khí cắt cổ tay của người khác.
Sau khi phân năm hướng mỗi người một ngả, Tần Lôi dẫnmột đội đi theo hướng tây bắc, ra khỏi núi Kiền Châu về phía tây tới một cái bình nguyên trải dài ngàn dặm. Đây cũng là nền tảng của một nước Tềgiàu có và đông đúc, kinh đô thứ hai của nước Tề là Hợp Dương nằm ngay tại nơi này.
Bởi vì đa số là bộ binh, cho nên tốc độ của cánh quân không nhanh, một ngày đi được nhiều nhất mười tám dặm. Màtheo tin tình báo, quân Bách Thắng xuất binh lần này có cả hai doanh tinh kỵ,cả ngày lẫn đêm có thể đi hơn ba trăm dặm. Lúc nghe được tin này, Tần Lôi vô cùng kinh ngạc. Mặc dù thời đại này dùng thước đo từ thời Hán nhưng có tốc độ như vậy đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Tấm bản đồ quân sự tỷ lệ lớn nước Tề đã bị Tần Lôi vò nát. Hắn đã chọn tuyến đường cho các cánh quân, vừa đủ để quân Bách Thắng tiêu diệt tối đa hai tuyến quân. Chỉ cần giữ một ngày đi mười tám dặm thì ba tuyến quân có thể thoát hiểm với tổng số là một vạn người.
Điều này đồng nghĩa với việc hắn đánh một canh bạc với chính mình, có ba phần năm cơ hội thoát chết. Nếu cơ hội thành công chiếm hơn nửa thì hoàn toàn xứng đáng để hành động.
Quân đội mang đi tất cả lương thực trong quân doanh, có thể duy trì được mười ngày. Tám trăm dặm vừa đủ khoảng cách đến địa điểm đã hẹn.
Tần Lôi nghiêm khắc yêu cầu giữ tốc độ hành quân, trên đường đi không vào thôn không nhậpthành, một ngày mười tám dặm.
Quân Bách Thắng là cánh quân chủ lực của nước Tề, là niềm kiêu hãnh của Bách Thắng Công đại nhân, đã thành lập được hơn ba mươi năm, tự xưng bách chiến bách thắng. Trên thực tế, số trận thắng của đội quân đó đã sớm vượt qua con số một trăm trận.
Đội quân này từ khi thành lập là để thắng lợi. Cho dù là hai doanh Bách Thắng Tề binh, cũng không cho phép xuất hiện một sơ suất nhỏ.
Sau khi hai vị hiệu úy bị quân Triệu Cang, Triệu Khángnhận được nhiệm vụ về nước giết Tháitử, thì họ không vìnhiệm vụ không có chút thách thức mà coi thường. Sau khi nghiêm túc nghiên cứu kết cấu của quân đội hộ tống, đã thống nhất cho rằng có hộ vệ quân Tề mật báo tin tức, hành tung của đội quân này sẽ nằm trong tầm tay.
So sánh thực lực có chênh lệch lớn, lại có ưu thế thông tin tình báo, cuối cùnghai người quyết định phục kích tại địa điểm giáp ranh Lộc Nguyên, địa hình chỗ đó bằng phẳng, thích hợp cho kỵ binh tấn công. Hơn nữa, nó nắm ở trung tâm của bình nguyên không lo quân địch trốn vào núi.
Cho dù là đợi hơn một tháng, hai vị hiệu úy cũng không nghĩ đến chuyện đổi địa điểm khác. Cả hai có ý định nghỉ ngơi chỉnh đốn trong quân doanh của châu quân, chờcon mồi đến cửa.
Nhưng hai vị Triệu Cang, Triệu Kháng cuối cùng phải căm tức khi đội quân lề mề chậm chạp kia đột nhiên đồng loạt lên ngựa tại huyện Ninh Cổ, tăng tốc, bỏ xa đám quân Tề giám sát hộ tống ở phía sau.
Nếu như không có người thần bí báo tin, hai vị hiệu úy suýt nữa đánh mất con mồi. Lúc họ nhận được tin, thì đội quân đã đi được hơn ba trăm dặm. Cũng may quân Bách Thắng có thể đi được ba trăm dặm một ngày. Chỉ mất tối đa hai ngày có thể đuổi kịp.Có điều, bây giờ đang từ chặn đánh lại biến thành truy kích.
Dưới sự chỉ dẫn của người thần bí, quân Bách Thắng cách Tần Lôi không đến mười dặm. Lúc này, hai vạn loạn dân điên cuồng chặn đường đi, mất nửa ngày mới có thể khai thông đường đi. Qua thẩm vấn tù binh họ mới biết được mục đích của đối phương là trốn đi cùng một vạn năm ngàn loạn quân, hai người đưa ra Bách ThắngCông lệnh bài, điều hết ba ngàn kỵ binh từ chỗ Tiết tướng quân rồi truy kích.