Sở U ngay cả khi chưa đạt đến cấp 5 đã càn quét bãi quái level 5, tuy kinh nghiệm của nơi này thua xa trong phó bản nhưng bù lại là phòng ngự của quái ở khu này khá thấp, HP thấp và công kích cũng thấp vì những yếu tố này mà hiệu suất cày quái cũng rất nhanh.
Lúc Sở U mới đạt cấp 4 đã có thể sử dụng thể hình cao to để càn quét quái, đánh xong một con thì dùng băng vải hồi HP, hiện tại hắn có 9 bình thuốc hồi máu, đôi khi giết một lúc hai con quái sau đó liền sẽ dùng một bình thuốc rồi lại tiến hành băng vải để trị liệu.
Điểm phục sinh tại Tân Thủ thôn.
Sau khi bị Sở U giết giờ khắc này Mục Sư cả người run cầm cập, hai tay vẫn không ngừng run rẩy, hắn ngồi ở bên cạnh một tàng đá ánh mắt mang theo một vẻ sống sót sau tai nạn nhưng nội tâm vẫn như cũ là tràn ngập sợ hãi. Tâm trạng vẫn không thể khôi phục như lúc ban đầu vì quá sợ hãi.
Hiện tại hắn vẫn còn nhớ rõ, thời điểm cuối cùng hắn vung ra một kiếm nhìn thấy trong mắt đối phương chỉ là một vẻ lạnh băng vô tình không có một chút tạp chất.
Đặc biệt là thời khắc mình tử vong, lúc này hắn phảng phất cảm nhận được một ít cảm giác khác thường trong linh hồn.
Dương Ảnh Tùy Phong ngồi xuống bên cạnh của Mục Sư, vẻ mặt cũng không khá hơn Mục Sư là bao nhiêu.
- Nguyên lai, cảm giác bị giết trong trò chơi này chính là thế này, thật lòng là vẫn còn sợ.
Dương Ảnh Tùy Phong lẩm bẩm nói rằng.
- Bất quá. . . Cuối cùng cũng coi như biết tên gọi của đối phương là gì.
Lúc bị Sở U giết chết, ở tin tức hiện ra bên trong, Dương Ảnh Tùy Phong nhìn thấy, mình bị tên là Dạ U người chơi ác ý công kích chí tử.
Nhìn vẻ mặt của Mục Sư, Dương Ảnh Tùy Phong lộ ra một nụ cười khổ.
- Cậu vẫn tốt chứ.
Mục sư không có trả lời lại chỉ là gật gật đầu.
- Ai, người của chúng ta quá phân tán, không phải vậy thì...
- Phó Hội trưởng, quên đi thôi, tôi cảm thấy, cái người chơi gọi Dạ U kia thật sự là rất khó chơi, tôi chơi game nhiều năm như vậy có thể cảm giác được đối phương không bình thường, thậm chí là khủng bố.
Nghĩ đến Sở U quả đoán sát phạt không chút nào dây dưa dài dòng, đặc biệt là một màn nhảy từ trên tảng đá lăng không mà xuống. Điều này nói rõ hai bọn họ đã gặp một nhân vật cực kì khủng bố.
Dương Ảnh Tùy Phong trầm mặc, Mục Sư bên cạnh mình là tùy tùng của mình và cũng là một người chơi già dặn, ở cảm giác của bản thân vẫn là rất chuẩn, nếu hắn đều đã nói như vậy liền nói rõ kẻ gọi Dạ U kia thật sự khó chơi..
- Tạm thời nghe lời của cậu.
. . .
Sở U còn thiếu nữa cây kinh nghiệm nữa sẽ đạt đến cấp 5 thì một âm thanh truyền đến.
Hệ thống xin thôn báo: Ngài đã chơi game liên tục 16 giờ, ở hiện thực là 8 giờ, thân thể của ngài vẫn chưa có ăn cái gì vì thế hệ thống kiến nghị ngài offline để ăn uống bổ sung năng lượng.
