- Đây cũng là một bản lĩnh khó lường, ngươi tên là gì? Bao nhiêu tuổi?
Thằng con trai ngượng ngịu nói:
- Tiểu nhân là Nhị Oa, Triệu Nhị Oa. Mười ba tuổi.
Dường như nó phiền não về cái tên nghe không có một chút tương lai đó.
Thanh niên mặc cẩm y cười quan tâm, lại hỏi:
- Biết chữ không?
Nhị Oa lắc đầu như lắc trống bỏi, gương mặt của cha nó cũng đầy xấu hổ
Người thanh niênmặc cẩm y gật đầu, bảo Nhị Oa đứng lên.
Nhị Oa thầm nghĩ, nói gì cũng không được đứng lên, đứng dậy sẽ không có cơ hội nữa, liền cứ quỳ dưới đất, tỏ vẻ đáng thương nhìn quan nhân đang ngồi trên xe lăn.
Người thanh niên mặc cẩm y nhìn cậu bé, có chút buồn cười, lại kỵ vết thương trên lưng, không dám cười lớn. Hắn quay sang nói với một thị vệ da trắng muốt:
- Thạch đại ca, mang tài liệu do thám đến đây.
Cái người được gọi là Thạch đại ca kia cười cười lấy trong túi ra một quyển sách mỏng, cung kính đưa cho người thanh niên. Sau khi y bảo thị vệ mở đến một trang nào đấy, liền đưa sách cho Nhị Oa, nhẹ nhàng nói với nó:
- Hai trang này có bốn mươi người, động tác không giống nhau, giờ ta cho ngươi thời gian ba mươi hơi thở, sau đó nếu ngươi có thể vẽ lại được hơn một nửa, ta sẽ công nhận ngươi có bản lĩnh.
Nhị Oa hít một hơi thật sâu, nhận quyển sách, hai tay hơi run. Cha Nhị Oa cũng tóm chặt góc áo, xem ra còn hồi hộp hơn cả con mình. Đám đệ đệ muội muội của nó cũng đứng ở xa xa, hơi sợ hãi nhìn về phía bên này.
Người thanh niên mỉm cười với Nhị Oa:
- Bây giờ bắt đầu tính thời gian.
Sau đó hắn lai nói với thị vệ họ Thạch :
- Phiền Thạch đại ca tính thời gian.
Có một vĩ nhân từng nói “ khi một người đang đứng trên bếp lửa, một phút đồng hồ cũng dài như một năm, nếu như ở bên cạnh cô gái mà mình thích thì một ngày trôi qua ngắn như một giây”. Chắc chắn Nhị Oa chưa nghe qua những lời này, nhưng những gì nó đang trải qua thì giống hệt lời của vĩ nhân.
Cho nên nói, thể nghiệm là thuộc về đại chúng, mà phát hiện lại thuộc về những người gọi là thiên tài.
Nhị Oa xem xong một lượt, Thạch thị vệ nói:
- Đến giờ rồi.
Nhị Oabĩu môi, tên này sợ lão tử cướp miếng cơm của y, cố ý rút ngắn thời gian.
Lúc này, một thị vệ mang giấy bút đến, Nhị Oa cầm thanh trúc kỳ lạ, nắm chắc. Vừa vẽ một nét, thanh trúc yếu đuối không chịu được sức ép mạnh, liền gãy đôi.
Nhị Oa lén nhìn người thanh niên ngồi xe đẩy, mới cười mỉa nói:
- Ta không dùng cái này.
Nói xong nó liền cầm một cành cây khô, sau đó dùng chân xoa xoa mặt đất, làm cho đất cát bay đi.
Cha Nhị Oa kinh ngạc nhìn con trai. Ánh mắt vừa lo lắng vừa có chút kiêu ngạo chờ mong.
Ngoài dự đoán của mọi người, Nhị Oa vẽ được tất cả bốn mươi người hoàn chỉnh trên đất, không có một nét sai, ngay cả thứ tự cũng giống hệt trong sách. Nó làm cho dám thị vệ thích xem trò cười bên cạnh ngạc nhiên đến ngẩnngười.
Công tử ngồi trên xe đẩy cũng than lớn là may mắn. Một tiểu thần đồng trong thời đại chưa phổ cập giáo dục này thì tỉ lệ được phát hiện là rất nhỏ nhưng lại quỳ trên đất cầu mình thu nạp. Chẳng lẽ đây là khổ tận cam lai mà người ta thường nói.
Nhị Oa thấy vẻ mặt chấn động của mọi người, cảm thấy mình đã thành công làm rung động đối phương, những thấy mãi mọi người không có phản ứng gì, nó sốt ruột hỏi:
- rốt cuộc có nhận ta không?
