Tần Lôi ngơ ngác quanh quẩn trên đường mòn lót đá cuội. Trầm Thanh lẳng lặng theo phía sau.
Một con dế mèn màu xanh lục nhảy ra từ trong bụi cỏ, vẽ ra một đường vòng cung duyên dáng trước mặt Tần Lôi rồi biến mất không thấy gì nữa.
Tần Lôi nhớ lại, sáng sớm mấy tháng trước, hắn cũng dạo bước trên con dường đá như thế này. Lúc ấy còn có Thiết Ưng cùng đi. Có điều địa điểm lúc đó nằm trong phủ Thái tử tại Thượng Kinh nước Tề. Lúc đó hắn cũng mới tới cái thế giới này tò mò nhìn ngắm cảnh xung quanh và bên người cũng chỉ có một mình Thiết Ưng.
Hiện giờ người bên cạnh đã thành Trầm Thanh, địa điểm cũng đổi thành phủ Thái tử Đại Tần. Nhưng có một điểm rất tương tự, hắn gần như hoàn toàn không biết gì đối với tình hình nước Tần.
Xuyên qua một rừng trúc xanh biếc là một tòa nhà ba tầng có góc mái cong kia, ngói lưu ly mới màu vàng rực rỡ dưới ánh sáng mặt trời. Cảm thấy hơi chói mắt, Tần Lôi không tự chủ nghiêng người đi, không nhìn Thư Hương Các.
Trầm Thanh thấy Tần Lôi như vậy thì biết hắn sợ nhìn thấy cô bé bên trong, gã không tiện nói, suy nghĩ tìm đề tài:
- Cũng không biết bọn họ thế nào rồi.
Mấy hôm nay đề tài này được nhắc đi nhắc lại vô số lần, nhưng cũng không nhạt nhẽo. Quả nhiên sau khi nghe được Tần Lôi liền nhắm mắt suy nghĩ,lâu sau mới mở mắt nói:
- Theo như hành trình, cữu cữu cùng Quán Đào tiên sinh thì đã sắp xuyên qua thảo nguyên, đến vùng Hà Sáo rồi.
Trầm Thanh vui vẻ nói:
- Vậy không phải nói sắp đến đất Đại Tần chúng ta sao?
Tần Lôi gật đầu mỉm cười nói:
- Nếu như không có gì ngoài ý muốn, đúng là như vậy.
Hai người lại nói chuyện, chẳng qua chủ đề luôn tránh dính tới tòa lầu nhỏ này.
Trầm Thanh cảm thấy rõ ràng Tần Lôi không yên lòng, cuối cùng vẫn không nhịn được nói:
- Điện hạ, đừng quên chuyện chúng ta phải làm.
Tần Lôi nghe vậy, hơi sững sờ:
- Sao lại nói như vậy? Dường như có ý hưng sư hỏi tội?
Sắc mặt Trầm Thanh trầm xuống, cuối cùng cắn răng nói:
- Thuộc hạ đọc sách không nhiều, không nói ra được những đạo lý lớn kia, nhưng cũng biết đạo lý thiếu niên giới sắc. Điện hạ mới về, cả đêm đã trầm mê nữ sắc nếu còn không kiềm chế thì không tốt.
Tần Lôi thấy vẻ mặt Trầm Thanh rất bi thương, biết rõ hắn nghĩ sai rồi, mặt hơi đỏ lên:
- Nói bậy ra gì đó? Không có chuyện đó.
Hắn liền quay người không để ý tới gã, đi tới tiền viện tìm Thái tử.
Lúc này trời đã sáng rõ, Thái tử đã chủ trìbuổi lên triềuxong, trở lại Đông cung chuẩn bị dùng bữa sáng. Thấy Tần Lôi, yliền vô cùng cao hứng:
- Nghe nói đêm qua đệ mệt mỏi cả đêm, đang do dự có nên gọi đệ cùng đi ăn điểm tâm hay không. Đệ đã đến rồi thì tốt, nhanh ngồi đi.
Thần sắc Tần Lôi hơi buồn bực, ỉu xìu ngồi bên tay phải Thái tử, nhìn cung nữ đổ canh tổ yến mộc nhĩ trắng cho hắn mà nói:
- Nhị ca, ta thật sự không làm cái gì cả. Ta trong sạch đó.
Thái tử cười nói:
- Ngũ đệ không cần xin lỗi, Nhị ca cũng là người từng trải. Người trẻ tuổi đang sung sức, phóng túng một chút là chuyện khó tránh khỏi.
Gã lại tỏ ra thấm thía nói:
- Thánh nhân viết con người có ba giới, thiếu niên sắc giới. Ngũ đệ không thể học Tứ ca hoang dâm vô độ,khiến cho không có sức khỏe và sự minh mẫn.
Tần Lôi buồn khi nghe vị Thái tử rất có phong phạm phu tử này lải nhải, trong lòng cảm thấy đồng tình với Tam ca và Tứ ca.
Cuối cùng Thái tử đã nói xong, vươn đũa ý bảo hắn có thể bắt đầu ăn cơm. Bản thân gã liền bưng một chén cơm lên bắt đầu ăn. Tần Lôi muốn giải thích một chút tình hình lúc đó nhưng thấy Thái tử như vậy, đành cười khổ buồn bực ăn cơm.