Sau đó hệ thống liên kết với thần kinh của Sở U, nhất thời Sở U cảm thấy cảm giác đói bụng truyền đến, cũng phải, cả ngày hôm nay trừ ăn sáng ra thì chưa hề có cái gì vào bụng cả.
Sở U chọn offline.
Lúc này cũng đã là hoàng hôn đồng hồ vừa điểm 6 giờ, Sở U rời khỏi khoang trò chơi, gian phòng mang một màu đen vì không hề có ánh sáng, ngoài trời lại đầy mây và sắc trời cũng tối rất nhanh.
Lúc này, Sở U đến trước bàn cầm điện thoại di động lên, nhìn thông báo trên điện thoại nhiều đến mức điện thoại muốn nổ tung, có rất nhiều tin nhắn từ người quen của Sở U, nói chung tin tức rất nhiều.
Sở U liền sắp xếp lại từng cái tin nhắn, cảm thấy cái nào không trọng yếu Sở U cũng không thèm nhìn kỹ
Kỳ thực cái cabin trò chơi này của Sở U có thể liên kết với máy móc, tin tức trên điện thoại di động có thể truyền đến trong game cho Sở U, chỉ có điều là nhắc nhở mà thôi ngoài ra cũng không còn tác dụng gì.
Sở U nhìn thấy trong đó có tên của một người, Sở U cũng rất bất đắc dĩ, không thể làm gì khác ngoài việc nghe điện thoại của người đó.
- Đô ~~ cho ăn, Sở U, cậu rốt cục nghĩ đến tôi?
Đầu bên kia truyền đến âm thanh bất mãn.
- Thật không tiện à, giáo viên, có chuyện gì không?
Đối phương chính là giáo viên của Sở U khi Sở U lên đại học..
- Tới trường học ngay, có việc quan trọng muốn thông báo, nếu cậu không đến cũng đừng nghĩ tốt nghiệp.
Nói xong đối phương liền cúp máy.
Khóe miệng Sở U một trận co rúm, nghĩ thầm vẫn là không muốn đi, mình đã đem gia sản cha mẹ chuyển thành tiền mặt còn đi làm cái gì, suy nghĩ vẫn quyết định là đi nhìn một chút, ngược lại cũng cách đây không xa tiện thể thì ăn một chút gì đó ở bên ngoài luôn.
Sở U điều khiển siêu xe thể thao ra ngoài một đường nổ mạnh mà hướng về trường học.
Sau mười mấy phút, Sở U đã đến cửa trường học, cho bảo vệ kiểm tra thẻ học sinh của mình sau đó Sở U lái xe vào trường học.
Trường này là trường học cao nhất trên toàn quốc, lấy thành tích của Sở U tuyệt đối không thể trúng tuyển bởi vì thành tích quá kém.
Bất quá công ty dưới quyền của Sở U hàng năm đều tài trợ quá nhiều kinh phí cho việc nghiên cứu, vì lẽ đó mà Sở U được đặc cách vào học trường này.
Đại học Hoàng Gia Viễn Kinh, chính là tên của trường đại học này, ở Hoa Hạ khi người dân nghe đến cái tên này giống như là sấm bên tai.
Sau khi đỗ xe Sở U đi đến phòng ăn của trường đại học, chọn một chỗ ngồi xuống rồi gọi vài món thức ăn để lấp đầy bụng lại nói.
Nữa tiếng sau Sở U mới chậm rãi đến lớp học của mình.
Ở cầu thang quẹo qua, Sở U liền nhìn thấy cửa ra vào của lớp học, trên bục giảng là một vị giáo viên với gương mặt âm trầm, giáo viên là một người giáo viên trung niên còn có một thân phận khác là giáo sư của trường đại học này.
- Sở U, làm sao giờ này mới đến.
Đối mặt với Sở U hắn cũng là nhức đầu không thôi, lúc nãy điện thoại đã uy hiếp như thế nhưng kỳ thực trong lòng hắn cũng rõ ràng là không có tác dụng gì, mặc dù mình có làm gì thì Sở U vẫn sẽ thuận lợi tốt nghiệp, bởi vì việc học tập của Sở U đã vượt qua khỏi quyền hạn quản lý của hắn.
- Bên ngoài bị kẹt xe.
Sở U đến trước mặt giáo viên nói rằng.
- Nhà của cậu không phải gần trường học sao? Làm sao sẽ bị kẹt xe?
Sở U kinh ngạc liếc mắt nhìn giáo viên.
- Chính là bị kẹt xe.
Gương mặt của vị giáo viên này co rúm lại, phất tay một cái.
- Được rồi, cậu nhanh một chút tiến vào phòng học đi.
Sở U tiến vào phòng học, không gian bên trong rất lớn nhưng chỉ có 12 học sinh, đây chính là đồng học của Sở U và thêm vào cả Sở U nữa thì lớp này vẻn vẹn chỉ có mười ba người.
- Sở U, mau tới nơi này.
Một vị nữ sinh tướng mạo bình thường bắt chuyện với Sở U.
Nhìn lướt qua lớp học Sở U quyết định ngồi gần vị nữ bạn học này.
Học sinh ở nơi này, ngoại trừ Sở U là dạng cá biệt ra số còn lại không phải học bá chính là học thần, tất cả đều là thiên chi kiêu tử của từng khu vực, lấy thiên phú kinh người thi vào trường này.
Chờ Sở U sau khi về chỗ xong, giáo viên liếc mắt nhìn một chút sau đó tới phòng làm việc cầm tư liệu đi tới.
- Sở U, mấy ngày nghỉ này cậu làm gì vậy?
Bạn học nữ cười hỏi, ngữ khí cùng với vẻ mặt rất tự nhiên, hiển nhiên quan hệ của cô nữ sinh này cùng Sở U rất thân thiết.
- À, cũng không có làm cái gì, chính là xử lý một ít chuyện của công ty mà thôi.
Sở U đáp, hắn cũng không dám nói mình mấy ngày nay cày game như điên cùng với nạp cả đống tiền vào game.
- Ra là vậy, ngày hôm nay gọi điện thoại cho cậu làm sao lại không chịu nhấc máy thế?
- Ha ha, đương nhiên là chơi game.
- Thiên Thế? - Bạn học nữ hỏi, Sở U gật gù.
- Tôi đã nói rồi, bất quá à, tôi cho cậu biết, chúng ta cũng đang chơi trò chơi này nha.
Bạn học nữ này một mặt hưng phấn, cô đã sớm mua mũ trò chơi, ngày hôm nay còn định ở phòng ngủ của mình trải nghiệm một chút, cảm giác tốt vô cùng.
- Các ngươi?
Sở U ánh mắt mang theo nghi hoặc, người bạn học này chính là bạn học từ thời trung học của mình, thành tích thường thường nằm ở vị trí thứ nhất, cô cùng với Sở U không chỉ chọn cùng một trường đại học mà còn chọn chung một ngành, vì lẽ đó mà quan hệ của hai người cũng rất thân thiết.
Sở U nghi hoặc chính là, nghe khẩu khí của nàng ấy, trong miệng cô ấy "Các nàng" dường như chính mình cũng nhận thức.
- Đương nhiên nha, tất cả đều là bạn học của chúng ta từ thời trung học, nếu như ngươi đang chơi Thiên Thế vậy thì phải bao nuôi bọn ta rồi bởi vì ngươi giàu như vậy mà.
Cô nàng cười hì hì, tinh thần sáng láng.
Sở U gật gù.
- Không thành vấn đề, tên gọi của các cậu là gì để tôi thêm hão hữu.
Lúc này, giáo viên với gương mặt nghiêm túc đi vào phòng học, trong tay còn cầm vài phần tư liệu đặt ở trên bục giảng, liếc mắt nhìn học sinh của chính mình và trọng điểm là ở trên người của Sở U rồi thông báo nội dung quan trọng của ngày hôm nay.
Lúc này Sở U cùng cô bạn học đang trò chuyện nên cũng không khỏi trở nên cẩn thận một chút.
