Thạch Uy đi được một lúc khá lâu, thì từ trên cây hòe có một sợi dây thừng buông thẳngxuống. Mấy người áo đen lưng đeo cung tên tụt theo dâytừ trên trời xuống. Người cầm đầu rõ ràng là Thẩm Thanh.
Sau khi xuống đất, đám người mặc áo đen nhanh chóng tản đi, chỉ còn lại mình Thẩm Thanh quỳ ở đó.
- Cũng như những gì ta vừa nói khi nãy, chúng ta bây giờ “bách phế đãi hưng”, hoàn toàn thiếu người để dùng. Nếu bây giờ trong tay bổn Điện hạ tinh binh lương tướng nhiều như mây, thì đã giết ngay. Hơn nữa lần trước tại đại doanh lưu dân ta đã đặc xá cho bọn Mã Khuê rồi, thì cũng nên đặc xá cho y một lần.
Thẩm Thanh chợt nói:
- Hóa ra Điện hạ chỉ dọa hắn.
Tần Lôi nhấc chân giả vờ đá, cười mắng:
- Nói không chừng lúc nào cao hứng ta lại cho các ngươi bắn ấy chứ. Cần làm gì thì làm đi.
Thẩm Thanh nghe lời cáo lui. Trong viện chỉ còn lại mình Tần Lôi. Mặt trời đã lên rồi, trên cây hòe bị áng sáng chói chang chiếu nóng rực vang lên nhữngtiếng chim kêu khản cả giọng.
Tán cây hòe chắn toàn bộ ánh nắng, nên dưới tán cây vẫn vô cùng mát mẻ. Tần Lôi ngắm nhìn dây thường xuân màu hồng trên tường đến ngẩn ngơ.
Ngẩn ngơ, bàng hoàng, suy ngẫm là thói quen mới của Tần Lôi hình thành nên từ sau khi đến thế giới này.
Chuyện của Thạch Uy là do Mã Khuê khi gửi thư báo bình an thì tiện báo cho biết. Ba ngày trước, Tần Lôi nhận được thư của Mã Khuê. Mã Khuê đã may mắn chạy thoát khỏi cuộc chiến, dẫn theo mấy tên thuộc hạ mạng lớn cùng nhau chạy trốn, cuối cùng chạy thoát đến dãy núi phía tây Tề quốc, hội hợp với gần một vạn nông dân đã đến đó trước, thuận lợi lên làm Sơn đại vương.
Mã Khuê viết thư chủ yếu là để báo cáo tình hình hiện nay, rồi hỏi thêm về phương châm hành động tiếp theo. Dù sao thì vào rừng làm cướp cũng do chính Tần Lôi bày ra, suy cho cùng thì hắn phải có trách nhiệm.
Đây là lần liên lạcđầu tiên giữa gã với Tần Lôi từ sau khi chia tay. Đương nhiên là muốn tìm lại sự tín nhiệm của Tần Lôi. Bởi vậy gã đã thuật lại tỉ mỉ chi tiết chuyện trong đại doanh lưu dân. Trọng điểm đương nhiên là bản thân mình yêu lính như con thế nào, không đành lòng nhìn họ không có đường sống ra sao vv Đương nhiên cũng tiện thể kèm theo chuyện của Thạch Uy. Gã tố cáo với Tần Lôi rằng, hôm đó sau khi Thạch Uy thấy mọi người ủng hộ binh gián đã không có bất cứ hành động gì. Thậm chí còn cố ý thêm thắt vào, làm cho Mã Khuê phải bắt y lại.
Có lẽ Mã Khuê cũng chỉ muốn chơi bài li gián thôi, nhưng gãkhông biết Thạch Uy mang trên mình mệnh lệnh do cả Tần Lôi và Thẩm Thanh kí, vào thời khắc quan trọng được chỉ huy toàn bộ vệ sĩ của Tề phủ, bao gồm cả Mã Khuê. Đó cũng chính là nguyên nhân mà ngay sau khi vào đại doanh Tần Lôi đã tìm gặp Thạch Uy luôn.
Đây vốn là quân cờ ngầm mà Tần Lôi dùng để phòng trường hợp Mã Khuê có biến. Cuối cùng Thạch Uynghi ngờ thực lực Tần Lôi, lại sợ Mã Khuê trở mặt, không ra tay mà lựa chọn cách đứng ngoài thờ ơ không quan tâm, còn gần như vô liêm sỉ dụ dỗ Mã Khuê bắt mình giam lỏng, hòng mong chối bỏ mọi liên can.
Những chi tiết nhỏ nhặt này, lúc đó đều đã được các quan quân viết trong tự biện trạng, nhưng chẳng ai biết Mã Khuê đơn độc đi gặp Thạch Uy đã nói gì, làm gì. Lại thêm tình hình lúc đó nguy cấp, nên tạm thời gác chuyện đó lại.
Theo Thẩm Thanh, chính vì Thạch Uy không làm gì, gián tiếp tạo nên sự lật lọng của Mã Khuê, cuối cùng dẫn đến chuyện bị quân Bách Thắng vây quét bênbờ sông Trục Lộc, kết cục bi thảm là năm mươi ba người chết, hai mươi hai người tàn. Vì thế Thẩm Thanh cho rằng Thạch Uy tội ác tày trời.
