- Kính trình ngũ hoàng tử điện hạ, nghe điện hạ thụ thươngmà cảm thấy sợ hãi. Chỉ cầu mong điện hạ được bình an…
Tần Lôi cười mắng:
- Đây chắc chắn là rắm chó của tên tiểu tử Hứa Qua, vậy là hắn còn sống.
Trầm Thanh gật đầu cười nói:
- Đúng là Hứa đội trưởng viết. - Gã lại đọc:
- Mấy người chúng ta đều rất tốt. Trên đường đi ngoại trừ mấy con muỗi ra thì chưa đụng đến một cọng lông của binh Tề. Chỉ có toàn quân tên khốn Mã Khuê bị diệt, y dẫntheo vài trăm người đột phá vòng vậy.
Tần Lôi nổi giận:
- Mẹ thằng giặc đó! Lão tử cũng bị cho tới bời. Nếu ta không gặp vận đen thì đểxem ta xử lý hắn như thế nào.
Trầm Thanh có thể thấytuy rằng ngoài miệng điện hạ oang oang, nhưng tinh thần cũng đỡ căng thẳng rất nhiều. Gã lại đọc:
- Khi đám thuộc hạ tới điểm tập kết, ngài đã được các huynh đệ đưa về nước nên không được gặp mặt. Thật sự cảm thấy tiếc nuối.
Tần Lôi cũng cảm thấy buồn. Thạch Uy cùng Trầm Thanh đã nói cho hắn, sau khi Thiết ưng dâng thư của hắn lên cho hoàng đế, quả nhiên hoàng đế nhanh chóng phái tám ngàn quân Hổ Bôn là linh hồn của cấm quân tới tiếp ứng, phục kích đám quân Bách Thắng đuổi theo. Kết quả làhắn nửa sống nửa chết bị đưa thẳng về nước bỏ lỡ trận quân Hổ Bôn bao vây tiêu diệt quân Bách Thắng.
Trầm Thanh không thấy gương mặt khổ sở của Tần Lôi, tiếp tục đọc :
- có điều quân Hổ Bôn tiêu diệt hai doanh của quân Bách Thắng, cũng coi như là báo thù cho ngài.
Tần Lôi đứng dậy, “phi” một tiếng, căm giận nói:
- Ông già như vậy à? Ta mới mười bảy.
Trầm Thanh đọc nốt vài câu cuối:
- Hiện tại đám thuộc hạđều được bệ hạ giữ lại đánh trận, chờ khi đánh giặc xong sẽ trở về hầu hạ lão nhân gia. Mongngài cố gắng chữa thương. Tái kiến. Hứa Qua Thạch dũng Hầu Tân.
Nghe thư xong, Tần Lôi nhìn Trầm Thanh cười nói:
- Thấy bọn họ và Thiết Ưng đều được ở trong quân, ngươi có ước ao không?
Trầm Thanh suy nghĩ một chút rồi gật đầu, hắn nghĩ… không phải dấu suy nghĩ của mình với điện hạ.
Tân Lôi vỗ vai gã, trầm giọng nói:
- Đây là một cuộc chiến tranh cả đời người. Ta hứa với ngươi, năm sau ta sẽ cho ngươi một trận chiến của mình.
Tâm trạng Trầm Thanh đang sôi sục bị Tần Lôi vỗ nhẹ , thì bình tĩnh trở lại.
Năm nay, Tần Lôi vừa mười bảy tuổi, Trầm Thanh cũng mới mười tám.
…
hiện tại thiên hạ được chia thành ba phần, nước Tần chiếm phần lớn nhất. Tây Tần có chín tỉnh trăm châu, trong đó Trực Lệ chính là kinh đô cùng mấy vùng lân cận. Thủ đô của nước Tần nằm giữa một trăm lẻ tám châu.
Qua thẳng đường châu vệ, thì là vào kinh đô. Con đường tập nập đó rộng tới mười trượng xe ngựa ngược xuôi khắp nơi tới bốn phương tám hướng, hoặc từ các nơi đổ về kinh đô. Nó thể hiện sự rực rỡ của vương triều đại Tần.
Mọi người ở đây đã biết việc trồng cây hai bên đường có thể phòng chống bão cát, phòng ngừa nắng nóng. Mùa hè còn có thể làm mát. Nó khiến cho cảnh quan nhìn qua khá là đẹp.
Đó là lý do mà hai bên đường được trồng đủ các loại cây, chủ yếu là cây dương thân cao to thẳng tắp. Loại cây này là thuộc về quan phủ, tư nhân không được phép chặt.
