Dưới sự yêu cầu của Tần Lôi, Lỗ Khảm đã dùng phương pháp nhanh nhất để nối dây thừng cho cây cầu gỗ. Sức chịu đựng của cây cầu cũng rất tốt, chí ít mấy ngàn người qua cũng không có vấn đề gì.
Nhưng nó không tính tới việc tất cả chen lấn lên một lúc với tình trạng giẫm đạp điên cuồng. Còn chưa được mấy trăm người qua, thì tất cả những mảnh gỗ của cây cầu đều rời ra, trên sông chỉ còn lại bốn sợi dây thừng. Lúc cây cầu bị đứt có binh lính vẫn còn trên cầu, những động tác nhanh nhẹn được huấn luyện ngày trước đã phát huy tác dụng. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc bọn họ bám trụ được vào dây thừng, dập dềnh trên mặt nước. Sau khi đã bình tĩnh lại, bọn họ liền rút móc sắt từ sau lưng mà Tần Lôi chuẩn bị cho, một đầu móc vào áo một đầu cài trên dây thừng, hai tay thay nhau nắm dây để trườn về phía bờ kia.
Đám đội viên còn lại học theo, từ trong đám đông phóng ra, móc móc câu lên sợi dây thừng, sau đó tất cả trượt về phía bờ bên kia. Những binh lính nông dân không biết động tác này, nhất thời sững người đứng đó, vừa hợp làm tấm chắn ngăn thế tấn công của quân Bách Thắng.
Đợi đến khi toàn bộ những binh lính may mắn sống sót sang được bờ bên kia, binh lính nông dân muốn bắt chước, lại nhận ra không thế nào làm được. Dù sao những người kia cũng được huấn luyện qua rồi, bọn họ không biết cách thì không thể tùy tiện mô phỏng.
Lúc này, quân Bách Thắng đã qiết hết những người còn sống sót. Toàn bộ bờ nam sông Trục Lộc không còn một bóng dáng binh lính nông dân hay quân lính hộ vệ.
Triệu Kháng cưỡi ngựa đi đến bên bờ sông, liếc mắt nhìn đám binh lính nông dân đang bám vào dây thừng như một xâu mứt hoa quả, khóe miệng nở một nụ cười châm biếm. Y vung taynói:
- Chém!
Kỵ sĩ bên cạnh mặc dù có chút cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn chấp hành mệnh lệnh của chủ tướng. Vài người nhảy xuống ngựa, rút đao, chém xuống sợi dây thừng.
Trên sợi dây thừng đó còn có mười mấy binh lính nông dân. Trong số họ người nào nhanh nhẹn đã sớm sang bờ bên kia. Trọng lượng hơn ngàn cân kéo căng sợi dây thừng, làm cho việc chém đứt nó càng dễ dàng hơn. Mỗi đao chém xuống thì vết cắt trên dây thứng càng lớn, những người bám vào dây thừng hoặc là chưi bới, cầu xin hoặc là khủng hoảng đến độ tay mềm nhũn buông sợi dây ra, nhưng cũng khôngngăn cản quân Tề chém đao xuống.
Sợi dây chưa chém được một phần ba đã đột nhiên bị đứt. Lực đàn hồi mạnh đẩy những người bám trên sợi dây hơi bay lên, ngay sau đó là bị sức nặng ép xuống, Chỉ có mấy người dựa vào sợi dây thừng được giữ chặt bởi những đồng đội lên bờ trước mới may mắn thoát khỏi, còn lại toàn bộ rơi vào trong nước, vùng vẫy vài cái rồi biến mất.
Lúc này Triệu Kháng đột nhiên vỗ gáy, thất thanh:
- Chém đứt rồi thì ta sang sông thế nào đây? Sao ta lại ngu như vậy? Nhanh dừng tay!
Đám kỵ binh đang định đi chém sợi dây thứ hai, nghe lệnh liền thu hồi đao, đứng một bên.
Dưới chỉ dẫn, trên bờ dồn dập ném xuống những nút dây thừng, chỉ cần có thể cứu được một người, bọn họ liền cố gắng mà kéo lên. nhất thời, những binh lính nông dân bám trên dây thừng được cứu tăng lên nhiều.
Triệu Khang nói xong câu trước, liền cảm giác có chút không hợp lí, nhưng không biết điểm đó ở chỗ nào. Một lúc sau, y bừng tỉnhnói:
- Chúng ta không chém, bọn chúng cũng sẽ chém. Bọn chúng sẽ không để chúng ta qua sông?
Ngay lập tức yhạ lênh:
- Tiếp tục chém!
Lúc này, những binh lính nông dân trên dây thừng đã lên bờ được một nửa. Chút thời gian vừa rồi đã cho bọn họ cơ hội thoát chết.
