Lâm Lạc Nhi tay kéo vali lên, tiến vào bệnh viện lớn nhất thành phố này. Cả đại sảnh trống vắng chỉ có mình cô phát ra tiếng động. Không lâu sau, Lâm Lạc Nhi bước vào trong thang máy, ấn phím tầng 7, thang máy đóng cửa chậm rãi đi lên.
Trong chốc lát, thang máy đã lên tầng 7, Lâm Lạc Nhi bước từ bên trong ra, tay kéo vali.
Hành lang dài đằng đẵng không có lấy một người, ánh đèn sáng rực chiếu rõ nơi đây.
Lâm Lạc Nhi đến bàn làm việc y tá, thấy có hai y tá nữ đã ngủ gục trên bàn.
Lâm Lạc Nhi không làm phiền đến họ, rẽ phải tiếp tục đi vào bên trong, rất nhanh cô đến trước cửa một phòng bệnh, và dừng lại.
Nhẹ nhàng dựa va-li vào tường, sau đó làm vài động tác kì lạ trên khuôn mặt xinh đẹp, như muốn che đi những u ám trên mặt, cuối cùng chuyển sang vẻ mặt vui vẻ thoải mái rồi mở cửa phòng bệnh ra, Lâm Lạc Nhi bước vào bên trong. Trong phòng, một người phụ nữ trung niên đang nằm ngủ trên giường, xung quanh đặt một ít hoa quả, hai giường đơn khác đều trống.
Trong phòng thắp đèn ngủ màu tối, Lâm Lạc Nhi đến ngồi xuống bên cạnh mẹ, nhìn gương mặt ốm yếu của mẹ mà đau xót trong lòng. Mỗi khi nhìn thấy cảnh này, Lâm Lạc Nhi đều không tránh được khao khát mãnh liệt muốn kiếm được nhiều tiền thật nhanh để gạt đi tất cả những muộn phiền này.
Nhưng, một cô bé bán sách làm thế nào để có thể kiếm được nhiều tiền đây...
Dường như không có con đường nào có thể đi, bây giờ, trước mắt cũng chỉ có ≪Thiên Thế≫ thôi, bởi vì nó mở ra con đường đổi tiền trong game thành tiền mặt thực tế, điều này mang đến hi vọng cho rất nhiều người.
Hình như người mẹ nằm giường cảm giác được có người đến, sắc mặt đau đớn cũng dịu đi không ít, sau đó mở mắt ra.
- Lạc Nhi...sao con lại đến đây?"
Người mẹ có chút ngạc nhiên, vẻ ngoài của bà và Lâm Lạc Nhi có chút giống nhau, có thể nhìn ra khi còn trẻ bà cũng là một người xinh đẹp.
- Con nhớ mẹ, thành phố Tân Hải lại cách đây không xa, đi tàu siêu tốc 1 tiếng là đến. Lâm Lạc Nhi cầm lấy 1 quả táo, bắt đầu gọt vỏ.
- Bây giờ đã muộn thế này rồi, con chắc chắn có chuyện muốn nói với mẹ phải
không? Mẹ Lâm Lạc Nhi vừa nhìn đã thấu tâm sự của con gái.
Lâm Lạc Nhi im lặng một lúc, sau đó gật đầu.
- Mẹ, con quyết định rồi, con không muốn học tiếp đại học nữa.
Mẹ Lâm mở to mắt.
- Tại sao? Trường con học là trường trọng điểm đấy?
-Trường trọng điểm thì sao, ra trường khối người không tìm được việc đấy thôi.
Mẹ Lâm lắc đầu, không tán thành cách nói của con gái, nhưng bà cũng không nói ra, mà hỏi việc chính:
- Nói như vậy, tức là con đã tìm được 1 công việc ổn định rồi
Lâm Lạc Nhi gật đầu. "Vâng ạ." Sau đó đưa cho mẹ quả táo đã gọt.
- Mẹ nuốt không nổi, con ăn đi, là việc gì thế?
- Game...
- Thiên Thế? - Thật không ngờ, mẹ cũng biết game này.
- Vâng, nhiều đứa bạn con chơi game này rồi, game này rất đặc biệt, nó có tính cách mạng, rất nhanh thôi, thế giới của chúng ta sẽ thay đổi long trời lở đất.
- Thay đổi long trời lở đất?
- Vâng, một lúc không thể nói rõ chi tiết được, lần này con đến muốn nói quyết định của con cho mẹ nghe, hoàn cảnh nhà mình thế nào mẹ con đều hiểu, con cũng chẳng có lòng nào tiếp tục học nữa, mẹ, con không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Mẹ Lâm mặt tiều tụy nhìn con gái trìu mến, trong lòng bà cũng biết rõ, tiền thuốc men của bà mới chính là áp lực năng nề nhất trên vai con gái.
- Thế con đi làm ở đâu?
- Viễn Kinh, một ông chủ đến tuyển người, con ứng tuyển thành công rồi, đãi ngộ ít nhất cũng lến đến...hàng chục nghìn đấy.
Lâm Lạc Nhi cũng không biết Sở U trả mình bao nhiêu tiền, nhưng theo những gì anh ta nói thì có lẽ lương tháng chắc cũng không dưới 10000 tệ.
- Lạc Nhi, trước giờ con chưa bao giờ lừa mẹ, nhưng gì con nói đều là thật à?
Mẹ Lâm rất lo sợ con gái mượn cớ này để làm những việc không chính đáng.
Lâm Lạc Nhi gật đầu.
-Thật ạ, nếu không con cũng chẳng đến đây nói trực tiếp chuyện này với mẹ.
Trong mắt của mẹ Lâm, con gái mình là một đứa bé rất hiểu chuyện, bình thường sẽ không lo lắng những chuyện như này, có điều chuyện này trọng đại, mẹ Lâm không thể không thận trọng.
- Công ty nào thế?
Nhớ lại công ty mà Sở U đã từng nói với mình, Lâm Lạc Nhi nói ra tên công ty...
- Đây...thật sự là một công ty lớn.
- Mẹ, nói vậy tức là mẹ đồng ý rồi.
Lâm Lạc Nhi cắn nhẹ một miếng táo.
Mẹ Lâm không trực tiếp đồng ý, lựa chọn im lặng, lâu sau nhẹ nhàng thở dài.
- Thế thì mẹ, bây giờ con nói với ông chủ kia 1 tiếng, ông ấy vẫn đang đợi câu trả lời của con tỏng game kìa, tối nay con ngủ với mẹ 1 tối, có lẽ ngày mai phải đi Viễn Kinh rồi.
Lâm Lạc Nhi vừa nói vừa đi ra ngoài cửa, kéo va li vào trong, mở ra, từ bên trong lấy ra kính thực tế ảo.
- Đây là kính thực tế ảo của game Thiên Thế đấy à? Thấy Lâm Lạc Nhi nghịch cái kính thực tế ảo đậm chất khoa học viễn tưởng, mẹ Lâm tò mò hỏi.
Cắm điện xong, Lâm Lạc Nhi dựa lưng vào thành giường, nói:
- Chính nó đấy mẹ ơi, mẹ đi ngủ đi, con chơi game đây.
Nói xong liền đeo kính thực tế ảo vào.
...
Sở U ăn hết mật ong, kinh nghiệm nhận được tăng lên cấp 9, bây giờ còn thiếu một cấp nữa thôi, có lẽ mình… là người chơi Thiên Thế chuyển chức sớm nhất. Nghĩ tới đây, trong lòng Sở U không khỏi vui vẻ lên vài phần, vinh dự đứng hạng nhất này, chắc chắn thuộc về mình rồi...
Nhìn tên đỏ của mình, Sở U tin tưởng chỉ cần bản thân tăng lên cấp 10, trạng thái tên đỏ sẽ biến mất.
Tuy trong lòng đã có dự tính như vậy nhưng Sở U không hề chuyển động, đứng nguyên tại vị trí đã giết Triệu Phi Yến trước đó, bởi vì anh đang đợi một người.
Chỉ chốc lát sau, trong tầm mắt xuất hiện một người chơi nữa, có điều đằng sau người chơi này còn xuất hiện thêm mấy con quái, anh ta chính là Sát Thống Lĩnh, người mà Sở U chờ đợi nãy giờ.
Sở U lập tức chạy gần lại, dụ mấy tên quái về phía mình, bắt đầu kích sát.
Chứng kiến “ông chủ” cao lớn không ngừng tỏa ra làn khói đỏ trước mắt, Sát Thống Lĩnh kinh ngạc không thôi, ông chủ của mình… thật trâu bò, chỉ còn thiếu một cấp nữa là chuyển chức rồi, tăng level kiểu gì vậy? Mặc dù Sát Thống Lĩnh mới tiếp xúc với game này không lâu, thế nhưng trước khi chơi, anh ta đã tìm hiểu rất nhiều về game này rồi, bản thân anh ta biết rõ một điều, để tăng cấp trong cái game nổi tiếng với việc tồn tại thế giới thứ 2 này, đúng là khó như lên trời.
Nháy mắt đã tiêu diệt sạch sẽ 3 con quái cấp 7, Sở U rảo bước tới bên cạnh Sát Thống Lĩnh.
- Rất tốt, thật không làm tôi thất vọng, bản thân cấp 0 mà có thể chạy tới khu vực cấp 7.