Hai vị Thái y biết điều không lập tức đòi học tập thần thuật của Tần Lôi, mà truyền cho hắn biện pháp thôi cung hoạt huyết, lại viết đơn thuốc, dặn dò thêm vài câu liền cáo lui.
Tần Lôi tiễn bước Thái y xong thì đã là giữa trưa, có thái giám gọi hắn tới tiền thính dùng bữa. Tần Lôi suy nghĩ rồi lệnh cho Trầm Thanh tìm mấy cung nữ tới chăm sóc cho cô gái, rồi tới tiền thính.
Trên bàn cơm trống không, Thái tử ngồi ở chính vị với sắc mặt khá khó coi.
Gã để cho Tần Lôi ngồi xuống, cho mọi người lui ra, nhìn Tần Lôi một hồi, mới chậm rãi nói:
- Ngũ đệ, từ nhỏ đệ đã làm con tin bên ngoài, có thể không biếtnhững phép tắc trong Hoàng gia chúng ta.
Tần Lôi giữ im lặng.
Thái tử nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, tiếp tục nói:
- Hoàng gia chính là gia đình đệ nhất thiên hạ. Muốn có phong thái đệ nhất thiên hạ, thì phải thường xuyên chú ý làm gương tốt để nó truyền khắp thiên hạ.
Tần Lôi khẽ gật đầu.
Thái tử thấy hắn gật đầu, giọng điệu dịu lại:
- Chuyện hôm nay, đệ làm thật sự không tốt.
Tần Lôi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn qua Thái tử.
Thái tử nhìn vẻ mặtngơ ngác của đệ đệ, nhớ tới thân thế đáng thương của hắn, không đành lòng trách cứ tiếp. Gã ôn hòa nói:
- Nếu như phụ hoàng biết việc này, chắc chắn sẽ đẩy cung nữ kia vào trong giếng, đệ cũng không trốn thoát hai mươi roi của Tông Nhân Phủ.
Tần Lôi nói giọng chua chát:
- Vì cái gì?
Thái tử đứng dậy đi tới bên cạnh Tần Lôi, đặt tay lên vai hắn, khẽ nói:
- Một cung nữ, được Hoàng tử sủng hạnh, không mang ơn, trái lại cuồng vọng không theo, lại dám treo cổ tự tử trong phòng ngủ của Hoàng tử, phá hỏng khí vận của đệ. Dựa theo luật Tần, đáng tru di tam tộc.
Tần Lôi nhịn không được khẽ cười một tiếng. Thái tử kỳ quái hỏi:
- Làm sao vậy? Có gì đáng cười?
Tần Lôi lắc đầu, cười khổ nói:
- Không có, đệ chỉ nghĩ tới một chuyện buồn cười.
Thái tử dùng sức vỗ vai hắn, trở lại chỗ ngồi hòa nhã nói:
- Lần sau có chuyện này, nên sớm đuổi người ra, không nên để lại trong phòng, đừng để xảy ra chuyện xấu giống hôm nay.
Tần Lôi nhịn không được bật cười, muốn nói: "Cái đó chẳng phải là chơi gái sao?" Nhưng bây giờ hắn không có tâm tình đùa cợtcái chuyện nhàm chán này.
Thái tử biết hắn mới trở về, còn cần một quá trình thích ứng. Nghĩ nghĩ, gã cười nói:
- Dẫu sao cũng là một nữ nhân đầu tiên của Ngũ đệ tại Đại Tần, Nhị ca đã giúp đệ ngăn chuyện này lại. Sẽ giúp đệ tìm chỗ ở bên ngoài, loại bỏ hộ tịch của nàng, đưa ra ngoài. Đệ thấy được không?
Tần Lôi thấy thái độ quyết tâm của Thái tử, đành cười khổ tạ ơn Thái tử.
Thái tử gật đầu, thấy Tần Lôi thất vọng liền an ủi:
- Ngũ đệ không cần nhạy cảm, Nhị ca không trách đệ, Nếu ta sớm đưa đệ đi học một số lễ nghi của Trương su phó, sẽ không phạm vào loại sai lầm này rồi. Tới, ăn cơm trước.
Gã nhẹ nhàng gõ mép bàn, cung nhân chờ đã lâu bưng đồ ăn trưa đặc biệt lên giống như nước.
Một bữa ăn vô vị. Sau khi ăn xong từ biệt Thái tử, Tần Lôi trở lại lầu, ngồi bên giường, nhìn gương mặt đang ngủ say. Trong phòng yên tĩnh tới mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, nhưng lòng hắn lại đang ngập tràn cảm xúc.