Quân Tề hơi khinh thường nhìn vị Kháng tướng quân đầu óc chậm chạm này, nhưng hành động không vì thế mà chậm lại. Chúng nhanh chóng chém đứt hai sợi dây. Cuối cùng Triệu Kháng cũng hiểu ra, y thầm nghĩ, nếu như bờ đối diện chém đứt, chúng ta còn có dây thừng, như vậy muốn sửa cầu cũng dễ dàng, nhưng nếu bên này chém đứt dây, thì dây thừng hoàn toàn ở phía bên kia, muốn sửa cầu cũng khó.
Mặc dù đã nghĩ ra, nhưng Triệu Kháng cũng định không sửa lại nữa. Dù sao thì cũng là xây dựng lại một cây cầu mới? Tốn nhiều công sức, cuối cùng mất hết uy tín.
Tần Lôi nhìn đám quân Bách Thắng như muốn khắc sâu chúng vào trong đầu, sau đó xoay người bước theo đoàn quân, đi về hướng tây bắc.
Những tổn thất ấy không thể miêu tả chỉ bằng một từ thảm, nó đủ để Tần Lôi ghi nhớ suốt đời. Trước khi cầu sửa có ba ngàn ba trăm binh lính nông dân, bỏ mạng trong trận không đến một ngàn người, nhưng sau khi cầu sửa xong, có đến một ngàn tám trăm người bỏ mạng, hơn một nửa chết vì giẫm đạp lên nhau, trúng tên cùng với vô tâm ham chiến sau trận đánh bị quân Tề tàn sát.
Những người này chết bao nhiêu Tần Lôi cũng không quan tâm, nhưng trong chín mươi bảy vệ sĩ trung thành của hắn thì chết mất năm mươi ba người, những người còn lại đều có thương tích, trong đó hơn một nửa là trọng thương. Nói cách khác, sau trận chiến kéo dài nửa canh giờ vừa rồi, chỉ có hai mươi hai người còn nguyên vẹn. Điều này làm sao khiến Tần Lôi không khỏi đau lòng, sao không khắc cốt ghi tâm.
Huồng chi, trong những người đó rất nhiều người hy sinh để bảo vệ Tần Lôi.
“ Trận chiến Trục Lộc”. hiện tại không ai biết nó có ảnh hưởng như thế nào với Tần Lôi, nhưng chắn chắn nó làm hắn thay đổi rất nhiều, ít nhất những năm tháng còn lại của những người thânnăm mươi ba người đã hi sinh vì hắn, hai mươi hai người huynh đệ đã vì hắn mà mang tật đều trở thành trách nhiệm mà hắn không thể trốn tránh.
Và hai mươi hai người vẫn còn nguyên vẹn, bảo vệ hắn với lòng trung thành, làm sao báo đáp đây?
Cho nên, bắt đầu từ giờ khắc này, Tần Lôi sẽ không còn tự do ở cái thời đại này nữa. Hắn bắt đầu chấpnhận nó, bắt đầuthử vì những người bên cạnh mà làm nhiều điều. Đây là ảnh hưởng trực tiếp nhất.
Nhưng, tạo hóa trêu ngươi, khi Tần Lôi chuẩn bị thử tiếp nhận thời đại này, thì hình như nó lại không hoan nghênh hắn.
Tần Lôi đã bị đâm, cái thế giới này đang giày vò người từ thế giới khác tới xâm phạm.
Nói cụ thể là.....
Khi Tần Lôi bước được hai bước, gần đuổi kịp đội quân, hắn đã có thể nhìn thấy Trầm Thanh và Thạch Uy may mắn sống sót mỉm cười với hắn đi đến.
Ngay lập tức một mũi tên sắc bén xé gió từ phía sau lao đến.
Nếu là lúc bình thường, Tần Lôi có thể dựa vào giác quan thứ sáu của phụ nữ thoát khởi một kiếp. Nhưng lúc này, tinh thần hắn mới bình phục sau khi bị kích động, là lúc tính cảnh giác và sự phản ứng yếu nhất.
Lúc mũi tên gần đến người, hắn cảm thấy có tiếng xé gió phía sau liền hơi nhích người rồi cảm thấy đầu mũi tên xuyên qua áo giáp, cắm chặt trên lưng. Cảm giác lạnh lẽo phút chốc lan truyền khắp người, Tần Lôi ngã xuống.
Trầm Thanh và Thạch Uy mắt trợn trừng, kêu lên thảm thiết lao đến, đỡ Tần Lôi đang ngã xuống. Bọn họ nhìn hướng mũi tên phóng đến, chỉ thấy đám cỏ lau hơi lay động.
Suy nghĩ cuối cùng của Tần Lôi trước khi mất đi ý thức là: báo ứng tới nhanh thật.
Mới nửa canh giờ trước hắn vừa bắn chết một viên hiệu úy của quân Bách Thăng
Hiện tại dường như hắn lại bị trúng tên cùng một vị trí.