Mỗi bên đường được trồng sáu hàng cây. Ngoài cùng là hàng dương thụ, giữa là cây ngô đồng tất cả đều cao mười trượng.
Trên quan đạo quý nhất là cây hạnh có thân cao thẳng tắp, tươi tốt xanh um. Những hạnh hai bên được có từ hai trăm năm trước khai quốc, Tần Cao Tông sai người trồng chúng để tượng trưng cho số mệnh Đại Tần, ngàn năm không suy. Dân gian có câu:
- Họ Công Tôn hương vinh quang, Đại Tần thịnh vượng.
Quả cây hạnh cũng trở thành thức ăn được người trong nước thích nhất, có ý nghĩa đặc thù. Mỗi khi người Tần nhìn thấy cây hạnh, liền biết đã đến đích. Thường thì trước khi vào kinh họ xuống ngựa nghỉ ngơi một lần. Nhân vật tai to mặt lớn trong đoàn sẽ lấy lư hương, nến, bày tam quả ngũ thực bái tế, khấn sau khi vào kinh được bình an thuận lợi. Nếu lúc này trên cây hạnh có quả rơi xuống, người ta sẽ cho rằng có điềm đại cát, vạn sự như ý.
đội xe hộ tống Tần Lôi đi được một tháng, cuối cùng cũng nhìn thấy cây hạnh đầu tiên.
Tần Lôi cũng không biết phong tục bái tế cây hạnh trắng đó. Lúcthống lĩnh quân Ngự Lâm là hiệu úy Hoàng Phủ giáo úy mời chủ trì lễ tế , hắn có chút kinh ngạc. Sau khi nghe vị hiệu úy Hoàng Phủ trẻ tuổi kể lại, hắn liền vui vẻ nhận cái nhiệm vụ không tốn sức này.
…
Trên con đường, những cây hạnh xòe cái tán khổng lồ của mình che đi ánh mặt trời giữa giưa đang gay gắt khiến cho bên dưới nó trở nên râm mát như một cái thế giới hoàn toàn khác. Tần Lôi xuống khỏi xe ngựa đi tới cái bàn lễ tế đang lượn ờ đầy khói hương. Cái bàn dài mười thước rộng hai thước, cao năm thước được làm từ cẩm thạch. Trên mặt bàn có khắc những hình ảnh tinh thế. Tần Lôi nhìn kỹ thì thấy nó khắc mây trời, sông núi...
Cũng giống như khi nói chuyện với Trầm Thanh, hắn giáu nghi vấn trong lòng, chờ cơ hội sẽ giải quyết.
Trầm Thanh dẫn người bưng lư hương, giá nến, cùng với hoa quả tế phẩm tới. Sau khi bày biện xong, y liền lui về , đứng cùng với đám quân ngự lâm ở phía sau Tần Lôi.
Tần Lôi rútmột cây hương vàng óng, châm lửa, hai tay chắp lại…Lạy ba lạy với cây cổ trước mặt, lầm rầm khấn:” Ta bày hương nến, bái họ Công Tôn. Mong họ Công Tôn phù hộ ta bình an.
Máy trăm người phía sau cùng kêu lên: “Mong họ Công Tôn, phù ta bình an…” Thanh âm của họ đều nhau, với một sự thành kính
Tần Lôi cung kính cắm hương vào lư. Tay trái hắn giơ ly rượu, nhấp một ngụm rồi phun về phía cây hạnh ba lượt sau đó chậm rãi đổ xuống đất. Thực hiện xong cái nghi thức đó ba lần coi như đã hoàn thành.
Làm xong tất cả, cho dù Tần Lôi hay đám vệ sĩ, đều cảm thấy tinh thần nóng lên sinh ra một cảm giác sùng kính đối với kinh đô kích đó chính mươi dặm.
Tần Lôi lắc đầu, quăng cảm giác này ra khỏi đầu. Hắn cảm thấy bội phục đối với người tạo ra nghi thức cúi chào, để xã hội yên ổn, tăng lòng trung thành với quốc gia.
Bái tế xong, tất cả thay trang phục. chuẩn bị vào kinh. Một người lên tiếng thông báo có nhân vật lớn đích thân tiếp đón ở đình ngoài trường thành.
Tần Lôi được Trầm Thanh cùng Thạch Uy hầu hạ mặc quần áo. Đây là lần đầu tiên hắn mặc lễ phục của hoàng gia nước Tần.