Tần Lôi cáo biệt thái hậu rồi theo sau vị nữ quan mặt mày như tranh vẽ kia rời khỏi cung Từ Trữ. Vị nữ quan đó đưa hắn ra tới cửa, ở đó đã sớm có nữ quan bên phía Cẩn phi nương nương đến đón.
Rời khỏi phạm vi của cung Từ Trữ, hai nữ quan dẫn đường cho Tần Lôi rõ ràng đãbớt căng thẳng đirất nhiều. Hai nàng cầm đèn lồng đi phía trước, thấp giọng nói chuyện cùng nhau, thỉnh thoảng lại ngoái nhìn vị nhi tử đã mười sáu năm không gặp của nương nương một cái.
Tần Lôi cũng không lấy đó làm khó chịu, đợi các nàng ấy nhìn chán chê rồi mới mở miệng hỏi:
- Xin hỏi hai vị tỷ tỷ, chúng ta đang đến cung Khôn Trữ phải không?
Một người quay đầu lại, với vẻ mặt hơi buồn rầu:
- Khởi bẩm điện hạ, chúng ta không cần đến cung Khôn Trữ nữa. Hoàng hậu nương nương, quý phi nương nương đều dặn hôm nay trời đã tối, người cũng đã thấm mệt, hãy để ngày mai đến thỉnh an.
Tần Lôi gật đầu cười nói:
- Cũng tốt.
Nói rồi hắn không mở miệng nữa. Vị nữ quan tên Trầm Thanh đi sau thấy vậy thì kinh ngạc liếc hắn một cái, lòng thầm nghĩ thì ra điện hạ cũng đang hồi hộp.
Trong thể chế của Đại Tần, hoàng hậu là chính thê của hoàng đế, nắm giữ hậu cung. Có điều nếu thái hậu còn khỏe mạnh thì hoàng hậu đương nhiên là xếp hàng thứ hai. Dưới hoàng hậu là bốn vị phu nhân Quý phi, Thục phi, Đức phi, Hiền phi, trong đó Quý phi là cao nhất, ba người còn lại xếp ngang hàng. Dưới nữa thì có cửu tần, hai mươi bảy thế phụ, tám mươi mốt ngự thê. Ngoài loại hoàng đế hoang dâm quá độ ra thì cơ bản gần như tất cả các hoàng đế đều không thể nào chiếu cố cho hết được chừng ấy người.
Mặc dù vị hoàng đế Chiêu Võ hiện nay đã tại vị được mười sáu năm nhưng chỉ có một hậu, bốn phu nhân, tám tần và sáu thế phụ. Số lượng như thế xem ra rất vừa phải.
Cẩn phi nương nương được phong Hiền phi bởi nàng ở cung Cẩn Du. Đáng ra nàng sẽ được gọi là Cẩn Hiền phi nhưng bình thường chỉ gọi tắt là Cẩn phi mà thôi.
cung Cẩn Du cách cung Từ Trữ khá xa, Tần Lôi rời khỏi cung Từ Trữ, phải ngồi kiệu một lúc sau mới đến.
Tần Lôi vừa xuống kiệu đã thấy một đám cung nga vây quanh hai vị phu nhân mặc cung trang, thần sắc kích động đi tới đón.
Trong đó, một vị phu nhân mặc cung trang màu xanh ngọc, nhìn qua thì tuổi tác cũng còn trẻ, trên khuôn mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành là hai hàng nước mắt trong suốt. Nàng đang vừa chạy vừa giơ tay ra với Tần Lôi, thất thanh kêu lên:
- Lôi nhi của ta, Lôi nhi của ta…
Sắc mặt của nàng đầy sự đau khổ, giọng nói thì như tiếng chim quyên than thở.
Vị phu nhân còn lại mặc bộ đồ màu tím, vội vàng tiến lên rồi lại đứng lại, trong đôi mắt tràn đầy ánh lệ, toàn thân run rẩy, nếu không có đám cung nga xung quanh đỡ lấy thì đã ngã xuống từ lâu rồi.
Lúc này Tần Lôi đang rất rối. Trước mặt thái hậu, hắn đã xác định từ đầu là nửa thật nửa giả, thế nhưng đối mặt với chính mẹ ruột của mình, dù chỉ trên danh nghĩa thì hắn cũng không thểcó lấy nửa điểm giả dối.
Hắn cứ đứng đực như thế tại chỗ, nét mặt liên tục thay đổi. Nhìn phụ nhân đang vừa khóc vừa chạy tới, toàn bộ kế hoạch hắn đã dự trù từ trước đều tan tành mây khói. Hắn không biết sẽ phải dùng thái độ như thế nào để đối mặt với người mẫu thân này của mình.
Tần Lôi vốn là một cô nhi, trước giờ nào đã từng gặp cha mẹ của mình.
Vị phụ nhân đã càng ngày càng tới gần, dưới ánh đèn lờ mờ đã có thể nhận ra đôi hàng mi tinh tế, khóe mắt chứa đầy lệ quang trong suốt và bờ môi hơi run rẩy của nàng.