Tên thị vệ sau xe đẩy thấy Nhị Oa căng thẳng thì không đành lòng, nói nhỏ vào bên tai người đang ngồi trên xe đẩy:
- Điện hạ, điện hạ...
Vị điện hạ lấy lại tinh thần, gật đầu nói với Nhị Oa:
- Rất tốt, coi như ngươi có bản lĩnh. Ngươi có thể trở về rồi.
Nhị Oa nghe nửa câu trước vô cùng phấn chấn, nhưng nghe xong nửa câu xong không kìm được mà nhụt khí. Miệng nó thoáng chốc cong lên, nước mắt vòng quanh rồi nức nở nói:
- Sao lại như vậy? Sao lại ức hiếp trẻ con chứ? Không phải nói trước là nếu ta có bản lĩnh sẽ thu nạp ta sao?
Cha Nhị Oa đứng bên cạnh chắp tay nói:
- Đại nhân, nếu cảm thấy Nhị OA có điểm dùng được thì hãy thu nhận nó đi.
Công tử trên xe lăn mở hai tay vô tội nói đùa:
- Chẳng lẽ không về nhà nói với nương một tiếng, không muốn khoe khoang vớiđám bạn bè sao?
Nói xong hắn nháy mắt với Nhị Oa.
Nhị Oa nghe vậy thì lau ngay nước mắt, vẻ mặt khổ sở nháy mắt đã tươi cười, giống như một nghệ sĩ biểu diện tài ba thời Tây Tần Hán . Nó khấu đầu ba cái với chủ nhân tương lai, nói lớn:
- Đa tạ công tử, đa tạ công tử!
Người thanh niên đó cười với nó, vẫy tay nói:
- Mau đi đi, ta sẽ ở đây chờ ngươi.
Nhị Oa ra sức gật đầu, đứng lên, cũng không quan tâm cái đầu gối dính đầy bụi đất, nhảy nhót chạy về thôn, vừa chạy vừa hét:
- Cuối cùng ta cũng được vào thành rồi, ta không trồng trọt nữa.
Đệ đệ với muội muội không biết suy nghĩ của ca ca, nhưng rõ ràng cảm thấy nó vui vẻ. Vì vậy cả hai đứa cũng la lớn “ vào thành, không trồng trọt” , vui vẻ chạy theo sau.
Cha Nhị Oa thấy con trai cuối cùng cũng thỏa mơ ước, vừa vui mừng vừa lo lắng Y khó xử nhìn theo bóng dáng con trai mà trong lòng vô cùng lưỡng lự
Vị công tử ngồi trên xe đẩy thấy bộ dạng không nỡ và vui mừng phức tạp của cha Nhị Oa, liền nghĩ về cha mình, có chút ngưỡng mộ Nhị Oa. Hắn ôn hòa nói với cha Nhị Oa:
- Xin đại huynh hãy yên tâm, đứa bé này theo ta sẽ không bị người khác ăn hiếp.
Kỳ thực còn có nửa câu sau “ chỉ sẽ bị ta ăn hiếp”. Những y không nói.
Cha Nhị Oa nghe hắn nói vậy, cảm thấy yên tâm hơn nhiều, quay đầu cười một cách thật thà, nói với vị công tử:
- Vẫn chưa hỏi quý tính đại danh đại nhân?
Trong lòng y nghĩ không biết ngài là ai, sau này làm thế nào tìm con trai?
Vị công tử cười điềm đạm với cha Nhị Oa, gió thổi nhẹ qua, làm lay động mái tóc trước trán hắn lộ rõ khuôn mặt tuấn tú sạch sẽ, đôi mắt sáng ngời trong suốt.
Hắn lên tiếng:
- Ta là Tần Lôi.
Đoàn xe tiếp tục đi về hướng trung đô.
Tần Lôi đã trở lại xe, Nhị Oa không có đuổi kịp, nó lưu lại vói thị vệ lên đường muộn hơn một ngày.
Đường của nước Tần rất rộng,có thể cho phép mười mấy con ngựa song song cùng đi một lúc. Mặt đường cũng bằng phẳng, xe vững vàng đi trên đường trái ngược với đường nước Tề gồ ghề, nhấp nhô lên xuống.
Xe ngựa rất chắc chắn, nhưng không có gì đặc biệt, ngồi trong xe ngoài việc cảm thấy không gian rất rộng ra, thì thực sự không thể nói là thoải mái, còn kém hơn so với chiếc xe của Trầm Lạc nhiều. Tần Lôi lấy chiếc chăn kê làm chỗ ngồi, mới cảm thấy thoải mái. Lúc này hắn cứ nhớ đến xe ngựa xa hoa thoải mái của nước Tề.