Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quyền Bính

Chương 82: Trầm Cữu Cữu vi nhân tứ hải (2)

Chương 82: Trầm Cữu Cữu vi nhân tứ hải (2)
Kết quả đoàn người chạy nạn khi ở có nhà trọ, đi đường có xe, dọc đường ăn uống đặc sản, rất thoải mái. Đặc biệt nhất là vài lần ở hẳn trong phủ Thái Thú, còn biệt thự tri huyện thì coi như phòng ngủ của mình, tùy tiện mà dùng.

Nghe được sự bi thương trong lòng Tần Lôi, nghĩ đến thập tử nhất sinh như chó nhà có tang, lặng lẽ thở dài nói:

- Cùng là nhân sinh, sao lại chênh lệch nhau lớn thế?

Sau cùng, đoàn người Trầm Lạc từ Duyên Châu tới U Châu, rời khỏi biên giới nước Tề, tiến vào đại thảo nguyên của người Đột Quyết. Từ khi Đường triều tiêu diệt Đột Quyết, đối với dân tộc thiểu số phương bắc vẫn duy trì chính sách dùng cả ân và uy, lôi kéo phân hóa. Dưới sự kinh sợ quân lực và kinh tế mạnh mẽ, phương bắc vẫn chưa xuất bộ lạc du mục nào đứng lên thống nhất, mà dần hình thành dấu hiệu cư dân thảo nguyên từng bước di chuyển, các tộc người qua lại dung hợp lẫn nhau.

Đương nhiên, tất cả những điều này đều phải dựa trên cơ sở là cóthực lực mạnh. Trong những năm cuối triều Đường, thực lực quốc gia suy yếu diệt vong, quân phiệt hỗn chiến, làm bốc lên không ít hùng tâm của ác lang trên thảo nguyên. Bọn họ bắt đầu cố gắng thống nhất thảo nguyên, xâm chiếm Trung Nguyên. Ba quốc gia mạnh nhanh chóng ra đời, về cơ bản kết thúc tình hình hỗn loạn. Trải qua trăm năm, nhiều lần chiến đấu, đã kéo các bộ lạc trên thảo nguyên quay về dáng dấp như triều Đường. Có điều, sự hòa thuận giữa các dân tộc như thời Đại Đường thì rất khó tìm lại.

Vì việc làm ăn, Trầm Lạc đều có giao tình với hầu hết các nhân vật tai to mặt lớn trên thỏa nguyên Đông Quách Lặc. Trên đường đi đều có bộ lạc hộ tống, đi qua đại thảo nguyên không hề khổ cực,. Nhưng do người trên thảo nguyên quá nhiệt tình hiếu khách, bọn họ đi ngang qua bộ lạc nào mà không ghé vào thì coi như sỉ nhục họ.Qũang đường vừa đi vừa dừng, mãi đến mười ngày trước mới đi ra khỏi khu vực Đông Quách Lặc, tiến vào địa khu Hà Sáo của nước Tần. Ghìm cương dừng ngựa, một đường nam hạ, nghỉ tạm trên mục tràng Bắc Sơn, vô tình gặp phải vệ sĩ đi tiền trạm, mới biết Tần Lôi cũng đang tới mục tràng Bắc Sơn. Vì vậy Trầm Lạc quyết định ở lại đây chờ hắn. Mã Chí cũng phái người đi đón.

Mã Chí nói xong, Tần Lôi cười mắng:

- Theo đại lão gia đúng là hưởng phúc đó. Sớm biết vậy ta cũng sẽ đi theo ngươi.

Mọi người cùng cười ồ lên, sau đó thay phiên nhau mời rượu Mã Chí, ồn ào để cho y thể nghiệm cảm giác thống khoái bị truy đuổi vây chặn

Tần Lôi nhìn bọn họ cười đùa, cũng không ngăn cản, tâm đã bay tới tận đồng cỏ Bắc Sơn.

Hiện tại hắn cực kỳ muốn gặp Trầm Lạc và Quán Đào. Từ khi phát hiện mình rất ngây ngô về chính trị, thì hắn luôn khát vọng có người chỉ điểm giúp mình.

Nhưng tới hôm sau, khi khởi hành được thì mặt trời đã lên cao, đây là nhờ Trầm Thanh dùng roi ngựa quất mới được thế. Đương nhiên Tần Lôi không thể trách bọn họ, vì chính hắn cho bọn họ uống rượu.

Đoạn đường vốn chỉ cần một buổi sáng để đi, mà mãi tới cuối ngày vẫn chưa đi hết.

Khi Tần Lôi đi qua một ngọn núi nhỏ, thấy trên thảo nguyên bao la có một tòa thành đất liền biết cuối cùng đã tớiđồng cỏ Bắc Sơn.

Từ rất xa, có vài thớt ngựa từ trong thành chạy ra, về phía Tần Lôi. Hắn huýt sáo một tiếng dài, thúc chiến mã tới nghênh đón.

Chiến mã gặp nhau, Trầm Lạc, Trương Gián Chi và Tần Lôi xa cách nhiều ngày nhìn nhau cười to. Ba người nhảy xuống ngựa, bắt chặt ba nắm tay.

Quanh co vạn dặm, cuối cùng trên thảo nguyên phương bắc xa xôi này đã gặp lại nhau.

Trầm Lạc và Trương Gián Chi nhìn Điện hạ rắn rỏi, tuy khuôn mặt bám đầy bụi đường, nhưng nhìn đôi mắt đen nhánh sang quắc như mắt ưng, ánh mắt kiên định và lợi hại, Trương Gián Chi chắp tay vui vẻ nói:

- Chúc mừng Điện hạ. Chúc mừng Điện hạ.

Tần Lôi cười hoàn lễ không nói gì.

Trầm Lạc nắm tay Trương Gián Chi cả giận:

- Ngươi còn phá bĩnh, ta sẽ đánh đấy! Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi, có biết không hả?

Lão huơ huơ nắm tay uy hiếp:

- Đánh thôi không đủ, phải đánh cho ngươi nở hoa khắp mặt.

Đám vệ sĩ âm thầm líu lưỡi. Trầm Nghi trượng nóng nảy như vậy từ khi nào vậy?

Trương Gián Chi biết Trầm Lạc vẫn lo lắng cho sự an nguy của Tần Lôi, hôm nay được gặp, sự sung sướng trong lòng không biết thể hiện ra sao, mượn cơ hội phát tiết mà thôi, bèn cười mắng:

- Lão Trầm ngươi, ta nói với ngươi đó, mau mau buông ra. Ta chỉ có một bộ y phục này thôi đó, giằng rách rồi ngươi không đền nổi đâu.

Tần Lôi vội vàng kéo tay Trầm Lạc lại, nắm tay y chân thành tha thiết nói:

- Cữu cữu, cảm tạ ngài.

Trầm Lạc run người, sống mũi cay cay, quay đầu đi nghèn nghẹn:

- Không nói thì không nói, các ngươi cứ chơi đi, ta đi xem cơm tối chuẩn bị thế nào.

Nói xong lão xoay người lên ngựa, không quay đầu lại, về thành.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch