Nghe thấy tiếng huýt sáo đứt quãng, tên thị vệ áo đen vốn vẫn còn cười nhăn nhở đột nhiên ra tay. Đám thị vệ này từ khi ở nước Tề vẫn luôn đi theo Tần Lôi, Tần Lôi biết rằng công phu của mình trong cái thời đại này chẳng có gì nổi trội cả, thế nên cũng chẳng để đám vệ sĩ vứt bỏ môn võ công vốn có của họ. Hắn chỉ kết hợp võ nghệ của bản thân bọn họ rồi truyền thụ những chiêu bí quyết chế địch.
Dần dần đám vệ sĩ đều thích cách đánh nhanh gọn này. Thế là, hễ ra tay là đối phương lại có mười mấy tên té ngửa trên mặt đất.
Đối phương còn hơn mấy chục người, vừa thấy phía Thạch Mãnh hạ độc thủ, tức khắc nổi trận lôi đình. Làm sao mà bọn họchịu được sự “đối đãi” như thế này chứ? Thường ngày chỉ cần nhìn thấy huy chương trên xe ngựa của bọn họ, cả cái kinh thành có kẻ nào dám chống lại? Ngay cả thở cũng không dám thở to.
Thế mà cái đám hỗn độn không biết trời cao đất dày trước mặt này lại dám làm vậy. Đám gia nô cảm thấy tôn nghiêm bị khiêu khích thì bất chấp không để ý đến lai lịch thần bí của đối phương nữa, hò hét xông lên.
Hai bên đánh lộn một đống loạn xạ. Nói là đánh lộn nhưng nếu nhìn kĩ, sẽ phát hiện rằng những vệ sĩ áo đen cứ ba người tạo thành một nhóm rất nổi bật. Các nhóm còn hỗ trợ lẫn nhau.
Sự thật đã nhanh chóng chứng minh điều đó, đánh nhau có tổ chức mạnh hơn rất nhiều so với không có tổ chức. Vừa thấy đám gia nô ỷ đông xông lên, phần lớn chúng bị mấy nhóm thị vệ áo đen chắn phía trước chặn lại. Đám thị vệ áo đen này vốn được Tần Lôi tuyển chọn kĩ càng từ trong số ba trăm người. Kẻ nào kẻ nấy to cao vạm vỡ, ra tay tàn độc. Bên phía đối phương hễ bị đám vệ sĩ động tới, nếu không nguy hiểm đến tính mạng thì cũng đổ rạp trên mặt đất như bị trâu húc ngã. Nhưng ba nhóm vệ sĩ áo đen cũng khó khăn lắm mới ngăn chặn được cuộc “xung phong” của bọn họ.
Còn có mấy tên nô bộc được mấy thị vệ áo đen phía trước cố ý bỏ qua,tám tên vệ sĩ ở phía sau chờ đợi đã lâu liền nhẹ nhàng hạ gục những chú dê con như mấy con sói ác vồ mồi. Một tiếng huýt sáo nữa vang lên , mấy tên thị vệ phía trước lại bỏ cho mấy tên khác lao lên lại đánh ngã. Như thế mấy lần, đám nô bộc hoặc khóc thảm hoặc rên rỉ hoặc hôn mê nằm rạp đầy mặt đất. Số còn đứng được chưa nổi bảy tám tên.
Cònđám thị vệ áo đen ngoại trừ đa số mặt mũi bị bầm dập ra, chỉ có Thạch Mãnh vì chỉ huy hăng quá mà bị thương ở cánh tay, lui về .
Lúc này, hiện trường tai nạn xe cộ, ẩu đả đều đã chật kín người đến xem cho vui. Thậm chí còn có cả sai dịch của kinh đô phủ chen chúc trong đám đông. Trong đám đông đó có tên bán hàng rong đi qua hiếu kì hỏi gã đàn ông bên cạnh:
-Đánh nhau đến mức này rồi mà sao quan gia cũng không thèm quản? Còn có vương pháp nữa không đây?
Y nói rồi lại điên lên, chắc là lại nhớ đến ngày thường bị bọn quan sai đuổi chạy, nên trong lòng lại thấy bất bình.
Gã đàn ông bên cạnh liếc tên bán hàng rong một cái, cười nhạo:
-Từ bên ngoài mới đến à?
Người bán hàng rong ngạc nhiên nói:
-Tôi đã học quan thoại lâu thế rồi mà huynh vẫn phát hiện được à?
Gã đàn ông cười nhạo:
-Nhảm nhí, người trong kinh ai mà không biếttứ hại...à, không, phải là tứ công tử.
Người bán hàng rong không biết, hiếu kì nói:
-Không biết là vị tứ hại công tử nào nhỉ?
Gã đàn ông thấy có quan nha liếc sang, liền ngoác mồm chửi:
-Đúng là xui xẻo, đi về,đi về.
nói xong y liền quay đầu len qua đám đông chuồn mất cũng chả thèm trả lời câu hỏi của người bán hàng rong.