Tần Lôi đương nhiên vô cùng căm tức, nhưngtrong chuyện này bản thân cũng có trách nhiệm. Khi đó,hắn quá mạo hiểm phái ra một gián điệp chưatừng được huấn luyện chuyên nghiệp đi làm việc, đánh giá quá cao khả năng khống chế của Thẩm Lạc đối với bọn họ. Đó mới chính là nguyên nhân căn bản dẫn tới chuyện ngày hôm đó.
Vì thế, khi việc đã trôi qua, hắn không muốn truy cứu vì sao Thạch Uy lại phụ lòng tín nhiệm của mình, mà chỉ nhắc nhở y không được tái phạm.
Muôn vàn nguyên nhân, cuối cùng cũng giúp Thạch Uy thoát khỏi mũi tên của Thẩm Thanh.
Tần Lôi nhắm mắt lại, khẽ thì thầm:
- Mũi tên này không biết khi nào thì bắn ra.
.....................
Tần Lôi rời khỏi căn phòng nhỏ Tàng Kiều, lên xe ngựa, qua ngõ Ô Y, nhưng không theo hướng tây quay về đông kinh, mà chạy thẳng tới hướng nam. Đi qua các con phố, cuối cùng dừng lại trước cửa một đại viện đã đổ nát tại thành nam.
Một vệ sĩ xuống xe gọi cửa, lát sau cửa lớn mở ra, xe ngựa phi thẳng vào trong.
Sau khi xuống xe, Tần Lôi chỉ thấy một mình Thạch Mãnh - người khi nãy Thạch Uy nhắc tới nghênh đón ở trước xe. Tần Lôi cũng không dài dòng,hỏi ngay:
- Đã khai chưa?
Thạch Mãnh cau mày nói:
- Hai người đàn bà này rất kín mồm kín miệng, da thịt lại mịn màng, các huynh đệ không nỡ ra tay.
Tần Lôi cười mắng:
- Không ngờ ngươi cũng biết thương hoatiếc ngọc cơ đấy? Đi, để xem nào.
Thạch Mãnh bước lên phía trước, vén rèm lên, dìu hắn bước xuống dẫn vào nhà.
Trong nhà có hai người mặc trang phục cung nữ bị trói, mặt mày ủ rũ.
Đây đúng là hai cung nữ xinh đẹp bên giường khi Tần Lôi bước vào phòng ngày hôm đó.
Đây đúng là hai cung nữ đã ở bên giường của Niệm Dao khi Tần Lôi bước vào phòng ngày hôm đó.
Thạch Mãnh kéo ghế cho Tần Lôi ngồi. Tần Lôi chống đại đao kim mã ngồi xuống, cười tủm tỉm nói với hai cung nữ:
- Rất xin lỗi vì đã gọi hai vị đến, nhưng trong lòng tiểu đệ đây có vài điểm nghi vấn, nếu không làm rõ, thì ngủ không được ngon. Ngủ không ngon, tâm trạng không tốt có thể sẽ giết người lung tung. Hai vị cũng không hi vọng đầu bị chặt đứt chứ?
Hai cung nữ sợ đến mức mặt trắng bệch ra, nhưngvẫn mím chặt môi không nói một lời.
Tần Lôi cũng không giận, nói với Thạch Mãnh:
- Mãnh tử, ta nghe nói hơn trăm huynh đệ trước chia năm phân bảy đi kĩ viện, tiêu sạch tiền vào túi lão bà. Có chuyện này hay không?
Thạch Mãnh ngượng ngùng:
- Điện hạ, các huynh đệ đều không thành thân, lại có miếng ngon dâng đến miệng chẳng còncách nào cả, chẳng còn cách nào cả.
Tần Lôi chỉ chỉ hai cung nữ, cười nói:
- Ta gợi ý cho các ngươi một cách tiết kiệm tiền, đem hai vị này về, ai thèm đàn bà thì dùng một chút. Như vậy các ngươi có mệt hơn nhưng ngươi lại có thể tiết kiệm được “phí thuê vợ”.
Thạch Mãnh lúc đầu vui vẻ, rồi chợt khổ não nói:
- Điện hạ, ýnày hay thì có hay, nhưng mà “chim nhiều sâu ít” sợ chả tới lượt mình.
Tần Lôi gật gật đầu, làm ra vẻ trầm ngâm, xong nét mặt lại lập tức giãn ra nói:
- Ngu ngốc, các ngươi về lập một cái thời gian biểu, mỗi người hai khắc, mỗi vị một ngày vừa đủ lần lượt bốn mươi tám người. Như thế là ổn rồi.
Thạch Mãnh cười ha ha:
- Điện hạ đúng là nhiều ý hay, thế là giải quyết xong rồi.
Hai cung nữ kia nghe đoạn hội thoại tà ác giữa hai người, lại từ những chi tiết nhỏ mà Thạch Mãnh và Tần Lôi thảo luận, cảm giác giống như thật sự bị cả trăm tên hán tà hôi hám xếp hàng ngày đêm luân phiên giày vò.
Một trong hai người không thể chịu được áp lực nữa, vừa định mở miệng thì người còn lại trừng mắt chằm chằm nhìn sang.
Tần Lôi tung một cước lên đá bay cung nữ vừa trừng mắt kia bắn ra xa ba trượng. Rồi dặn dò Thạch Mãnh:
- Đưa người này ra ngoài, cách xa một chút.
Thạch Mãnh xách cung nữ mềm oặt kia như xách gà con đi ra ngoài.