Tần Lôi đi tới thế giới này, liền bị giam lỏng bên trong phủThái Tử nước Tề, nói là sống nương tựa lẫn nhau với Thiết Ưng cũng không đủ. Sau đó tìm cách về nước, có thể nói là chiêu hiền đãi sĩ, cũng có thể nói là thấp kém. Sau đó trên đường về nước, sống chết có nhau với ba trăm Thiết vệ, xem hắn như thầy, cũng không để ý tới thân phận của mình.
Có thể nói, cho tới giờ hắn đềulấy cái thân phận hoàng tử Đại Tần này như một công cụ có thể lợi dụng, cướp lấy tài nguyên cho mình sinh tồn. Lại nói ở nước Tề cũng không có ai coi Hoàng tử nước khác ra gì.
Nhưng hắn cũng không ý thức được từ khi bước vào Đại Tần, tiến vào Trung đô, thân phận mờ mịt này lại được cụ thể hóa, thân phận này không chỉ mang tới địa vị vinh quang, còn có rất nhiều trói buộc, rất nhiều chuyện bất đắc dĩ.
Rất nhiều hành vi lơ đãng của hắn, có lẽ sẽ mang đến rất nhiều tai nạn không thể chịu nổi cho người mà hắn từng tiếp xúc.
Đây là hào quang hoàng quyền mang lại cho hắn, chẳng qua loại hào quang này đói với người bình thường mà nói thì nó quá lợi hại.
Chân của cô nương trên giường hơi rơi xuống dưới, khiến hắn đang trầm tư liền tỉnh lại. Tần Lôi kiểm tra một chút, hết thảy bình thường, chẳng qua là động tác vô ý thức trong cơn ác mộng.
Lúc này hắn mới cẩn thậnngắm kỹ càng khuôn mặt của vị cô nương này. Khuôn mặt trứng ngỗng nhỏ nhắn tái nhợt, lông mi thật dài, chiếc mũi nhỏ khả ái, chiếc môi mím thật chặt. Trên trán mấy lọn tóc ướt đẫm bởi ác mộng dính lại khiến cho gương mặt của nàng thêm điềm đạm đáng yêu.
~~~
Một ngày, Tần Lôi ba lượt mát xa xoa bóp cho Niệm Dao, lại thêm nước thuốc thụ trợ, qua mấy ngày như vậy, mạch tượng của cô gái dần vững vàng, các loại triệu chứng bệnh tật kiểm tra đều gần như bình thường.
Chỉ có điều mãi nàng vẫn không chịu tỉnh lại, hai vị Thái y Hứa Hoàng cũng không có biện pháp. Tần Lôi biết rõ điều này chỉ sợ là thân thể người bệnh phát huy tác dụng tự bảo vệ, có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, nhưng cũng có khả năng trở thành người thực vật như vậy.
Thái tử đã nhiều lần nói chuyện thay hắn tìm chỗ ở bên ngoài, thật sự không thể kéo dài được nữa.
Sáng sớm bảy ngày sau, một chiếc xe ngựa chạy ra khỏi Đông cung, xuyên qua phủ đệ vương công quý tộc, dọc theo hẻm Ô Y, vòng bảy rẽ tám đi đến một hẻm nhỏ yên tĩnh.
Tần Lôi mặc trường bào màu trắng cẩn thận ôm cô gái đang ngủ say từ trong xe xuống, dưới sự hộ vệ của Trầm Thanh, đi vào một cái trang viện nhỏ gạch xanh.
Trong viện có trồng một cây hòe lớn, tán lá xum xê, che hơn nửa viện nhỏ. Bên trong đãcó mấy nha hoàn, vú già đón Tần Lôi tiến vào phòng phía bắc.
Gian phòng đã được quét sạch sẽ, chăn nệm bài trí bên trong đều mới. Tần Lôi nhẹ nhàng đặt cô gái có mối quan hệ kỳ quái với mình lên giường, vuốt mái tóc trên đầu cô.
Nhìn một lúc lâu, hắn nói với nha hoàn phục vụ ở bên:
- Muội muội của ta làm phiền các vị trông nom, ta sẽ đến thăm mỗi ngày.
Sau đó hắn nói với Trầm Thanh:
- Bố trí một đội canh gác nhỏ ở nơi này.
Trầm Thanh gật đầu xác nhận rồi xuống dưới thu xếp .
Tần Lôi rời phòng, ngồi xuống mặt ghế đá dưới tán cây hòe. Vệ sĩ chung quanh đương nhiên im lặng, rón rén tản ra, tránh quấy rầy điện hạ.
Qua gần nửa canh giờ, sự yên tĩnh này mới bị tiếng bước chân vội vã phá tan. Đã nhiều ngày không gặp từ sau khi vào thành Thạch Uy đột nhiên xuất hiện ở cửa ra vào.