Trong lòng Tần Lôi thầm than một tiếng, chuẩn bị thử tiếp nhận người mẹ của mình.
Giữa lúc hắn đang định giang tay ra đón thì phụ nhân kia đã ngừng lại trước người hắn, nhìn Tần Lôi rồi hỏi với giọng chua chát:
- Lôi nhi! Con không thích mẫu thân sao?
Nói xong, nước mắt nàng lại lã chã tuôn rơi.
Tần Lôi tự biết phản ứng của mình quá chậm, đã làm tổn thương đến mẫu thân mình. Trong lòng hắn thầm than một tiếng rồi lắc đầu nói:
- Không phải vậy đâu. Thật ra hài nhi vừa thấy mẫu thân, trong lòng hết sức vui mừng, chỉ là không biết biểu đạt thế nào mới được.
Lúc này phụ nhân áo tím đã bước tới gần, nhìn Tần Lôi một cái thật sâu, khẽ lau nước mắt rồi nhẹ nhàng nói với phu nhân áo lam:
- Nương nương, đứa nhỏ này dù sao cũng chưa từng gặp mẫu thân của mình, có chút lúng túng cũng là chuyện bình thường. Chúng ta vào trong hãy nói tiếp.
Nói xong nàngliếc mắt nhìn Tần Lôi một cái.
Tần Lôi gật đầu, cùng phụ nhân áo tím dìu Cẩn phu nương nương vào trong.
Bước vào trong phòng chỉ thấy xung quanh treo mười tám cái đèn lồng khiến cho cả căn phòng sáng như ban ngày. Trong phòng được trang trí hết sức xa hoa.
Tần Lôi đang rối loạn nên chẳng có tâm trạng quan sát những thứ xung quanh. Hắn cùng với vị phu nhân áo tím đỡ Cẩn phi nương nương ngồi xuống rồi lui lại hai bước mà quỳ rạp xuống đất.
Hai mắt của Cẩn phi lúc này đẫm lệ. Thấy hắn quỳ xuống, nàng liền lắc đầu rồi bảo hắn đứng dậy miệng thì liên tục nói:”ta không xứng dáng làm mẫu thân của ngươi.”
Vị phu nhân áo tím đứng bên cạnh nhẹ nhàng khuyên bảo mất một lúc mới giúp cho Cẩn phi thôi khóc.
Tần Lôi thấy nàng thôi khóc thì cũng bình tĩnh lại. Hắn cung kính dậy đầu ba lạy rồi phục trên mặt đất nói:
- Hài nhi ngỗ nghịch làm mẫu thân mới gặp đã bị tổn thương tinh thần. Mong mẫu thân trách phạt.
Hắn cúi đầu xuống tận thảm không chịu ngẩng lên.
Cẩn phi nương nương bảo hắn đứng dậy nhưng hắn lắc đầu không chịu. Nương nương liền bước tới kéo hắn. Nhưng một tấm thân quý phái như nàng thì làm sao lay được Tần Lôi. Kéo vài cái hắn chẳng nhúc nhích còn nàng thì quỵ xuống, ôm vai Tần Lôi mà khóc tiếp.
Hai mẹ con ôm nhau khóc một lúc rồi đứng dậy ngồi xuống nói. Lúc này đôi mắt của Cẩn phi đã sưng húp còn hai mắt của Tần Lôi cũng đỏ ửng.
Vị phu nhân kia thấy hai người đã tốt hơn liền dụi dụi hai mắt đẫm lệ rồi cười nói:
- Thế là được rồi! Người một nhà phải như vậy mới đúng. Điện hạ đã ăn cơm chưa?
Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới Tần Lôi cảm thấy hơi choáng váng. Từ chiều tới giờ có cái gì trong bụng hắn đã nôn ra hết nên rất khó chịu. Nhưng sau đó phải vào cung nên vẫn chưa được ăn gì.
Hắn cười cười rồi sờ sờ bụng mình mà nói:
- Đúng là ta có đói.
Sau đó hắn đứng dậy thi lễ với vị phu nhân rồi quay sang hỏi mẫu thân:
- Con không biết vị trưởng bối này là...
Hắn có ấn tượng rất tốt đối với vị phu nhân áo tím.
Cẩn phi kéo tay vị phu nhân áo tím rồi cười nói:
- Mải khóc nên quên mấttẩu tẩu.
Nàng mỉm cười với Tần Lôi:
- Ngươi có thể gọi là mợ.
Tần Lôi thầm nghĩ quả nhiên là một vị phu nhân của họ Trầm. Hắn lại cung kính thi lễ một lần nữa.
Trầm phu nhân thấy hắn thi lễ liền xoay người kéo hắn và Cẩn phi đi.
Trong phòng ăn có một cái bàn lớn bay rất nhiều món ăn được chế biến rất tinh xảo.
Hai bên còn có cung nữ xếp hàng bưng khay bày những thứ còn chưa đặt xuống.