Ăn một nửa bữa, từ hậu viện vọng ra tiếng ồn ào, Trầm Thanh vội vã xuất hiện tại phòng ăn. Tên thị vệ canh cửa cản gã khiến cho hai bên xô đẩy. Tần Lôi nghe thấy Trầm Thanh rống lên:
- Điện hạ không hay, cung nữ kia treo cổ rồi!
Tần Lôi buông bát đũa, vội la lên với Thái tử:
- Đệ đi xem.
Hắn cũng không chờ Thái tử trả lời, liền hoảng loạn lao ra khỏi phòng ăn.
Trong phòng Thái tử cười lắc đầu, tiếp tục thưởng thứcmón canh mộc nhĩ trắng của mình.
~~~~~
Tần Lôi lạnh lùng đi trên đường. Cũng không phải nói hắn thích cô nương kia, chỉ là nghĩ tới một mạng sống đang tốt đẹp mất đi như vậy, cả đời mình sẽ không an tâm.
Khi hắn trở lại Thư Hương Các, vào gian ngoài liền thấy cô nương đáng thương kia đang nằm trên giường vẫn không nhúc nhích, vết xanh đen trên cái cổ trắng ngọc thon dài giống như thiên nga kia hết sức bắt mắt.
Có mấy vị đại phu bên giường đang lắc đầu thở dài, còn mấy cung nữ thì mang vẻ mặt bi thương.
Tần Lôi cảm thấy như có một tia sét nổ tung trong đầu. Hắn tiến tới đẩy đại phu, tới bên giường cô nương kia. Hai đại phu kia nói với Tần Lôi:
- Điện hạ! Mạch của cô nương này đã không còn, không thể chữa được nữa rồi.
Tần Lôi tức giận nhìn họ. Hai vị đại phu còn muốn lải nhải, Tần Lôi trầm giọng nói:
- Trầm Thanh, dọn bãi!
Trầm Thanh đi theo nghe thấy vậy, ngón trở đặt lên môi thổi một cái, mấy vệ sĩ áo đen liền xông vào từ cửa, đuổi mấy cung nữ và đại phu ra ngoài.
Trong phòng dần an tĩnhkhiến trái tim Tần Lôi cũng ổn định lại. Hắn dùng tay sờ lên cổ cô nương, phát hiện phần cổ mềm không bị chảy máu hoặc cổ họng gãy xương. Từ vết thương trên cổ cô gái, hắn phán đoán nàng treo cổ không quá mười phút. Tuy rằng không cảm giác được mạch đập, nhưng hắn vẫn thoáng yên tâm.
Tần Lôi lấy một tay đè chặt trán cô gái, tay kia nhẹ nhàng nâng gáy, khiến cho nàng ngửa đầu ra sau. Sau đó hắn nhẹ nhàng nắm mũi nhỏ của nàng, thổi hai cái vào trong miệng nàng. Sau khi thổi liền buông tay, để cho không khí từ trong lỗ mũi đi ra. Hắn làm như vậy thêm mấy lần.
Sau đó hắn quỳ xuống xuôi theo giường, hai đầu gối tách ra rộng bằng vai, bả vai đặt ngay phía trên bộ ngực cô gái, khuỷu tay duỗi thẳng, ép thẳng lên xương ngựcnàng. Sau đó đưa tay phải ra, hai ngón tay đặt vào buồng tim giữa xương sườn và xương ngực, khép tay đặt lên xương ngực phía trên trái tim, tay kia dựa bên cạnh ngón trỏ, đặt lên trên trung tuyến xương ngực.
Tần Lôi chuyển hai ngón tay, sau đó đưa tay phải đặt chồng lên bàn tay kia. Mười ngón hai tay đan xen nhau, dùng lực bàn tay đè xương ngực cô gái. Hắn không nhanh không chậm thực hiện theo nhịp nhất định tiến hành sơ cứu cho cô gái. Mỗi khi tiến hành xong một lần Tần Lôi lại thổi một hơi vào trong miệng cô gái, sau dó lại tiến hành đè, lại thổi.
Trong căn phòng an tĩnh chỉ nghe được từng tiếng thổi của Tần Lôi, cùng với tiếng hít thở thỉnh thoảng vang lên.
Trầm Thanh lawrng lặng đứng sau lưng, nhìn điện hạ làm đi làm lại động tác không ý nghĩa, muốn khuyên hắn dừng lại, nhưng nghĩ tới ánh mắt đáng sợ khi điện hạ vào phòng thì mấy lần muốn nói lại thôi.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Trầm Thanh vẫn không nhịn được phải lên tiếng. Kết quả chữ điện còn chưa ra khỏi miệng, lại nuốt vào bụng.
Bởi vì gã chứng kiến thân thể Tần Lôi xiết chặt, nhào tới trước mặt cô gái giống như con báo, dùng ngón tay run rẩy xoa bóp trên cổ cô gái thời gian rất dài, sau đó lại nghe ngóng một hồi trên ngực cô gái, cuối cùng vươn tay múa chân nhảy dựng lên.