Người bán hàng rong thấy gã như vậy mà vẫn còn chưa biết mình mắc phải “họa từ miệng mà ra”, cũng định xoay người bỏ đi. Vừa mới bò ra khỏi đám đông thì mộtsợi dây thép rơi từ trên trời xuống, trói chặt y lại. Hai tên tuần bổ mặc áo đen cười lạnh lùng với y:
-Theo bọn tao một chuyến.
Nói xong, cũng chẳng đợi tên bán hàng rong biện bạch, họ vừa kéo vừa đạp mà lôi y đi.
Đám người xung quanh tựa hồ tập mãi thành quen, chẳng hề rối loạn, chỉ tập trung tinh thần vào cuộc ẩu đả trong sân.
Lúc này, đám thị vệ áo đen đã đẩy mấy tên gia nô còn lại lui về bên chiếc xe bị lật, ở đó có hai gã trung niên lưng đeo kiếm dài bảo vệ một gã béo mặc áo gấm mặt đầy tàn nhang.
Đám thị vệ áo đen vừa định hạ nốt mấy tên cuối cùng, thì ở phía sau Tần Lôi cao giọng nói:
-Lui ra.
Đám thị vệ áo đen có kỉ luật nghiêm ngặt, lập tức lui về bên cạnh Tần Lôi. Tần Lôi chỉnh lại vạt áo, mỉm cười bước lên phía trước, chắp tay nói với tên mập:
-Huynh đài! Chuyện ban nãy hoàn toàn là do hiểu nhầm, hay là để tiểu đệ đây làm chủ, mời huynh đài một bữa rượu an ủi? Cũng coi như là tạ tội được chứ?
Gương mặt hai gã trung niên bên cạnh tên mập âm trầm. Thuộc hạ của mình bị người ta đánh cho tả tơi, nét mặt đương nhiên là không nén được giận rồi. Nhưng thấy đám thị vệ áo đen của đối phương thực sự lợi hại, hơn nữa tuy xe ngựa không treo bất cứ một cái huy chương nào, nhưng rõ ràng được thiếu phủ làm, công khanh bình thường có cầu cũng không được. Nhất thời không rõ được lai lịch của đối phương nên cả hai cứ thế nhìn Tần Lôi chằm chằm chẳng nói câu nào.
Tên mập lại là kẻ độc ác, hừ lạnh:
-Tiểu tử tốt, bất kể ngươi chơi cái trò quỉ quyệt gì, ông lớn đây cũng sẽ chơi với ngươi đến cùng.
Tần Lôi vui vẻ cười:
-Huynh đài quả nhiên thoải mái, đi đi đi, chúng ta đến nơi nào đó...to nhất kinh thành này.
Nói rồi, hắn đưa tay lôi tên mập. Hai gã trung niên vừa định chặn lại, thì tên mập đứng giữa lại bước lên trước, đi ngang hàng với Tần Lôi.
Hai người giống như hai huynh đệ ruột đi phía trước, ở phía sau, hai tên kiếm sư nhìn nhau một cái, một tên dẫn mấy tên gia nô còn lại chạy theo tên mập, tên còn lại vội vàng rời đi. Trầm Thanh cũng dẫn đám thị vệ áo đen theo sau Tần Lôi.
Một đống hỗn độn để lại nơi đó do bọn quan sai thu dọn.
Trở lại một khắc trước, trên con phố Phục Hy phồn hoa nhất kinh thành, mấy chiếc xe ngựa có treo huy chương hình đầu hổ đang hò hét lao như điên, làm cho người đi trên đường kinh hoàng hò hét né tránh, rất nhiều những sạp hàng không kịp di chuyển bị xe cán đổ, hoa quả bay tung tóe, rồi lại bị nghiền nát bét.
Đúng lúc đám xe ngựa hung hăng lao đến ngã ba đường Phục Hy và ngõ Yên Song, thì một chiếc xe không treo cái huy chương nào cả cũng lao từ trong ngõ ra, bị chiếc xe đi đầu va vàolàm cho lật nhào.
Nhắc đến mấy cái này chỉ là để nói rõ vì sao tên mập đó lại sóng vai cùng Tần Lôi trên con phố Phục Hy phồn hoa nhất chốn kinh thành này.
Trong kinh thành nhân khẩu đến hơn trăm vạn. Phục Hy được coi là nơi phồn hoa nhất cũng hoàn toàn chính xác. Chả nói cái gì khác, chỉ cần nhìn các quán rượu san sát nối tiếp nhau trong vòng mười dặm trên con phốcó quán khí thế rộng rãi gọi là lầu Vạn Dặm, Thiên Vị các, đồ ăn ngon vô cùng; có quán phong cách tao nhã, tên là: Tiêu Tương quán, Quân tử lầu,Yến Tân các...; còn có nhứng quán khác, liều lĩnh mở mới, tên là Ngon Lại Đến, hương thơm chết người, thuộc loại khách hàng hay quay lại. Quán xá nhiều vô kể,khiến người ta hoa cả mắt.
Lúc này đã là buổi trưa, các quán rượu đều náo nhiệt khác thường, về cơ bản là đã chật kín khách.
Là những kẻ như Tần Lôi và tên mập, đương nhiên ăn cơm cũng phải ăn ở những nơi cao lớn nhất, khí thế nhất, tốt nhất là phải xa hoa lộng lẫy.