- Đúng rồi, các cậu còn có người nào nữa à.
Sở U thuận miệng hỏi, làm một người trùng sinh không khỏi đối với những nhân vật trước đây có một ít hứng thú cùng với hoài niệm.
- Làm sao, còn sợ không có mỹ nữ à, cậu cho rằng dung mạo của các cô ấy giống mình.
Cô nàng đem dung mạo của mình làm thành chuyện cười.
"Phốc." Sở U không khỏi bị cô ta chọc cười vui vẻ.
Chính là giáo viên đang tuyên bố nội dung quan trọng liền liếc con mắt qua Sở U, khuôn mặt tựa hồ có một chút biến hóa, biến thành một khuôn mặt ngựa.
Chỉ có điều giáo viên vẫn không có ngừng lại, ánh mắt vừa này xem như là một cái cảnh cáo dành cho Sở U.
Giây lát sau bạn học nữ hơi nghiêng đầu,
- Tôi cho cậu biết nha, cậu còn nhớ kỹ Lâm Lạc Nhi không?
- Lâm Lạc Nhi?
Biểu hiện của Sở U không khỏi có chút hoảng hốt, trong đầu dần dần hiện lên một bóng hình mờ ảo, từ từ ngưng tụ lại làm cho Sở U trợn to hai mắt có chút chấn động nhìn bạn học nữ.
Cô nàng có chút dương dương tự đắc.
- Như thế nào, cô ấylà hoa khôi của trường nha, tôi nhớ kỹ cậu giống như là từng theo đuổi cô ta thì phải?
Sở U nghiêm túc lắc đầu một cái, ánh mắt tựa hồ dại ra, lẩm bẩm nói ra: - Tôi không có theo đuổi cô ấy.
Sở U xác thực không có theo đuổi vị hoa khôi của trường này, bởi vì ở thời điểm đang học cấp 3 Sở U đã có bạn gái, khí đó Lâm Lạc Nhi chỉ xem là một cái hình bóng mỹ lệ mà thôi nên cũng không có triển khai theo đuổi.
Sở U xuất hiện thần thái như vậy, đó là vì hắn nghĩ tới, ở kiếp trước ở một năm sau ngày nào đó nàng chết rồi, lúc đó nhìn thấy tin tức này Sở U đã cùng với đám bằng hữu tâm sự, lúc này Sở U vô cùng tiếc nuối cho cô.
Lúc này, Sở U từ trong túi tiền lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn thời gian, trong lòng xác định, cái cô gái tên gọi Lâm Lạc Nhi sẽ chết vào một năm sau.
- Vậy ngươi khẳng định có suy nghĩ ám muội với cô ấy.
Cô bạn tiếp tục nổi lên tính trêu ghẹo nói.
Sở U thở một hơi thật dài, đem tâm tư từ phương xa kéo trở về, trong lòng không khỏi bay lên một luồng hiếu kỳ, Sở U nhỏ giọng hỏi:
- Đúng rồi, tên trong game của Lâm Lạc Nhi gọi là gì?
- Làm sao, hiện tại cảm thấy thú vị rồi sao?
Sở U trầm mặc, hơi cúi đầu, hình tượng công tử bột của mình trước đây quá thâm nhập lòng người vì thế bây giờ nói cái gì cũng có thể bị hiểu lầm.
- Được rồi, ngược lại đều muốn cùng nhau chơi trò chơi, nói cho cậu cũng không sao.
- Cô ấy gọi: Lạc Thủy Huy Dạ.
Cái tên này từ miệng của nữ đồng học phun ra, làm nội tâm Sở U kịch liệt nhảy một cái giống như phản xạ có điều kiện vậy. Sở U đứng lên thô bạo cắt ngang giáo viên trên bục giảng đang thao thao bất tuyệt nội dung quan trọng.
- Cậu nói cô ấy tên gì?
-----------------------------
Cám ơn bạn memories đã ủng hộ 381 kim phiếu.
Ngoài ra vẫn mong nhận được sự donate của các bạn để truyện luôn duy trì.